Tôi vội chữa cháy:
“Ý con là, cho dù có biết võ, nhưng cha cũng có tuổi, không thể đánh bại người xã hội đen chỉ trong một nốt nhạc thế được!”
“Bớt hỏi linh tinh đi!”
Mẹ tôi lộ vẻ lúng túng như giấu diếm điều gì đó.
Đúng là kỳ lạ.
Một lúc sau, bốn người chúng tôi cùng ngồi ở phòng khách.
Ai cũng im lặng khiến bầu không khí khá ngột ngạt.
Quân Nhật còn nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi, còn có chút căm tức.
Tôi có làm gì nên tội đâu??
Mà vết thương của Quân Nhật cũng được băng bó rồi kìa.
Cha tôi băng bó cho hắn sao?
“Anh có đói không? Em lấy gì cho anh ăn nhé!”
Tôi chủ động ngồi cạnh Quân Nhật, quan tâm hỏi han trước sự ngơ ngác ngỡ ngàng của cha mẹ tôi.
“Con nhỏ này, mày đang làm gì đấy? Nam nữ thụ thụ bất thân!”
Cha tôi vừa mắng tôi vừa mắng sang cả Quân Nhật:
“Cậu còn nói không biết gì! Cậu làm cách nào mà con gái tôi mê mẩn cậu thế hả?”
“Cháu chẳng làm gì, cháu không biết gì thật mà!”
Đúng lúc hai người họ đang tranh cãi, chợt có tiếng gõ cửa.
Tôi ra mở cửa, là hai người đàn ông mặc áo choàng đen.
“Xin hỏi, cô có thấy người này ở gần đây không?”
Hai người đó giơ lên một bức ảnh, tôi nhìn mà mắt tròn xoe như hai quả trứng gà.
Người trong ảnh này là Quân Nhật chứ ai!
“Lão Nhị, Lão Tam, anh ở đây!”
Trong nhà có giọng nói mừng rỡ vang lên, Quân Nhật đứng dậy gọi ra cửa, muốn chạy ra ngoài nhưng đã bị cha tôi túm lại.
“Lão Đại! Ông già kia, ông dám động đến Lão Đại của chúng tôi?”
Hai người nọ lập tức hung dữ rút súng ra.
“Bỏ súng xuống! Họ là ân nhân của anh!”
Quân Nhật lớn tiếng nói hai người kia, thế là hai người nọ cũng đi vào ngồi luôn.
“Cảm ơn ông đã cứu Lão Đại của chúng tôi, đây là chúng tôi hậu tạ, mong ông nhận cho.
Còn bây giờ chúng tôi phải đi.”
Người tên Lão Nhị đặt lên bàn một va li tiền, lạnh lùng nói.
Cha tôi dửng dưng chẳng thèm nhìn va li tiền, chỉ nhẹ nhàng cầm con dao họt hoa quả trên bàn lên.
“Phayyy” một tiếng, con dao lia qua, lọt qua giữa Lão Nhị và Lão Tam khiến họ sợ xanh mặt.
“Bảo ông chủ của chúng mày đến đây.”
Cha tôi lạnh lùng, nhìn đôi mày nhíu chặt là biết ông đang rất tức giận.
“Nhưng… nhưng mà…”
Lão Nhị và Lão Tam do dự không hiểu, muốn xông tới cứu Quân Nhật nhưng lại e sợ nhìn cha tôi.
“Mau về gọi cha anh tới đây, hai cái thằng đần này!”
Quân Nhật bực bội gào lên với hai thằng đàn em, rồi lại quay sang cha tôi, đổi giọng, mặt hiền như cún con:
“Dạ cháu xin lỗi bác, là chúng nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện…”
Tôi nhìn hắn mà ngớ người luôn, bộ dạng ăn nói khép na khép nép, đây có thật là người trong tổ chức xã hội đen không vậy? Mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cha tôi mới là người kỳ lạ.
Thân thủ phi phàm, một cước đá Quân Nhật ngã lăn quay, khi tức giận thì nộ khí bừng bừng khiến người khác không rét mà run.
“Ăn cơm thôi.”
Mẹ tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí kỳ quặc này, kéo tôi vào bếp chuẩn bị cơm nước.
Cứ ngỡ Quân Nhật sẽ bị bỏ đói, nhưng không, mẹ tôi vẫn chuẩn bị bát đũa cho cả hắn.
“Ăn đi, ở đây không có sơn hào hải vị như nhà cậu, chịu khó mà nuốt.”
Cha tôi dứt lời, Quân Nhật lập tức vâng dạ, cắm cúi ăn, không dám hỏi gì thêm.
Được một lúc thì lại có tiếng gõ cửa, lại là Lão Nhị, Lão Tam khi nãy, và có thêm một người đàn ông trung niên.
“Cha!!!”
Quân Nhật vừa thấy người đàn ông kia, dõng dạc gọi.
Còn người đàn ông được Quân Nhật gọi là cha đó thì mặc kệ thằng con mình, đi đến trước mặt cha tô, đứng nghiêm chỉnh.
“Đại ca, thật sự là anh! Cuối cùng em cũng tìm được anh!”
Từ từ đã, tôi vẫn chưa “load” kịp, không phải cha Quân Nhật là trùm xã hội đen sao? Sao lại gọi cha tôi là đại ca? Nói vậy chẳng lẽ cha tôi là trùm của trùm xã hội đen à?
“Đừng gọi tôi là đại ca, tôi chỉ là một ông già bình thường thôi!”
Trái ngược với vẻ kích động của cha Quân Nhật, cha tôi chỉ bình thản nói.
“Em hiểu, em hiểu! Anh không muốn liên quan đến cuộc sống chém giết súng đạn nữa! Nhưng hãy để người em kết nghĩa này nhận lại anh được không? Năm xưa chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử, anh lúc nào cũng đùm bọc, bảo vệ thằng em này mà!”
Tôi ngạc nhiên đến tròn xoe mắt, há hốc mồm tiếp nhận thông tin này.
Cha tôi là đại ca của cha Quân Nhật, là đại ca của trùm xã hội đen! Thảo nào đến tuổi này rồi mà ông vẫn có thân thủ phi phàm như vậy!
Nhìn sang mẹ tôi, không có vẻ gì là ngạc nhiên quá như tôi cả, xem ra bà cũng biết, cha mẹ giấu không nói cho tôi biết mà thôi.
“Đây là chị dâu? Còn đây là con gái anh sao? Chà, cả hai mẹ con đều là hai mỹ nhân!”
Cha Quân Nhật khen tôi tới tấp.
“Cái thằng này, vẫn dẻo miệng như ngày xưa!”
Cha tôi cuối cùng cũng nở nụ cười, vỗ vai cha Quân Nhật..