Mặc Huyền với Hoa Kiêu hòa ly, Hoa Quân lấy Liên Tước, ngày hai người kết phu thê, Hoa phủ vui mừng đại hôn, pháo hỉ nổ lên vang trời, hai chữ song hỉ đỏ thắm treo trước cửa lớn, người xung quanh thay phiên chen chúc đứng nhìn tân lang tân nương sánh đôi, cùng nhau bái đường tại đại sảnh rộng rãi.
Cả Mặc Huyền cùng Mặc Ôn đến xem, kẻ không vui chúc mừng , người mỉm cười chúc phúc, phần Hoa Kiêu đứng một bên quan sát, nàng hơi cong môi, tay nâng ly rượu hỉ lên uống hết.
Hôm nay, huynh trưởng lấy thê, hai đại nam nhân kia không bằng lòng cam tâm, nhưng vẫn phải chịu đựng chấp nhận, mà đây chính là điều nàng muốn thấy nhất, bởi vì bọn họ đau, thì mọi thống khổ kiếp trước của nàng mới giảm xuống, càng chẳng uổng công trời cao để nàng trọng sinh về.
Thời gian trôi qua, khi lễ bái đường kết thúc, Hoa Kiêu phát hiện Hoa Quân không thấy đâu, lẫn Mặc Ôn biến mất, nàng cau mày, đi quanh Hoa phủ kiếm người, hồi lâu quả nhiên trông thấy ca ca mình và Mặc Ôn đứng chung chỗ khuất người nói chuyện.
Nàng theo bản năng vểnh tai lên nghe.
“Mặc Ôn, người say rồi, ta dìu người về.
”“Ta không say, Hoa Quân, ngươi còn nhớ lúc trong cánh rừng ngoại thành, chúng ta gặp thích khách, ở thời điểm cuối cùng ngươi đã hứa cạnh ta mãi mãi! Tại sao giờ lại thành gia lập thất?”“Lời nói thiếu niên, người đừng để tâm đến nữa.
”“Không, đó là lời nói trong khoảng khắc sinh tử nguy hiểm của hai ta, sao có thể là lời qua loa chứ? Hoa Quân, ngươi thay đổi cũng được nhưng đừng tàn nhẫn phũ bỏ năm ấy.
”“Mặc Ôn, ta nói rất nhiều lần rồi, nếu về sau người làm hoàng đế, ta sẽ dốc sức mình phò tá, còn những việc khác ta không thể làm.
”Thời khắc Mặc Ôn muốn nói thêm, Hoa Kiêu lập tức xuất hiện, nàng kéo tay Hoa Quân về phía mình, không mặn không nhạt hướng Mặc Ôn nói: “Thái tử hãy tự trọng, hôm nay là đại hôn của ca ca tiểu nữ, người nếu đến chúc phúc liền ra đại sảnh uống rượu hỉ, còn nếu là tới đây náo loạn thì Hoa phủ chúng ta không nể mặt được đâu.
”Đối diện với thiếu nữ mang lam y, sở hữu gương mặt giống Hoa Quân bảy phần, rõ ràng xinh đẹp nhã nhặn, bình thường yếu ớt, mà nay bộ dạng lại mạnh mẽ lên nhắc nhở chàng.
Mặc Ôn tự cảm thấy nực cười làm sao, nếu không có chàng nói giúp, liệu thành hôn này có diễn ra không? Nếu không có chàng xuất hiện, huynh muội Hoa phủ có được như ý nguyện, vậy mà hiện giờ bọn họ đối đãi tệ hại với người từng giúp đỡ họ.
Quả nhiên Hoa phủ không một ai có chữ tình.
Nghĩ đến đây, Mặc Ôn bỗng cười thành tiếng, tiếng cười tự giễu chính mình, sau cùng chàng nâng bước rời khỏi, nàng bên này nhìn bóng nam nhân xiêu vẹo khuất xa, ngoài mặt vẫn bình tĩnh, chỉ là trái tim sớm xót xa, có điều nàng nín nhịn xuống dưới.
“Kiêu nhi, muội sao vậy? Từ khi rơi Hoàng Cung, muội rất khác biệt.
” Hoa Quân nắm tay nàng, lo lắng hỏi han.
Hoa Kiêu lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì đáp: “Không có gì, ca ca, hôm nay là ngày đại hỉ, huynh không cần để ý đến muội quá.
”“Kiêu nhi, muội mà có chuyện gì nhớ nói cho ta biết.
” Hoa Quân sờ đầu nàng, ánh mắt cẩn thận, động tác ân cần.
Y biết muội muội này của mình dường như bị đả kích sau ngày thành hôn với Mặc Huyền, khiến cho muội ấy vốn vô lo vô nghĩ thành biết tính toán mưu mô, hơn nữa từng giọt lệ không còn trong sáng đơn giản, tùy thời có thể rơi xuống để lừa gạt thương cảm từ người khác.
Nhưng đây là muội muội y, có trở nên như nào y vẫn thương yêu, bao che!.
Màn đêm rơi xuống bao trùm Kinh Thành, một ngày đại hôn của Hoa tướng quân cũng dần kết thúc, chỉ là tiếng mọi người bàn tán chưa hề dứt, đặc biệt sôi nổi, bởi lẽ Hoa tướng quân là người trong lòng vị Thái tử cao cao tại thượng.
“Nghe nói thái tử hôm nay đích thân đến chúc phúc Hoa tướng quân.
”“Thái tử chắc chắn chết tâm rồi.
”“Lúc nãy dạo qua Nam Quán, ta thấy bóng dáng thái tử, có lẽ đau lòng quá độ, dẫn đến sa sút.
”Nam Quán.
Lúc này Mặc Ôn trong Nam Quán, như lời bàn tán bên ngoài, chàng uống rượu giải sầu, bên cạnh là những nam nhân dung nhan anh tuấn, mặc y phục mong manh sặc sỡ.
Bọn họ người rót rượu, kẻ tấu khúc, có kẻ thì múa kiếm, tất cả quay quanh Mặc Ôn, gắng sức làm cho chàng vui vẻ.
Tráng cảnh Nam Quán phong trần, dưới ánh nến mờ mịt mọi thứ đều ma mị, thập phần khiêu gợi lòng người, thời điểm Mặc Ôn uống cạn ly rượu, bỗng trước mắt xuất hiện bóng dáng quen thuộc, là một nam tử tuấn tù, trên thân khoác huyền y đơn giản.
Quan trọng nhất chính là gương mặt ánh mắt kia, giống hệt Hoa Quân.
Mặc Ôn ngớ người trong phút chốc, lúc sau chàng đứng thẳng dậy, đi đến gần nam tử, bàn tay thon dài giơ lên, khẽ sờ vào khuôn mặt thân quen ấy.
Phần nam tử không phản ứng, tùy ý để chàng sờ soạng, qua hồi lâu nam tử cất giọng: “Tiểu nữ có giống người trong lòng thái tử không?”Tiếng nói nhẹ nhàng êm dịu của nữ tử lại xuất phát từ người nam trước mặt, đồng thời kích thích Mặc Ôn tỉnh táo, chàng nheo mắt trông nam tử, như nhớ ra gì đó, chàng bỗng thu tay, lùi bước ra sau, nghi ngờ nói: “Hoa Kiêu? Ngươi là Hoa Kiêu.
”Hoa Kiêu nghe, nàng nở nụ cười thừa nhận đáp: “Thái tử thật tinh tường, mới đó đã nhận ra rồi, chỉ là tại sao người không nhận ra ca ca tiểu nữ chẳng thích người chứ? Thái tử cứ tự ôm tương tư sầu bi như vậy, không tốt đâu.
”“Ngươi thì biết cái gì? Hoa Quân cùng ta trải qua nguy hiểm, hắn sinh từ không rời với ta, ta càng hiểu hắn, trong lòng Hoa Quân vẫn có ta.
” Mặc Ôn vừa phản bác vừa nghĩ tới ngày xưa.
Khi ấy bị thích sát ở khu rừng ngoại thành, Hoa Quân cứu giúp chàng mà trúng một chưởng, thiếu niên nhỏ tuổi bị thương nặng, trở thành nguồn sáng thắp lên hy vọng sống sót, là động lực để chàng đánh thắng đám người muốn giết mình.
Thời khắc đó chàng lưu tâm khắc cốt, luôn tự nhủ phải đối tốt với Hoa Quân, đáng tiếc không có cơ hội, vì Hoa Quân lại đi Biên Cương, để lại lời hứa trở về phò tá Quân Vương.
.