Tần Ninh Phấn Đấu FULL


Tần Ninh chạy vào rừng, từ đầu đến cuối không dám dừng lại.
Trên đảo đa số là thực vật lá rộng.
Cây to mấy người mới ôm hết, cao tới hơn mười thậm chí trăm mét.
Cành lá tươi tốt, tán cây to lớn xen kẽ chặt chẽ, ngăn cản phần lớn ánh mặt trời.

Chỉ giữa các cành cây có những cái khe rất nhỏ, chiếu xuống ánh sáng nhè nhẹ.
Thân cây đầy dấu vết năm tháng, các loại dây leo không biết tên quấn quanh, trên dây nở rộ đóa hoa thật nhỏ.
Rễ cây nhô ra thành khung tròn, chống lên tầng đất.

Cái thấp như cầu gỗ, cái cao giống cổng vòm, cây cỏ lá rộng xếp thành hàng, giống như một hành lang tự nhiên quanh co gấp khúc.
Đi lại trong rừng, không thấy ánh mặt trời, phân biệt phương hướng cực kỳ khó khăn.
Dưới cây to, các loài thực vật ngoan cường sinh trưởng, tranh đoạt mỗi tấc không gian sinh tồn.
Hoa cỏ đè ép lẫn nhau, rêu địa y bổ khuyết khe hở, dây leo hình rắn nối liền, cùng bụi cây hơi có vẻ thấp bé, cấu thành mê cung thực vật tự nhiên.
Giả sử không lạc đường, cũng rất khó vượt qua đám thực vật dày đặc này, dễ dàng thông qua.
Đối mặt loại tình huống này, Tần Ninh phải chậm lại tốc độ, mỗi đi vài bước, lại chém đứt một đoạn dây leo to bằng cánh tay, hoặc đạp lên cành gãy đá vụn, bò qua cầu cây nhô ra.
Thật sự là nên may mắn, lúc chạy trối chết còn mang theo vỏ sò.

Nếu không, giờ phút này, nhất định nửa bước khó đi.
Chỉ là đáng tiếc thịt trai nướng được một nửa.
Thở dài một tiếng, Tần Ninh lắc đầu.
Muốn ăn bữa cơm no thực sự là không dễ.
Trong rừng không có thú dữ, cũng không có tiếng côn trùng kêu, yên tĩnh có chút quỷ dị.
Càng đi vào trong, tia sáng càng mờ.
Tùy tiện một gốc cây, bất luận hoa cỏ, thậm chí là cái nấm, đều có thể cao hơn đầu Tần Ninh.
“Con cua còn chưa tính, ngay cả cây cỏ cũng nghịch thiên như vậy…”
Nếu không phải không thể phân biệt loại nấm, chỉ cần một cái nấm, cũng đủ cậu ăn cả ngày.
Giơ ngang một cành cây khô, san phẳng cây cỏ cao mọc đầy răng cưa, Tần Ninh không nhịn được phun tào trong lòng.
“Ss!”
Lá cây cứng cỏi sắc bén vượt quá tưởng tượng, cành cây nhanh chóng bị vặn gãy, Tần Ninh động tác cực nhanh, cánh tay lại vẫn bị cào ra vài vết thương, thấm ra vết máu.
Tuy là thương ngoài da thịt, nhưng cũng đau muốn mạng.
Tần Ninh thậm chí hoài nghi, những lá cây này có độc.

Bằng không, vết thương làm sao có thể đau như vậy.
Bẻ gãy liền sáu cành cây, cuối cùng cũng ra khỏi rừng cỏ răng cưa.
Vết thương càng thêm đau đớn, vì dời đi lực chú ý, Tần Ninh không thể không phát tán tư duy, mua vui trong đau khổ.
Kiếp trước thường nghe người ta nói, độc thân đi ở trong rừng rậm, các loại thú kêu chim hót cổ quái làm người sợ hãi.
Hiện tại, thật nên để những người này đến xem, thú kêu chim hót tính cái gì, lặng yên không tiếng động mới thật sự là kinh khủng.
Có thể nghe thấy được âm thanh, ít nhất biết phải đối mặt với cái gì.
Bốn phía một mảnh vắng vẻ, ngoại trừ cây to cao vút trong mây, chính là cây cỏ cao mang theo răng cưa.
Sợ hãi?
Dọa vỡ mật?
Phát điên cũng có thể.
Thế nhưng, cậu thà rằng ở trong rừng mạo hiểm.
Ở đây chỉ là bị dọa sợ, ít nhất sẽ không lập tức lấy mạng người.

Đám người bên ngoài kia, nghĩ lại đã thấy da đầu tê dại.
Chỉ kém chút nữa, cậu sẽ giống như đá ngầm mà cậu ẩn nấp, bụi về bụi, đất về đất.
Tự mình chết thì thôi đi, quyết định sống, lại chết như vậy, có oan hay không?
Hít sâu một hơi, Tần Ninh vỗ vỗ mặt, làm cho mình tỉnh táo một chút.
Vòng qua hai gốc cây lớn, trước mặt lại là một rễ cây nhô ra, vắt ngang giữa cây cỏ cao um tùm, giống như là một con rắn lớn màu rám nắng đang nằm đó.
Tán cây không rậm rạp như trước, ánh mặt trời vẩy ra, vết lốm đốm rơi lả tả.
Giữa cỏ thảm cỏ xanh biếc, điểm xuyết đóa hoa đủ mọi màu sắc.

Nếu không phải không có ong bướm bay lượn, yên tĩnh đến quỷ dị, thật sự gọi là cảnh đẹp.
Sau khi vội vàng chạy trốn, chính là thời gian dài bôn ba, từ đầu đến cuối không có bổ sung đồ ăn nước uống, thể lực gần như hao hết toàn bộ.
Cổ họng khô chát, tiếng thở như ống bễ kéo động.
Nuốt nuốt nước bọt cũng sẽ tác động màng tai, gây ra một trận vù vù.
Đi tới dưới rễ cây, Tần Ninh có chút thoát lực, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Lắc lắc đầu, không có chút chậm lại.
Không thể không dừng bước, ngồi xuống dựa vào thân cây, khuỷu tay chống đầu gối, cố sức xoa xoa mi tâm.
Gió trong rừng cây thật lạnh.
Mồ hôi bị gió thổi khô, rất nhanh lại phủ thêm một tầng.
Không được!
Tần Ninh cố sức cắn môi, đè chua xót ngăn ở cổ họng xuống, nắm tay chống người, tự nói với bản thân, không thể dừng lại ở nơi này.
Còn tiếp tục như vậy, không té xỉu cũng sẽ mất nước.
Phải tìm được nguồn nước, càng nhanh càng tốt!
Ổn định tâm thần, nghiêng tai yên lặng nghe.
Trong rừng không có chim muông cùng côn trùng kêu vang, vừa lúc giúp cậu phân biệt gần đây có tiếng nước hay không.
Sức lực đột nhiên tăng lớn, ngũ giác trở nên nhạy cảm, Tần Ninh không phải không nghi hoặc, chỉ là không định tốn nhiều tâm tư.

Nếu không có hại, cần gì phải tự tìm phiền não, thật sự là vô ích.
Vòng qua một gốc cây lớn bị chết héo, tiếp tục đi về phía trước.
Chưa đi ra trăm mét, cảnh sắc lần thứ hai xảy ra thay đổi.
Thực vật lá rộng biến mất, trước mắt rõ ràng là một mảnh rừng lá kim.
Tần Ninh ngẩng đầu lên, không xác định những cái cây khổng lồ này có thật sự là cây thông hay không.

Thẳng đến khi cổ lên men, vẫn chưa nhìn ra đáp án cuối cùng.
Theo thường thức, cánh rừng trên hòn đảo này, có phải có chút vi phạm quy luật sinh trưởng của thực vật rồi hay không?
Còn đang nghi hoặc, dưới chân bỗng nhiên đá phải một vật cứng.
Vỏ ngoài cứng rắn, cỡ tầm quả bóng bầu dục, theo lực tác dụng lăn về phía trước.
Tần Ninh cúi người xuống, đẩy ra cỏ xanh, trong mắt lóe lên kinh hỉ.
Quả thông?
Tuy rằng bề ngoài có chút kỳ quái, nhưng tuyệt đối là quả thông!
Vừa định ôm lấy “kinh hỉ” này, dưới chân chợt vang một tiếng động nhỏ.
Lại một quả thông nữa!
Rất nhanh, Tần Ninh phát hiện, trong đồng cỏ bốn phía, quả thông lớn lớn nhỏ nhỏ rải rác, lại có nhiều hơn trăm quả.

Không có các loài động vật nhỏ như sóc, hạt thông được bảo tồn vô cùng hoàn hảo, từng hạt khảm trong quả, lớn tầm một bàn tay.
Không có nước, trước ăn một chút gì cũng tốt.
Không có công cụ, nên làm thế nào để lấy hạt thông ra, cũng không thể gặm giống như sóc chứ?
Tần Ninh nâng một quả thông lên, nhìn trái nhìn phải, thực sự không có cách nào, thẳng thắn dùng biện pháp ngốc nhất, chọn một tảng đá, nâng lên đập.
Bụp một tiếng, vảy quả cứng rắn hơi có buông lỏng.
Không ngừng cố gắng, sau năm lần, quả thông rốt cuộc hé ra.
Tần Ninh nắm chặt vỏ sò, móc ra từng hạt một, lại giơ đá lên đập.
Nhân hạt thông trắng như tuyết, tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, Tần Ninh thiếu chút nữa chảy nước miếng.
Móc ra một hạt, một tay cầm lấy, hung hăng gặm một miếng.

Một bên quai hàm phồng lên, hương vị trong veo tràn đầy đầu lưỡi.
Nhai nhai, Tần Ninh nghiêng đầu.
“Kỳ quái, là do đói quá sao?”
Đích xác ăn ngon, lại không phải vị hạt thông.
Mang theo nghi hoặc, Tần Ninh lại đập ra một hạt, gạt vỏ ngoài màu nâu đỏ ra, đưa vào trong miệng.
Nghiêm túc mà nói, vị như quả hạch, mùi giống hoa quả, là táo hay lê?
Đập ra quả thông thứ ba, bụng đã ăn no bảy phần, Tần Ninh dừng tay lại.
Còn phải chạy ra khỏi rừng, không thể trì hoãn thời gian.
Lập tức phải di chuyển, ăn quá no cũng không phải ý kiến hay.
Hạt thông còn thừa lại, Tần Ninh cũng không lãng phí, chém xuống vài mảnh lá cây cuộn thành dạng thùng, lại dùng dây leo dài nhỏ gói kỹ, làm một cái bọc đơn giản.
Không phải chưa từng nghĩ đến hắc trạc, thế nhưng chứa vật cũng phải trả tiền.
Cố sức đập ra mấy hạt thông, không đủ trả tiền phí dụng, tội gì tới chứ.
Cố gắng sẽ có hi vọng.
Đeo bọc nhỏ ở sau lưng, Tần Ninh chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Thực vật rậm rạp che chắn, không thể qua về đường cũ, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Vận khí tốt, chung quy là có thể đi ra ngoài.

Vận khí không tốt… Tần Ninh từ chối suy nghĩ.
Đi tới đi tới, Tần Ninh bỗng nhiên ý thức được, lúc trước nhìn thấy chỉ là một góc núi băng.

Cánh rừng rậm này, có lẽ hòn đảo này, lớn hơn trong tưởng tượng của cậu nhiều.
Nói không lo lắng, hoàn toàn không thể nào.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, còn có thể làm sao?
Không có đường quay lại, chỉ có thể tiếp tục đi.
Thần may mắn rốt cuộc phủ xuống, đi qua một mảnh cây cao to, tiếng nước róc rách bỗng nhiên chui vào màng tai.
Tần Ninh dừng bước lại, nghỉ chân lắng nghe, trên mặt hiện lên mừng như điên.
“Cuối cùng cũng tìm được!”
Đi qua cây cỏ cao gần hai mét, vòng qua cái nấm như cái ô to, không có để ý, đá phải một hòn đá đen sắc bén, ngón chân đập vỡ, có chút đau, nhưng lại vẫn không dừng lại.
Tần Ninh đi đến quá nhanh, hoàn toàn không chú ý tới, phía sau đang xảy ra một màn không thể tin nổi.
Giọt máu ngấm vào khe đá, cây cỏ cao khép lại, nấm đột nhiên héo rũ, đá đen như có mạng sống, từ từ phá vỡ tầng đất.
Thân đá hình vuông, bốn mặt đều có khắc hình vẽ cùng chữ viết.

Vì bị chôn dưới đất nhiều năm, màu sắc còn vô cùng tươi mới.
Khối đá khổng lồ xuất hiện, giống như cơ quan mở ra.
Bốn mặt rừng đồng thời xuất hiện ánh sáng trắng, lấy tốc độ cực nhanh tụ lại trung tâm đảo.
Không đến năm phút đồng hồ, giống như cái bát lớn úp xuống, bọc trung tâm đảo lại.
Trên không trung của khu rừng, hai hải yến vỗ cánh, muốn tìm tung tích Tần Ninh.

Nào biết được, ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện, trong chớp mắt liền bị đẩy lùi.
Rút lui mấy mét, miễn cưỡng ổn định thân thể, hải yến nhìn nhau, đều là nghĩ mà sợ.
Từ khi phát hiện cua ánh trăng, tinh cầu nguyên thủy này đã bị thành Vũ khống chế.

Thời gian gần vạn năm, lại không có ai phát hiện, trên đảo còn cất giấu một bí mật như vậy.
Bên bờ đảo nhỏ, hai mươi con cốc biển đến, làm cho thành Vũ chiếm ưu thế tuyệt đối.
Đám người Ô Đàn có không quan tâm nữa, cũng sẽ không dùng một đánh ba, kiên trì muốn chết.
Bạch Hử không có ý đại khai sát giới trên đảo, tín thiên ông tránh khỏi vòng vây, dực long bị thương không dám ham chiến, đeo cái đầu đầu u giảm độ cao, kéo mười tráng hán lên, bay xa khỏi đảo.
“Bạch chủ.”
Cốc biển bay xuống, người tới cúi đầu với Bạch Hử.
Dáng người thon dài, tướng mạo tuấn mỹ.
Màu da hơi tối, tóc dài màu nâu buông ra sau lưng, con ngươi là xanh đậm lạnh như băng.

Cánh tay có quấn ba vòng vòng bạc, tượng trưng thân phận tộc lông vũ.
“Hải đảo này có chút không đúng, là ngoại tộc tới đây?”
Ánh sáng trắng che phủ khu rừng giữa đảo, thực sự vô cùng hấp dẫn tầm mắt, muốn bỏ qua cũng khó.
“Tạm thời không thể xác định.”
Bạch Hử thu cánh ánh sáng, hạ xuống trên đảo.
Đưa mắt nhìn lại, trên bờ cát tràn đầy cự giải gãy chân lật ngược.
“Ô Đàn ngược lại cũng làm chuyện tốt.”
Người tới không tốt, mưu toan chiếm lợi, lại giúp mình việc lớn, đem toàn bộ cua ánh trăng ẩn nấp kín lật ra.
Nếu như tỏ vẻ cảm ơn, có thể tươi sống tức chết hay không?
Bạch Hử hơi híp mắt, suy nghĩ khả năng thực hành.
Chim dữ thành Vũ nhớ thù, là bí mật công khai của vực Lam.
“Bạch chủ, con chim kia thì thế nào, có đi tìm nữa không?”
Hải yến vô công mà về, mang về tin tức toàn bộ khu rừng giữa đảo bị khóa kín hoàn toàn.
Suy nghĩ trong chốc lát, Bạch Hử lắc đầu.
Mùa sinh sản vừa qua khỏi, trong thành có không dưới một nghìn chim non mới sinh.
Chim non phá xác, nhu cầu cấp bách những cua ánh trăng này.
Về phần Tần Ninh chạy trốn vào rừng, không có tinh hạm, tạm thời không thể rời tinh cầu này, không cần phải nóng ruột.
“Về thành trước.”
“Vâng.”
Cua ánh trăng trên bờ biển đều bị thu lại, dùng dây sáng đặc chế bó lại, do mòng biển cùng hải yến chở về.
Đợi mấy người Bạch Hử ngồi vững vàng, tín thiên ông cùng cốc biển mở hai cánh, rời hải đảo.
Theo gió biển, đàn chim bay lên giữa biển, Bạch Hử mở lòng bàn tay, một đoàn ánh bạc bắn thẳng lên tầng mây.
Theo ánh sáng bạc biến mất, cột sáng chói mắt đột nhiên chiếu xuống, phủ lên mọi người.
Một lát sau, chim biển cùng người thành Vũ đều không thấy bóng dáng, một chút ánh sáng trắng còn lại rơi vào mặt biển, một chốc liền tiêu tán.
Mặt nước gợn sóng, mấy con cá heo cẩn thận thăm dò, xác định nguy hiểm giải trừ, lúc này mới thả người nhảy lên, đập ra từng chuỗi bọt sóng, tuyên bố không còn nguy hiểm.
Thanh âm truyền ra rất xa, đàn cá ẩn nấp dưới đáy biển, kẻ săn mồi bỏ chạy, theo sóng nước, rốt cuộc lộ ra hình bóng.
Cốc biển:

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui