Tàn Nhẫn Người Chồng Máu Lạnh


Nước đi của Hứa Duật Phong khiến tất cả không ngờ được, hôm Khương Thần và Phó Hạc Hiên đưa cô ra sân bay.

Sau khi chắc chắn hai người bọn họ đã rời đi anh liền nhân cơ hội tiến tới đưa Đường Dịch ra khỏi sân bay.

Không ngờ sau việc đó đã cứu Đường Dịch một mạng, chính anh cũng không ngờ chuyến bay đó lại gặp sự cố.

Đường Dịch khi biết chuyện cũng chỉ biết cười trừ, coi như sự xuất hiện của Hứa Duật Phong là cứu cô được một mạng, còn cho cô cơ hội sống tiếp trên thế gian này.
Hứa Duật Phong đã thuyết phục được Đường Dịch, anh thành công trong việc bí mật đưa cô rời đi, đưa cô tránh xa tất cả mọi người đến thành phố bên cạnh sinh sống.

Đường Dịch ở đây cũng rất tốt, một năm qua cô đã làm quen với gậy chỉ đường, mặc dù mắt không thấy gì nữa nhưng cô vẫn không nản lòng, vẫn cố gắng tập luyện đi lại, thích ứng với mọi thứ xung quanh mình.

Hứa Duật Phong cũng thành công thuyết phục cô không trở về thành phố đó nữa, bởi vì ở đó có Nam Gia Ngộ, có Phó Hạc Hiên và cả anh hai nữa.
Biết rằng Khương Thần là người đau lòng cho cô nhất sau vụ tai nạn máy bay đó, anh cũng hoàn hảo ngụy trang rằng ai ai cũng tin Đường Dịch đã mất.


Nhưng họ không thể ngờ được tới chuyện này…
Đường Dịch còn ở đây, chỉ là cô không muốn trở về bên cạnh họ.
Hứa Duật Phong đưa cô về nhà, đẩy cửa đi vào, Đường Dịch đã quá quen với lối đi trong nhà của mình, cô tiến tới sofa ngồi xuống.
“Tôi lấy nước cho em uống” Hứa Duật Phong nói.
Đường Dịch gật đầu, cô đưa tay tìm điều khiển ti vi, một năm qua cô đã là quen với việc không nhìn thấy ánh sáng rồi.
Ti vi được bật lên, mặc dù không thấy nhưng Đường Dịch vẫn hay nghe tin tức trên ti vi.

Hứa Duật Phong cũng biết thế, vì vậy anh không bao giờ đổi kênh vì sợ cô không nghe được tin tức khi mình đi vắng.
Hứa Duật Phong mang ra một li trà nóng, anh ngồi xuống.
“Em đã ăn tối chưa?”.
Đường Dịch gật đầu: “Lúc ở phòng trà em đã ăn rồi”.
“Em đã ăn gì vậy?” Hứa Duật Phong hỏi.
“Quản lý Hạ nấu bữa tối đến cho em, chị ấy làm sườn xào chua ngọt” Đường Dịch nói.
“Vậy sao” Hứa Duật Phong ôm lấy cô.
“Đường Dịch, hôm nay đã tròn một năm rồi đấy” Hứa Duật Phong nói nhỏ.
“Em biết chứ, đến tận bây giờ…Đường Dịch của trước kia đều biến mất trong mắt mọi người rồi” Đường Dịch nắm lấy áo Hứa Duật Phong nói.

Cô không biết mình đã làm sai điều gì, bản thân một năm qua cứ như trốn tránh mọi thứ, tránh Nam Gia Ngộ, trốn Phó Hạc Hiên và thoát khỏi tầm nhắm của Hứa Duật Phong.
Cô cũng chỉ mong mình có một cuộc sống bình thường, nhưng cuối cùng không hiểu sao bản thân lại phải trốn chui trốn nhũi, còn phải giả chết với tất cả…
Cuộc sống hiện tại…có phải thứ cô đang muốn không?
“Đường Dịch, đừng nghĩ đến bọn họ được không? Em ở đây không phải rất tốt sao? Tôi sẽ tìm cách giúp mắt em khôi phục lại như trước mà…” Hứa Duật Phong nói.
Anh biết một năm qua Đường Dịch chỉ cố sống tiếp, cuộc sống hiện tại không phải điều cô muốn.


Đúng, chẳng ai muốn bản thân mình phải sống trong chạy trốn, phải giả chết với tất cả rằng mình đã biến mất khỏi thế gian này.
Nhưng nếu để cho tất cả biết rằng Hứa Duật Phong hớt tay trên họ, đưa Đường Dịch rời đi, còn giấu cô giữ cô bên cạnh mình suốt một năm qua.

Họ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, Đường Dịch cũng không tránh được bọn họ, nhất là Nam Gia Ngộ, nhì là Phó Hạc Hiên cuối cùng chính là Hứa Duật Sâm.
Nếu như họ biết cô còn sống…quãng đời còn lại anh không biết Đường Dịch sẽ như thế nào đây? Sẽ sống tốt không? Có yên bình không? Hay lại bị đám người đấy giày vò sống không bằng chết như trước nữa.
“Em xin lỗi, làm anh lo lắng rồi” Đường Dịch bảo.
Hứa Duật Phong hôn lên tóc cô, anh nói: “Thôi, đã trễ rồi, mình đi ngủ có được không?”.
Đường Dịch ngoan ngoãn gật đầu.
Hứa Duật Phong ôm cô lên, anh đưa cô về phòng ngủ của mình.

Để cô nằm xuống giường, anh kéo mền lên đắp cho cô.
“Ngoan, ngủ di”.
“Đừng nghĩ gì nhiều nữa”.
Đường Dịch gật đầu, cô nắm lấy áo của Hứa Duật Phong: “Đừng có đi được không?”.
“Tôi sẽ không đi đâu hết, tôi ở đây với em”.
Đường Dịch nghe như thế mới yên tâm, cô buông lỏng tay ra, Hứa Duật Phong cũng không rời đi, anh ngồi bên cạnh giường nhìn Đường Dịch.

Mãi một lúc sau cô mới ngủ thiếp đi, xác định cô đã ngủ say Hứa Duật Phong mới đứng dậy, anh bỏ tay cô vào mền rồi đứng dậy tiến đến ban công.
“Quãng thời gian về sau liệu mình có thể bảo vệ cô ấy tốt không?”.

Hứa Duật Sâm bước xuống sân bay.

Anh lên taxi rồi đến khách sạn mình đã đặt sẵn, tiến vào phòng, anh đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
“Không ngờ…”.
Hứa Duật Sâm lấy trong túi ra gói thuốc lá, anh lấy một điếu ra để hút.

Nhìn làn khói bay trên không trung, Hứa Duật Sâm bật cười.
“Đường Dịch…cô còn sống sao?”.
“Tôi đến tìm cô này…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận