Tân Nương Của Quỷ Đừng Bỏ Em Một Mình FULL


Quán trà Diệp?
Tôi thật sự không biết người tên Cảnh Dương này là ai, lần này tôi xuyên về quá khứ, có rất nhiều đoạn ký ức mà tôi không hề biết.
Cúc Cúc trợn mắt nhìn phong thư bị giật đi, cô ta gằn giọng nói:
“Rõ ràng cô có gian tình với tên Cảnh Dương đó! Tôi sẽ báo cho chủ nhân biết!”
Tôi thấy mệt mỏi với con ả này rồi đấy.
Tôi thật sự không biết người tên Cảnh Dương này là ai, lần này tôi xuyên về quá khứ, có rất nhiều đoạn ký ức mà tôi không hề biết.
Cúc Cúc trợn mắt nhìn phong thư bị giật đi, cô ta gằn giọng nói:
“Rõ ràng cô có gian tình với tên Cảnh Dương đó! Tôi sẽ báo cho chủ nhân biết!”
Tôi thấy mệt mỏi với con ả này rồi đấy.
Tuy tôi không biết người tên Cảnh Dương này là ai, nhưng nếu hắn là người của tổ chức đối thủ mà lại quen biết tôi, chắc hẳn có điều mờ ám.

Không thể để ả Cúc Cúc này bô bô nói cho Tử Mặc biết được.


Tôi đã từng bỏ rơi Tử Mặc một lần mà suýt nữa làm đám cưới với người khác, tuyệt đối không thể lặp lại sai lầm một lần nữa, khiến anh ấy thất vọng một lần nào nữa!
Nhưng… mục đích về quá khứ lần này là cắt đứt quan hệ với Tử Mặc mà! Nếu tôi có người đàn ông khác, tự khắc Tử Mặc sẽ chán ghét tôi, hủy bỏ hôn sự.
Nghĩ vậy, tôi bèn đưa lại phong thư cho Cúc Cúc.

Thật tâm tôi không hề muốn mình trở thành kẻ phản bội, bắt cá hai tay trong mắt Tử Mặc, nhưng còn có cách nào khác sao? Tôi có nằng nặc đòi hủy hôn sự đến mấy, Tử Mặc cũng nhất quyết không đồng ý.

Chỉ còn cách khiến hắn mất niềm tin ở tôi, chán ghét tôi, rời bỏ tôi thôi.
“Muốn mách lẻo cho Tử Mặc thì tùy cô.”
“Cô còn thách thức tôi cơ á?”
Cúc Cúc trợn tròn mắt kinh ngạc, rồi nhanh như cắt giật lấy phong thư, vội vã nhét vào túi như thể sợ bị tôi cướp lại.
“Đúng là không biết xấu hổ, đã vụng trộm qua lại với người đàn ông khác, lại còn lên mặt thách thức tôi cơ đấy! Để xem khi chủ nhân biết chuyện cô có còn lên mặt được nữa không!”
Cô ta dứt lời, lập tức cầm theo phong thư, thu dọn hành lý đi khỏi nhà tôi.
“Khoan đi đã! Quán trà Diệp là chỗ nào?”
Tôi không biết đó là nơi khỉ gió nào cả, chỉ có thể hỏi cô ta thôi.
“Sao? Cô còn giả vờ ngây thơ nữa à? Ai mà chẳng biết tình nhân của cô xây hẳn một quán trà lấy tên của cô chứ?”
“Muốn khoe mẽ với tôi hay gì? Cô cứ vui vẻ bên tình nhân của cô đi, người đàn ông tốt như chủ nhân mà cô còn không cần, vậy thì để tôi!”
Cô ta nói rồi đi khỏi nhà tôi.
Còn lại tôi đứng đó, do dự không biết nên hỏi cha mẹ tôi chuyện người tên Cảnh Dương không.

Trở ngại lớn nhất của tôi là đang mang thân xác trong quá khứ nhưng lại không hề trải qua những tình tiết trong quá khứ.


Tôi không biết cha mẹ tôi có biết người tên Cảnh Dương đó là ai không, người đó là người tốt hay người xấu, việc người đó có quen biết tôi là chuyện bình thường hay chuyện nguy hiểm...
Ngộ nhỡ Cảnh Dương đó là người xấu, tôi lại đi kể với cha mẹ, họ sẽ nghi ngờ tôi tại sao lại quen biết hắn ta.
Tôi đánh liều tự mình đi tìm quán trà Diệp đó xem sao.
Vốn còn lo lắng vì bản thân mình không có ký ức về thời đại này nên khó có thể tìm được quán trà đó, nhưng không ngờ tôi chỉ tùy tiện hỏi thăm người đi đường đã tìm được đến nơi rồi.
Quán trà này có vẻ rất nổi tiếng?
Và ông chủ của nó là người bí hiểm tên Cảnh Dương?
Tôi thận trọng bước vào trong quán, có một người phục vụ đứng ngay ở cửa, dáng vẻ hình như đang chờ tôi sẵn! Anh ta dẫn tôi đi lên lầu, đi vào một căn phòng trang trí xa hoa.
Trong phòng có một bàn tiệc thịnh soạn, nhưng chỉ có hai chiếc ghế.

Một chiếc bỏ trống, chiếc còn lại có một người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía cửa.
“Thiếu gia, Diệp tiểu thư tới rồi.”
Người đàn ông quay mặt ra, ngay khoảnh khắc đó, toàn thân tôi như hóa đá, hai chân như chôn chặt tại chỗ, miệng lưỡi tê cứng không thốt nên nổi một câu.
Tại sao người này… lại giống Mộ Tinh đến thế??
Vì vụ việc bị Mộ Tinh ép cưới vẫn còn khiến tôi ám ảnh, nên tôi vô thức có chút lảng tránh người đàn ông này.
“Tiểu Diệp, em tới rồi.


Mau ngồi đi.”
Đây chính là người tên Cảnh Dương đã gửi thư cho tôi sao? Anh ta nói chuyện với tôi bằng thái độ ôn hòa, từ ánh mắt đến cử chỉ đều rất dịu dàng, giống hệt với Mộ Tinh những ngày đầu tôi quen.

Ngoại hình giống, tính cách giống, tôi thật sự hoài nghi có phải người đàn ông này và Mộ Tinh đều là một người?
Không đúng, khả năng anh ta là kiếp trước của Mộ Tinh thì đúng hơn!
“Ngồi đi.”
Cảnh Dương thân mật kéo tay tôi đi tới bàn tiệc, nhưng tôi giật mình gạt tay anh ta ra, lùi bước về đằng sau.
“Anh có chuyện gì thì nói luôn là được.

Tôi không muốn ở đây lâu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận