Nam Gia Ngộ sững sờ ngây người ra, anh đứng nhìn cô gái trước mặt mà không biết nên làm sao.
"Đường Dịch, có phải em không?".
Nam Gia Ngộ đưa tay ra, anh muốn chạm vào cô nhưng sực nhớ ra Đường Dịch lúc đó đã bị mù, cô vốn không thấy ánh sáng làm sao có thể tự do đi lại còn xuất hiện trước mặt anh được chứ.
Cho dù cô còn sống, với nỗi hận trong lòng nhất định Đường Dịch cũng không quay về bên anh lần nào nữa.
"Anh nhận nhầm người rồi, tôi là Đường Cách Cách".
Cô gái đó nói rồi quay lưng đi, khóe môi nở nụ cười khó hiểu.
Không biết là đang cười cái gì đây?
Nam Gia Ngộ nhìn cô gái đó rời đi.
Anh nhìn bàn tay mình, là do anh quá hi vọng rồi, một năm qua...người cũng đã mất rồi, chết cũng không thấy xác mày còn mong chờ gì nữa?
Nếu như là Đường Dịch thật...mày có chắc chắn rằng sẽ không làm cô ấy tổn thương nữa không?
Nam Gia Ngộ rút tay lại, anh quay lưng rời đi.
Đây chính là cái giá mà anh phải trả cho những tội lỗi mình gây ra, có thể nửa đời còn lại anh chỉ có thể sống trong ân hận và ăn năng mà thôi.
"Đường Dịch, anh muốn gặp em".
"Anh thật sự xin lỗi".
Nam Gia Ngộ đứng nhìn bộ váy cưới trong cửa hàng.
Anh đặt tay lên đó, trước kia còn sống chung với nhau anh nhớ cô rất thích váy cưới.
Lúc cả hai chuẩn bị kết hôn, Đường Dịch đã thử rất nhiều bộ váy cưới chạy đến chỗ anh, hỏi anh có đẹp không? Nhưng anh lại chẳng để mắt đến, cuối cùng lại khiến cô rời xa mình, bây giờ muốn khen cũng không thể nữa rồi.
…
Sự xuất hiện của Hứa Duật Sâm khiến cho Hứa Duật Phong lo sợ.
Anh sợ anh hai mình sẽ không giữ lời, sợ anh hai sẽ tiết lộ việc Đường Dịch còn sống cho Nam Gia Ngộ biết…
Anh nắm lấy tay Đường Dịch, cô đang nằm ở sofa thì bất ngờ.
"Sao vậy?".
"Chúng ta dọn đến chỗ khác có được không?" Hứa Duật Phong nói.
"Sao lại dọn đi? Ở đây không phải rất tốt sao?" Đường Dịch hỏi.
"Dịch, anh hai đã biết chuyện em còn sống".
"Nếu như đến tai Nam Gia Ngộ để anh ta biết chuyện này thì…".
"Đừng lo, em tin Hứa Duật Sâm sẽ không làm thế đâu" Đường Dịch đưa tay lên chạm mặt anh nói.
"Làm sao em có thể chắc chắn được...anh ấy…".
"Em biết mình không được tin tưởng Hứa Duật Sâm lần nữa".
"Nhưng em có thể chắc chắn rằng...anh ta đã thua cuộc rồi".
"Hứa Duật Sâm sẽ không tìm em hay làm hại em đâu".
Hứa Duật Phong nhìn Đường Dịch, nếu cô đã nói vậy thì…
"Sau này tôi sẽ cho người bảo vệ em" Hứa Duật Phong nói.
Đường Dịch ngồi lên, cô đưa tay tìm Duật Phong rồi ôm lấy cô.
"Duật Phong, cảm ơn anh…".
"Cảm ơn anh đã bảo vệ em".
Hứa Duật Phong ôm lấy cô, anh nói: "Cảm ơn em, đã cho tôi nghe tiếng đàn hay nhất".
Đường Dịch mỉm cười.
Cuộc đời cô đã phạm phải sai lầm hai lần, nhưng người đàn ông này…
Cô tin chắc mình đã chọn đúng rồi!
…
Hứa Duật Sâm đi dạo trên phố.
Anh vẫn chưa về thành phố của mình, vẫn còn ở đây.
Nhìn thấy Đường Dịch đi bên đường cùng chú chó dẫn đường.
Anh dừng chân lại, Đường Dịch hoàn toàn thắng rồi.
Anh ngẩng đầu nhìn trời, đêm nay nhiều sao thật, không ngờ anh lại chạy đến nơi này làm những chuyện như thế này.
"Mình...đã sai có phải không?" Hứa Duật Sâm tự hỏi.
"Anh...tại sao vẫn còn ở đây?" Hứa Duật Phong hỏi.
Anh quay đầu lại, thấy em trai mình thì ô lên.
"Em không đi cùng Đường Dịch của mình à?".
"Duật Phong, anh còn chưa hỏi tội em đó".
"Không ngờ người hớt tay trên tất cả, qua mắt tất cả lại chính là em".
"Nói đi, em có tình ý gì với Đường Dịch đó sao?" Hứa Duật Sâm hỏi.
"Đó không phải là chuyện của anh".
"Em yêu cầu anh tránh xa cô ấy ra" Hứa Duật Phong nghiêm túc bảo.
"Thay vì đứng đây yêu cầu anh, tại sao em không đi cùng Đường Dịch đi?".
"Để một người mù như cô ta ra đường một mình như vậy em không sợ sao? Không lo lắng à?".
Hứa Duật Phong đi đến, anh đấm cho Hứa Duật Phong một cú.
"Còn không phải vì anh và Nam Gia Ngộ làm ra chuyện tốt này sao?".
"Không do hai người...cô ấy có thể mù sao?".
"Duật Phong, em manh động thật đó" Hứa Duật Sâm ôm bụng mình nói.
"Nếu anh không phải anh trai em, em đã sớm đánh chết anh rồi".
…
Lúc này Nam Gia Ngộ đang chìm đắm vào mấy chai rượu.
Mỗi ngày anh nhớ Đường Dịch đều chạy đến đây uống rượu, dùng rượu để khiến mình say, khiến bản thân có thể gặp cô trong mơ.
Đường Cách Cách lúc này lại xuất hiện trước mặt Nam Gia Ngộ.
Cô ngồi thấp người xuống rót rượu cho anh, lúc này anh vẫn chưa chú ý đến cô.
Nam Gia Ngộ mắt nhắm mắt mở, trước mắt anh là mờ mờ ảo ảo, đã say đến không nhìn rõ mọi thứ rồi.
"Quý khách, anh ổn chứ?" Đường Cách Cách hỏi.
Đường Cách Cách tới gần anh, mùi hương trên người cô tỏa ra, mùi hương đó…
Giống như của Đường Dịch vậy!
"Đường Dịch...Đường Dịch…" Nam Gia Ngộ vội ôm lấy Đường Cách Cách.
"Là em...là em có phải không?".
Đường Cách Cách không đẩy anh ra, cô nhẹ nhàng đưa tay xuống rút con dao nhỏ ra, từ từ cầm lên hướng về phía cổ của Nam Gia Ngộ.
"Nam Gia Ngộ...cậu đang ôm ai vậy?".