Tần Ninh Phấn Đấu FULL


Không trung trên giảng đường chính, lồng bảo vệ nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Hai đội hồng chuẩn tuần tra đan xen bay qua.
Đi qua trước tòa nhà chính, các hồng chuẩn đồng thời dừng lại.

Ngửa đầu nhìn tòa kiến trúc đồ sộ ánh vàng rực rỡ, nghĩ đến tin tức nhận được không lâu trước đó, không khỏi lau mồ hôi lạnh thay đàn chim non.
“Hồng Liên, tôi không rõ, hiệu trưởng rốt cuộc đang nghĩ cái gì.”
Một con hồng chuẩn dừng ở giữa không trung, biểu tình mang theo vẻ khó hiểu, nói: “Ngày đầu tiên đã dạy thực chiến, còn để du chuẩn dạy thay chúng ta.

Nếu có chim non bị thương thì phải làm sao?”
Trong tộc chuẩn, du chuẩn cùng bạch chuẩn hung hãn nhất, dám khiêu chiến chim dữ cỡ lớn.
Bất luận đánh đơn hay quần ẩu, các tộc chuẩn khác chỉ có thể cam bái hạ phong(1).
Chim non lông vũ còn chưa mọc đủ, học thực chiến với đám chim hung ác này, không phải nói đùa sao?
“Tôi có hỏi khôi chuẩn.” Hồng Liên nói, “Bọn họ nói hiệu trưởng quyết tâm, trực tiếp đổi chương trình học, ai nói cũng vô dụng.”
“Phu nhân hiệu trưởng thì sao?”
“Này… Tôi cũng không rõ.”
Trong khi hai người nói chuyện, cầu thang lên xuống đi thông tầng ba tòa nhà chính ngừng hoạt động.

Cửa lên xuống hạ xuống, phòng huấn luyện tầng ba bị đóng kín hoàn toàn.
Mặc dù trong lòng các hồng chuẩn có lo lắng, tóm lại chuyện đã thành chắc chắn, không thể thay đổi.

Chỉ có thể gửi hi vọng vào du chuẩn lương tâm phát hiện, biết hạ thủ lưu tình.
“Đi thôi, đến khu ký túc xá thứ nhất.” Du chuẩn bị rút đi sáu con, công việc của hồng chuẩn tự nhiên gấp đôi.
“Ngày hôm qua khu ký túc xá rất náo nhiệt, nghe nói có chim non bị treo lên?”
“Du chuẩn treo.”
“Là khu thứ nhất hay khu thứ hai? Hoặc là khu thứ ba, chắc không phải là khu thứ tư đâu?”
“Đều không phải.” Hồng Liên vỗ cánh ánh sáng, bay khỏi giảng đường chính, “Là khu thứ năm.”
“Cái gì?!”
Hai con hồng chuẩn đi theo sau lưng hắn nghe được câu này, đồng thời lắp bắp kinh hãi, thiếu chút nữa rơi từ trên cao xuống.
Chim dữ không xảy ra chuyện gì, ngược lại là ngỗng trời khổng tước nổi mâu thuẫn?
“Không phải ngỗng trời, là tiêu liêu.”
Hồng Liên xoay người, khoanh tay nhìn hai đồng nghiệp, nói: “Nghe nói là mấy con tiêu liêu hợp nhóm, nhổ lông đuôi khổng tước.

Mấy nhóc khổng tước uất ức muốn chết, hai bên đánh lên, khôi chuẩn kéo không ra, tìm du chuẩn cầu cứu.”
“Cho nên liền treo lên?”
“Đúng.”
“Toàn bộ?”
“Toàn bộ, bao gồm vân tước cùng vàng anh.” Hồng Liên không rõ, tiêu liêu cùng khổng tước đánh nhau, hai đàn này làm sao dính vào.
Hai con hồng chuẩn khác hai mặt nhìn nhau.
Là bọn họ nghe nhầm à?
Tiêu liêu bắt nạt khổng tước, vân tước vàng anh tham gia đánh hội đồng.
Chẳng lẽ sau một đêm, thế giới đều thay đổi?
Các hồng chuẩn nghi hoặc, đã định trước không chiếm được giải đáp.
Tiêu liêu sẽ không tuyên dương nguyên nhân đánh nhau, khổng tước lại càng sẽ không nhắc lại sỉ nhục bị nhổ lông.

Vân tước vàng anh là loài chim cỡ nhỏ, luôn luôn nổi danh cổ họng tốt.

Loại chuyện thô lỗ như đánh nhau vậy, không liên quan đến bọn họ.
Tóm lại, chuyện đã qua đi, người tham dự lựa chọn ngậm miệng không nói.

Có xảy ra nữa hay không, chỉ có ông trời biết.
Các hồng chuẩn bay xa, trước kiến trúc vàng kim khôi phục yên tĩnh.
Giây lát, hai vầng thái dương trốn vào sau mây, lại một đợt nước mưa đổ xuống.
Trong phòng huấn luyện ở tầng ba, lại là một cảnh tượng khác.
Gió cuốn không ngừng, hoang mạc bao la cuồn cuộn.
Trong cát vàng mênh mông, đá cát lởm chởm cao chót vót, tạo thành từng bức từng bức hình ảnh kỳ lạ.
Nhiệt độ cao đến kinh người.
Gió thổi đến trước mặt, đều mang theo hơi nóng khủng khiếp.
Đối mặt mọi thứ xa lạ, đàn chim non có chút luống cuống.
“Đây thật sự là hoàn cảnh hư cấu?”
Không chỉ một chim non sinh ra nghi vấn.
Cát vàng, nham thạch, gió nóng.
Mỗi một loại đều vô cùng chân thực.
Trên thực tế, thiết bị kiểm soát trên cổ tay du chuẩn, vừa có thể kết nối với hệ thống trung ương, cũng là một loại thiết bị không gian.

Sau khi khởi động, trừ các sinh vật như kiến gai đen là chương trình đặt ra, toàn bộ cảnh vật tự nhiên đều là thật sự tồn tại.
Nếu đàn chim non không tin tà, tuyệt đối có thể nhận được đủ loại “kinh hỉ”.
Hoàn cảnh mô phỏng có hơn trăm loại.
Từ sơ cấp đến cao cấp, từ hoang mạc đến đồng cỏ, từ đầm lầy đến đáy biển, cần cái gì có cái đó.
Chỉ cần chim non sẵn sàng, có thể thể nghiệm toàn bộ.
Thời gian lên lớp không đủ, học xong có thể thêm giờ.
Hiện tại, đàn chim non đi vào sa mạc, nói là ở trong không gian khác cũng không quá đáng.
Muốn thoát khỏi khó khăn, phải chiến thắng kiến gai đen chặn đường, tìm được máy truyền tin giấu trong sa mạc.

Một nghìn năm trăm ba mươi hai con chim non, số lượng máy truyền tin chỉ có ba trăm.
Nói cách khác, cuối cùng chim non có thể ra khỏi sa mạc, sẽ không quá một phần năm.

Còn lại đều sẽ bị xử không hợp lệ.

Trong tiết thực chiến tiếp theo, hưởng thụ các loại “đối xử đặc biệt”, nhận lấy giáo dục càng thêm nghiêm khắc.
“Thời gian giới hạn trong bốn giờ.” Một vị du chuẩn nói, “Đóng kín tất cả thiết bị chứa vật.”
“Trước khi ra khỏi sa mạc, không cho dùng đồ ăn cùng nước tự chuẩn bị.

Tìm được trong sa mạc không bị hạn chế.”
“Đừng coi tất cả là chương trình ảo.” Du chuẩn cất cao thanh âm, biểu tình nghiêm khắc, “Một khi bị nhốt trong sa mạc, hoặc bị kiến gai đen thương tổn, đau đớn sẽ không giảm bớt nửa phần.”
Nghe đến đây, đàn chim non đều có chút giật mình.
Nhóm chim tước tụ lại với nhau, vừa định lên tiếng, bị du chuẩn liếc mắt nhìn qua, lập tức im như thóc.
Giảng viên khôi chuẩn nhìn thấy rõ ràng, yên lặng quay đầu, lần thứ hai rơi nước mắt.
Được rồi, hắn không so với đám dám đánh cả ưng này.
“Trước khi bắt đầu, các thầy sẽ biểu thị làm sao tránh né cùng săn giết kiến gai đen.

Đồng thời nói cho các em, làm sao xác nhận phương hướng, tìm kiếm nguồn nước trong sa mạc.”
“Chỉ có một lần, tập trung chú ý, nhìn cho kỹ!”
Vừa dứt lời, năm con du chuẩn ấn xuống thiết bị kiểm soát, rút đi màn chắn trong suốt, vỗ cánh bay vào sa mạc.

Chỉ có một con ở lại tại chỗ, mở hình ảnh tiến hành giảng giải cho đàn chim non.
Đầu tiên, du chuẩn lựa chọn tránh kiến gai đen, tìm kiếm hai loại “nham thạch” đặc thù.
“Đây là cây tích nước, bề ngoài giống như đá huyền vũ phong hóa, đốt cây có thể chứa nước.”
“Ở trong sa mạc, phải chú ý phân biệt.

Lúc lấy nước, một lần chỉ có thể chém hai đến ba đốt, nếu không cả cây đều sẽ chết héo.”
Xác định đàn chim non đã hiểu, nhóm du chuẩn không tiếp tục tránh, mà là bay lên giữa không trung, xoay quanh hai vòng.

Sau khi chọn được mục tiêu, lao nhanh trở xuống.
Lực xung kích của du chuẩn có thể so với tàu con thoi dạng chiến đấu.
Kiến gai đen ngẩng đầu lên, giương râu, bày ra dáng vẻ đe dọa.

Nhưng ở trước mặt du chuẩn, toàn bộ đều không ăn thua.
Không đến ba phút, đã có hai con kiến lính bị túm lấy đầu, đầu một nơi thân một chỗ.
Du chuẩn cầm đầu con mồi, kêu to hai tiếng, ném xuống dưới chân đàn chim non.
Thi thể kiến gai đen ngã vào trong sa mạc, nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng.
Sau mười giây đếm ngược, lại một con kiến gai đen xuất hiện ở tại chỗ.
Hiển nhiên, kiến gai đen bị giảng viên giết chết, không được hệ thống trung ương chấp nhận.

Đổi thành chim non, sau khi kiến gai đen chết đi, trừ khi hoàn cảnh mô phỏng bắt đầu lại, nếu không sẽ không xuất hiện lần nữa.
“Trừ kiến gai đen cùng sinh vật có thể gặp được sau đó, mọi thứ nơi này, bao gồm cát vàng nham thạch, tất cả đều là chân thật.”
Du chuẩn thu cánh ánh sáng, hạ xuống mặt đất, biểu tình càng thêm nghiêm khắc.
“Đừng tưởng rằng đây là một trò chơi, đây là sinh tồn!”
“Mỗi một tiết thực chiến, đều đại biểu một cuộc kiểm tra đánh giá.

Hiểu chưa?”
Sức chiến đấu của tộc lông vũ ngạo thị bảy vực.
Chẳng qua, chủng tộc có mạnh mẽ cỡ nào, cũng sẽ gặp phải đối thủ.
Trong quá trình khai thác hành tinh, hoặc thăm dò ngoài vũ trụ, các loại nguy hiểm khó mà đoán trước.

Lui một bước nói, ở trong cùng vũ trụ, cùng một tinh vực, cũng không phải an toàn tuyệt đối.
Nếu các chim non không thể rõ ràng điểm này, sẽ vĩnh viễn không thể độc lập.
“Có thắc mắc gì không?”
Đàn chim non nhìn du chuẩn, vẻ mặt ngớ ra.
Bọn họ đều muốn biết, rốt cuộc là du chuẩn sơ ý chủ quan, quên mất chênh lệch giữa hai bên, hay là cố ý làm khó người.
Biết rõ phần lớn chim non chưa biết bay, lại đi biểu diễn nhảy dù đi săn.
Làm một ví dụ không thích hợp, một nam nhân mạnh mẽ cầm búa gõ hai cái đánh chết gấu lớn, cười ha ha.

Thuận tay ném vũ khí cho đứa bé vừa biết đi, chỉ một con gấu lớn khác, nói: Đi, đánh chết nó!
Đây là nói đùa hay là nói đùa?
“Không biết bay?”
Du chuẩn nhìn nhau, đều có chút xấu hổ.

Bọn họ không phải cố ý làm khó, mà là thật sự quên.
Chim non tập thể trầm mặc.
Giảng viên không đáng tin, thật lòng không thể vui vẻ học tập.
Các khôi chuẩn không nói lời nào, nhàn nhã nhìn xung quanh, giống như cảnh sắc hoang mạc đặc biệt hấp dẫn người.
Về phần kiến gai đen ở xa xa, dù sao có du chuẩn ở, chúng nó tạm thời không dám đến gần.
“Khụ!”
Nhóm du chuẩn ho khan một tiếng, việc đã đến nước này, chỉ đành áp dụng biện pháp trung hòa.
“Các lớp thực chiến trước đây, chim dữ tổ đội không thể hơn hai người, tộc đàn khác không thể hơn hai mươi người.”
Quét qua chim non bốn khu ký túc xá trước, du chuẩn nghiêm mặt nói: “Lần này ngoại lệ, cùng khu ký túc xá cho phép hợp tác, không giới hạn số người.


Chim non khu ký túc xá thứ năm, thứ sáu có thể gia nhập đội ngũ khác.”
“Giảng viên, em có câu hỏi.”
Một con quyên chuẩn giơ tay lên, chính là người đánh đơn với hồng diên, tạo thành hai khu ký túc xá ẩu đả, Quyên Hòa.
“Có thắc mắc gì?”
“Nếu bọn em hợp tác, cuối cùng tìm được máy truyền tin, hợp lệ là một người hay toàn thể?”
“Toàn thể.”
“Chỉ có một máy truyền tin, một khu ký túc xá đều có thể thông qua?”
“Nhất định phải là người tham gia.”
Ngược lại, không giúp bất cứ việc gì, chỉ cản trở ăn chùa lợi ích, bất luận là hệ thống trung ương hay giảng viên, đều sẽ xử không hợp lệ.
“Em hiểu rồi, cảm ơn giảng viên.”
Du chuẩn gật gật đầu, hỏi: “Ai còn câu hỏi?”
“Em có!” Một con hồng diên ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói, “Trừ kiến gai đen, có thể đánh người khác không?”
Nói xong, quay đầu nhìn về phía quyên chuẩn, mắt tỏa tia sáng lạnh.
Du chuẩn: “…”
Hắn còn tưởng rằng chỉ có khu thứ năm đặc thù.

Hoàn toàn không nghĩ tới, chim mái năm nay còn hiếu chiến hơn chim trống.
Sáu du chuẩn thương lượng một chút, gật đầu tỏ vẻ có thể.
“Chú ý chừng mực, mục đích chính là ra khỏi sa mạc!”
“Rõ!”
Một lần nữa dặn dò vấn đề an toàn, đeo máy theo dõi cho đám chim non, du chuẩn vỗ cánh rời đi.

Thuận tiện kéo luôn các giảng viên khôi chuẩn đi.
Từ khi thành lập trường học đến nay, khôi chuẩn vẫn phụ trách chăm sóc chim non, không phải không có nguyên nhân.
So với chim dữ khác, khôi chuẩn tính tình ôn hòa, đặc biệt quý trọng chim non.

Đôi khi còn thích bận tâm hơn cả bạch chuẩn.
Lấy một ví dụ thực tế, đổi thành tộc chuẩn khác, đối mặt đám chim tước ồn ào, không quạt bay cũng sẽ mắng cho một trận.

Tuyệt đối sẽ không nhăn mặt mặc kệ.
“Thật không theo chúng nó à?”
“Vạn nhất gặp chuyện không may thì sao?”
“Tôi đã nói rồi, chúng nó còn nhỏ quá, chưa thể học lớp thực chiến.”
“Sao hiệu trưởng lại ra quyết định như vậy.”
“Được rồi.”
Kéo người ra rồi, nhóm du chuẩn không kiên nhẫn, nhíu mày nói: “Quyết định của hiệu trưởng đã được Bạch chủ đồng ý.”
Chủ thành đánh nhịp, có kháng nghị cũng vô dụng.
“Thành Vũ không có kẻ yếu!”
Trong khi tộc lông vũ nội chiến, bao nhiêu chim non ngã xuống, chính là bởi vì không biết chiến đấu, không thể tự vệ.
Từ đó về sau, các tộc nhớ kỹ giáo huấn, giáo dục nhất định phải bắt đầu từ lúc còn là chim non!
Một lần này, chẳng qua chỉ là đẩy thực chiến lên trước vài ngày, coi như là rèn luyện chim non.

Ai dám cam đoan, bất trắc sẽ không xảy ra trong hiện thực.
“Một khoảng thời gian trước, hải vực ngoài thành xuất hiện thuốc dụ cá mập.” Du chuẩn nói, “Vực Lam hiện tại, không hòa bình như trong tưởng tượng.”
Nhóm khôi chuẩn há miệng, rốt cuộc không tiếp tục nói nữa.
Quay lưng về phía bọn họ, du chuẩn có vẻ nghiêm túc lạnh lùng hà khắc, thực ra đang lau mồ hôi.
Phải biết, phía sau không chỉ có chim trống, còn có sáu chim mái.

Các chị này mà nổi lửa giận lên, vì chim non quần ẩu du chuẩn, cũng không phải không có khả năng.
Sáu người âm thầm trao đổi ánh mắt, một cửa khó nhất qua, vạn hạnh!
Một con du chuẩn ấn xuống thiết bị kiểm soát, hệ thống tự động phân biệt tộc lông vũ trưởng thành, tiến hành che chắn.
Nửa phút sau, giảng viên bên sân huấn luyện không thấy tung tích.
Đàn chim non ở lại tại chỗ, còn chưa phục hồi tinh thần.
Kiến gai đen đi đầu một bước phát hiện tình huống.

Xác nhận “uy hiếp” biến mất, lập tức khua chân, vây quanh về phía đàn chim non.
Vuốt máy kiểm tra trên vành tai, Tần Ninh nhíu chặt chân mày.
“Không thể tiếp tục đứng ngốc ở đây.”
Nhìn ra kiến gai đen không dưới ba trăm con, hơn nữa đang duy trì liên tục gia tăng.
Không nhanh chóng nghĩ cách thoát thân, thời gian càng dài, càng bất lợi cho bên ta.
Lôi kéo Bạch Lam cùng Bạch Hi, Tần Ninh nói: “Giảng viên nói có thể hợp tác.

Mình nghĩ, chúng ta bay lên không tìm lỗ hổng, sau đó dẫn một số kiến gai đen đi, để Hắc Minh cùng Lật Dương mang những người khác chạy ra.”
“Được.”
Hai thiên nga không ý kiến, hắc nhạn cùng cuồng điêu lại có chút băn khoăn.
“Mình với Hồng Tường cũng có thể bay.” Hắc Minh nói, “Để Tuyết Sam cùng Lật Dương dẫn mọi người chạy, chúng ta cùng nhau dẫn kiến gai đen đi.”
“Đi.”
Tần Ninh gật đầu, không muốn tranh chấp vì chuyện này.


Chỉ lãng phí thời gian vô ích.
Chim non khu ký túc xá thứ nhất đạt thành nhất trí, cấp tốc bắt đầu di chuyển.
Nhóm chim mái cũng nhanh chóng phát hiện sơ hở.
“Chúng ta đi sang bên kia!”
Không nghĩ cách dẫn kẻ địch rời đi, làm yếu bớt vòng vây như chim trống, hai con điêu mái đi đầu, tính toán cứng đối cứng.

Giải quyết kiến gai đen, trực tiếp lao ra!
“Tiếu ——”
Tiếng kêu dài còn mang theo non nớt vang lên, ba tiếng chồng chất.
Kiến gai đen như bị dọa sợ, toàn bộ cứng một chút.
Ba con chim phượng ở phía trước, hai con hắc nhạn ở phía sau, đồng thời mở cánh ánh sáng, bay ra khỏi đàn.
Sau vài vòng xoay quanh, lao xuống về phía một con kiến gai đen gần nhất.
“Tiếu ——”
Lại một tiếng kêu dài vang dội, mấy người tiếp tục  hợp tác, hung hăng đập tảng đá trong tay xuống.
Kiến gai đen hoảng sợ_ing, bất động.
Lại ném, tiếp tục hoảng sợ_ing.
Tần Ninh bực mình, giơ chân đạp xuống, hung hăng cào thêm hai cái.
Rất tốt, động.
Xác định kiến gai đen bị chọc giận, Tần Ninh thay đổi phương hướng, bay về phía mục tiêu kế tiếp.
Không thèm dùng đá, dùng móng vuốt tương đối dễ dàng.
Vài lần liên tiếp, kiến gai đen bên trái rơi vào rối loạn.

Quên đi sự sợ hãi với chim dữ, rung râu, nhìn chằm chằm vết cào trên trán, hung hăng đuổi theo.
Tần Ninh bay cũng không cao, thiên nga cùng hắc nhạn cũng tương tự.
Bọn họ muốn tận lực dẫn đi nhiều mấy con kiến gai đen, cho càng nhiều chim non chạy ra.
“Nhanh đi, bắt kịp!”
Khe hở xuất hiện, Lật Dương cùng Tuyết Sam vọt lên, dẫn đầu lao ra.
Ở sau lưng hai người, cuồng điêu cùng hắc nhạn lớn tuổi một chút, tự động bảo vệ chim non nhỏ tuổi hơn ở bên trong.
Phần lớn kiến gai đen bị dẫn đi, còn lại đánh đơn không được, quần ẩu kiểu gì cũng có thể giải quyết.
Cho dù quần ẩu cũng không được, vung chân chạy hẳn là được chứ?
Chim non khu ký túc xá thứ nhất xông ra rất nhanh, để cam đoan mọi người thoát thân, Tuyết Sam cùng Lật Dương hợp lực ngăn cản một con kiến lính.
“Đi mau!”
Đàn chim nhanh chóng di chuyển hai chân.
Thật sự chạy không nhanh, dứt khoát biến thành hình thái nguyên thủy, cuộn cánh lại lăn về phía trước.
Mọi người cùng nhau chạy trốn, hình tượng gì gì đó, hoàn toàn không quan trọng.
Phần lớn chim non an toàn thông qua, Tuyết Sam cùng Lật Dương giết chết kiến lính, lại bị năm con kiến thợ chặn đường đi.
Nhìn thấy đốt chân hạ xuống, ba con điêu mái cùng sáu con nhạn mái mạnh xông lại gần, hợp lực hất bay kiến gai đen.
“Ngây ra làm gì, đi nhanh đi!”
Giải quyết một con kiến thợ cuối cùng, nhóm chim mái nhắc nhở một câu, xoay người đi thẳng.
Nhìn bóng lưng chim mái, hai người vô thức lộ ra vẻ mặt mơ mộng.
Được em gái cứu?
Điểu sinh viên mãn một nửa a!
May mà Tần Ninh vội vàng đối phó kiến gai đen, không biết hai vị này suy nghĩ cái gì.

Nếu không nhất định sẽ cho bọn họ hai cánh.
Lúc này mà còn rảnh rỗi nghĩ đến con gái!
Khe hở cũng không mở ra bao lâu.
Theo chim non chạy khỏi vòng vây càng ngày càng nhiều, đàn kiến phát hiện không đúng, lập tức ngừng truy đuổi, quay đầu chạy về.
Nhóm kiến thợ đung đưa râu, vây quanh những chim non còn lại.

Bất kể đá ném từ trên trời xuống hay bị cào, lù lù bất động.
Tóm lại, ở tại chỗ không nhúc nhích!
Thấy Lật Dương cùng Tuyết Sam vì bảo vệ mấy con chim non, lại bị kiến thợ vây quanh, Tần Ninh lập tức lao xuống, túm lấy một bên râu của kiến lính, nhấc lên!
“Mình giúp cậu!”
Bạch Lam bay tới, giữ lấy một bên râu còn lại.
Hai con chim phượng hợp lực, như đang nhổ củ cải, sống sờ sờ “nhổ” đầu kiến lính lên.
Ầm!
Thân kiến dài đến năm sáu mét ngã xuống đất.
Bạch Hi phát hiện hai người dừng lại phía sau, lập tức quay đầu bay trở về, gia nhập đội ngũ nhổ củ cải.
Mấy người Hắc Minh cũng muốn hỗ trợ, lại phát hiện ba người Tần Ninh tự mang phần mềm hack, kêu hai tiếng là có thể làm cho kiến gai đen cứng cả sáu chân.

Bản thân kêu vỡ cổ họng, đối diện vẫn cứ là một miệng nọc độc như thường.
Dưới sự cố gắng của ba chim phượng, mười con kiến gai đen liên tiếp ngã xuống.
Chim non trong vòng vây nắm lấy cơ hội, nội ứng ngoại hợp, lại chạy ra ba bốn trăm con.
Khi con kiến thợ thứ ba mươi lăm ngã xuống đất, trong máy theo dõi đột nhiên truyền ra âm thanh.

Báo cho Tần Ninh biết, nếu bọn họ giết hết đàn kiến, toàn bộ chim non được cứu ra sẽ bị xử không hợp lệ, không có thành tích trên lớp.
“Tần Ninh, nhanh đi thôi.”
Hắc Minh kéo cậu một chút.
“Chúng ta chỉ có thể giúp đến đây.”
Dù sao, bọn họ làm giúp toàn bộ, đối với các chim non khác còn nói thử thách gì nữa.
“Bọn mình có thể làm!” Chim non còn lại tụ cùng một chỗ, dùng sức vẫy tay, lớn tiếng nói, “Cảm ơn các cậu!”
Tần Ninh không có cách nào, chỉ có thể ở trên không trung ra dấu, nói cho đám chim non, trên người con kiến gai đen nào bị thương, dễ đối phó một chút.
“Còn hai giờ, nhất định phải nhanh chóng tìm ra máy truyền tin.”
Bạch Lam vỗ cánh ánh sáng, bạch kim lấp lánh, chói mắt hơn cả ánh mặt trời mãnh liệt.
Tần Ninh gật gật đầu, nhìn xuống các chim non chạy thoát.
Thấy mấy quả cầu lăn thật sự vất vả, dứt khoát hạ thấp độ cao, trực tiếp cầm lên, mang theo cùng nhau bay.
Đối với chim non thở hồng hộc mà nói, đây vốn nên là chuyện tốt.

Vấn đề ở chỗ, Tần Ninh cầm chỗ nào không được, cố tình đi cầm chân!
Đầu to quay xuống dưới, chim non vung vẩy cánh, thiếu chút nữa sung huyết não.
“Mình tự đi…”
“Không cần khách khí.” Tần Ninh vừa bay vừa nói, “Mình mang được cậu.”

Tần Ninh nghiêm túc nghĩ, cổ không thể cầm, bụng không thể động vào, cầm chân an toàn nhất.
Chim non khóc.
Thả hắn xuống, hắn muốn tự đi!
Thật, thật hơn cả trân châu!
Động tác bất ngờ của Tần Ninh, bị thiên nga cùng hắc nhạn mô phỏng.
Mấy người lần lượt lao xuống, đều không ngoại lệ, cầm chân.
Ngoài hoàn cảnh mô phỏng, giảng viên du chuẩn cùng khôi chuẩn đồng thời giật giật khóe miệng.
Mấy con chim non này học được kỹ thuật từ đâu? Đặc biệt con đi đầu kia, còn thành thạo hơn giảng viên mới nhận chức.
Nhóm Tần Ninh chạy xa, chim non trong vòng vây lục tục bùng nổ.
Các chim dữ tạm thời buông thành kiến, cùng nhau xông lên đánh kiến gai đen.

Dựa theo tin tức Tần Ninh cung cấp, mọi người nhìn chằm chằm mấy con mà đánh, rất nhanh chiếm thượng phong.
Chim non khu ký túc xá thứ năm, cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém.
Ngỗng trời có lực cắn kinh người, phối hợp hành động với khổng tước, kiềm chế kiến gai đen rất hữu hiệu.
Tiêu liêu cùng toucan hình thể không lớn, tạm thời không bay được, thẳng thắn nhìn chằm chằm đốt chân kiến gai đen mà mổ.

Trong tiếng đốt đốt đốt, hoàn mỹ suy diễn ra khí thế cùng lực lượng của chim gõ kiến.
Chim tước khu ký túc xá thứ sáu có vẻ gầy yếu, ở trước mặt kiến gai đen không đáng giá nhắc đến.
Nhưng kích thước nhỏ cũng có cái lợi của nó.
Khe hở giữa chân kiến, chính là đường đi qua tốt nhất.
Nhóm sơn tước đi đầu, một loạt quelea theo sát phía sau.

Trên đường gặp được vân tước cùng vàng anh, đồng thời dẫn đi! Đều là loài chim cỡ nhỏ, quản nó là ký túc xá nào.
Một đám chim tước như vậy, tổ đội vỗ cánh chạy vội, nhất định là mục tiêu tốt nhất.
Đáng tiếc thể tích kiến gai đen quá lớn, đầu rất cao.

Chim tước biến thành hình thái nguyên thủy, lại là kích cỡ bỏ túi.
Há miệng đảo qua, mỗi lần đều thất bại.
Đốt chân đập xuống, chẳng những không đánh trúng mục tiêu, ngược lại đưa tới một sóng kêu điên cuồng.
Đám kiến gai đen rốt cuộc thấy được, cái gì gọi là “vũ khí thanh hóa”.
Đàn chim non chung sức hợp tác, lần lượt có mười ba con kiến gai đen ngã xuống không dậy nổi.

Một con trong số đó, trên râu còn treo năm con tiêu liêu.

Đầu nhỏ gật gật gật gật, mỏ nhọn mổ ra bóng chồng.
Thấy cảnh tượng này, các giảng viên lần thứ hai á khẩu không biết nói gì.
“Cậu còn nhớ chim bách thanh cùng năm với chúng ta không?”
“Nhớ.”
“Cậu cảm thấy, so với đám tiêu liêu này thế nào?”
“…… Tương đương.”
Bách thanh là loài chim dữ cỡ nhỏ, tương đối hung mãnh.
Lớp thực chiến năm đó, mười mấy con bách thanh biết bay không lâu, hợp lực bắt lấy kiến gai đen, đâm vào đá nhọn như đang xâu hạt.
Đám tiêu liêu này không cùng chủng tộc với bách thanh, tuổi cũng nhỏ, mức độ hung ác lại không kém mảy may.
Vẫn là câu nói kia, nhìn chim thật sự không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Kiến lính chỉ huy chiến đấu bị Tần Ninh giết chết, kiến thợ tiếp nhận không có uy tín, dẫn đến đàn kiến rối loạn, tự đánh của mình.

Vòng vây rất nhanh bị xé ra tan tác.
Chim non xông ra thành đàn, kiến gai đen căn bản ngăn cản không kịp.
Lúc này, nhóm Tần Ninh tìm dọc đường, đi ra một khoảng cách tương đối dài, từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng máy truyền tin.
Mọi người thương lượng, sau đó quyết định tìm nguồn nước trước.
“Di chuyển trong sa mạc, rất dễ mất hơi nước.” Tần Ninh nói, “Chúng ta tìm nước trước, đảm bảo sẽ không bị cảm nắng.”
“Bị cảm nắng?”
“Chính là váng đầu hoa mắt, trước mắt tối sầm, cả người không còn sức.”
“Đã hiểu.”
Đám chim non gật đầu, bắt đầu tìm kiếm cây tích nước.
Tất cả trong sa mạc đều rất chân thực, Tần Ninh không biết, những thứ này rốt cuộc làm sao làm được.

Nhưng trước mắt không phải lúc miệt mài theo đuổi.

Nhất định phải tìm được nguồn nước, mới có thể giữ thể lực, cố gắng hết khả năng ra ngoài trong thời gian quy định.
“Tìm được!”
Một con hắc nhạn phát ra tiếng kêu hưng phấn, đám chim non nhao nhao mừng rỡ.
“Ở đâu?”
Theo âm thanh nhìn qua, nụ cười đồng thời cứng ở trên mặt.
Phía sau cây tích nước màu đen, đột nhiên xuất hiện một bóng đen khổng lồ.
Đầu hình tam giác, xương mi lồi ra.

Cổ dài phủ đầy vảy màu tím.

Từ lưng kéo dài đến đuôi, là vảy cứng hình tam giác dựng đứng như cá sấu.
Bóng đen ngẩng đầu, một chân trước đặt trên cây, đầu móng vuốt sắc bén, dễ dàng để lại ba vết cào.
Đàn chim non chưa từng thấy loại sinh vật này, Tần Ninh lại nháy mắt thay đổi sắc mặt.
Trước mắt này, rõ ràng là thằn lằn tuatara ver khủng long!
Nếu cậu nhớ không nhầm, hình như loài thằn lằn này hoạt động theo đôi… Hẳn chỉ là bề ngoài tương tự, sẽ không thật xui xẻo như vậy đâu?
Sự thật chứng minh, tốt thì không linh xấu lại linh.
Nham thạch bên trái, cát đột nhiên rẽ sang hai bên, một con thằn lằn màu tím càng lớn lộ ra thân hình.
Tần Ninh chợt sinh bi phẫn.
Xxx, đây là không chơi chết bọn họ không bỏ qua sao?!
(1) Cam bái hạ phong: cam tâm tình nguyện chịu phục
Bách thanh:

Tuatara:
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận