Edit: Điềm Điềm
**********************
Thích Huy là con trai trưởng Thích gia, Thích gia là người đứng đầu thế gia lúc bấy giờ, hoàng gia Đế quốc từ trước đến nay đều có thói quen thông gia với thế gia.
Thích Huy là vị hôn phu của ông, đã sớm xác định xong.
Là một Omega xuất thân từ một thế gia, Thích Huy bất kể tính cách hay ngoại hình đều rất xứng đôi với ông.
Họ cũng đã ngọt ngào một thời gian dài sau khi kết hôn.
Chỉ là theo thời gian trôi qua, tình cảm vốn không quá nồng đậm trở nên nhạt nhẽo, lại không có con nối dõi làm liên lụy.
Về sau lại càng đến mức gặp mặt không có gì để nói.
Thích Huy đối với chuyện con nối dõi này, cũng dị thường cố chấp, nhưng giữa bọn họ tin tức tố kết hợp cũng không tính là phù hợp, muốn có được con nối dõi cũng không dễ dàng.
Điều này làm cho Thích Huy rất nôn nóng.
Lúc đầu, ông cũng an ủi Thích Huy, nói rằng ông không vội vàng với vấn đề con cái của mình, họ có thể từ từ.
Nhưng Omega bẩm sinh sẽ thiếu cảm giác an toàn, thời gian dài, cảm giác tốt đẹp không còn, chỉ còn lại nhàm chán.
Cho đến khi Tô Chu xuất hiện, hắn giống như một chiếc lá bạc hà mát mẻ xông vào, mang lại sức sống cho cuộc sống của ông.
Lần đầu tiên làm cho ông hiểu cái gì là thích.
Đáng ngạc nhiên hơn, họ rất phù hợp.
Chẳng bao lâu Tô Chu mang thai, con nối dõi hoàng gia không còn là vấn đề nữa.
Thích Huy sau khi biết được thì đột nhiên trầm tĩnh lại, y không khóc nháo, dường như rất nhanh đã chấp nhận tất cả.
Ông hài lòng với sự ngoan ngoãn và hiểu biết của y, và hứa sẽ không bỏ rơi y ngay cả khi có Tô Chu.
Tất cả mọi thứ trông rất hài hòa.
Mãi cho đến khi Thích Huy qua đời vì bệnh tật, Tô Chu bắt đầu đau đầu, ông mới biết mấy năm nay Thích Huy cũng không bình tĩnh như bề ngoài, y từ sớm đã thiết kế để Tô Chu chết.
Hương liệu tìm được trong tẩm cung của Tô Chu, toàn bộ đều có tác dụng làm cho người ta đau đầu, y là muốn từng chút từng chút làm cho Tô Chu phát điên, muốn biết nếu Tô Chu điên rồi, vậy ông còn có thể yêu hắn hay không!
Thích Huy là con trai trưởng Thích gia, lại là Omega, trong chế tác hương liệu có thiên phú cực cao.
Ông hoàn toàn không nghĩ tới một người ôn thuận như y sẽ đem thiên phú như vậy dùng ở loại địa phương này.
Nhiều năm trôi qua như vậy, hồi tưởng lại, vẫn cảm thấy không thể tin được, nhưng ông thủy chung nhớ rõ lúc ấy Tô Chu ngã trên mặt đất, lúc thống khổ còn khuyên ông không nên trách tội Thích Huy, hết thảy đều là Thần Thú trừng phạt hắn.
Nghĩ tới đây, Dung Diễn nhẹ nhàng thở dài, đưa tay ôm Tô Chu đang nhíu mày vào trong ngực, phóng thích ra tin tức tố an ủi tiểu thư tính trong giấc ngủ cũng không được an bình: ” Đừng sợ, ta ở đây!”
……
Trên Thiên Mã Tinh, mấy ngày gần đây, theo sạp nướng của Thích Vụ phất lên, việc làm ăn của khách sạn nhỏ cũng bắt đầu bùng nổ.
Mỗi ngày đều có khách đến trước cửa khách sạn nhỏ đứng dưới một chiếc ô cực lớn, ăn xiên nướng, uống bia lạnh, ngắm phong cảnh đẹp cách đó không xa.
Mỗi lần như vậy, Lâm Tiểu Tiền đều đứng bên cạnh Thích Vụ, phụ trách thu tiền.
Lão Bạch mấy ngày nay cũng là gặp người liền cười, vui vẻ vô cùng.
Vừa cao hứng trực tiếp miễn tiền thuê nhà cho Thích Vụ, cũng hứa hẹn cậu muốn ở bao lâu liền ở bấy lâu, phòng ánh sáng trên lầu sau này sẽ giữ lại cho cậu.
Làm Lâm Tiểu Tiền ghen tị.
” Lát nữa trời sắp mưa, chúng ta bán xong những thứ này liền thu dọn sạp đi.”
Lão Bạch nhìn trời âm u, lại dặn dò Thích Vụ cùng Lâm Tiểu Tiền.
Lâm Tiểu Tiền nhìn tiền đã ghi vào sổ sách, cười gật đầu: ” Đúng, đúng, hôm nay cũng không sai biệt lắm.”
Thích Vụ gật gật đầu, cũng không nhiều lời, chỉ rũ mắt đem thịt xiên còn sót lại trong tay bày trên vỉ nướng.
Chuẩn bị nướng tất cả cùng một lúc.
Ba người đang nói, chỉ thấy một thú nhân cao lớn đi tới, nhưng mà làm người chú ý cũng không phải chiều cao của hắn, mà là trên người hắn mặc một bộ áo gió dáng dài màu tối, ở Thiên Mã Tinh bốn mùa như xuân, trang phục như vậy thật sự làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Nhưng hết lần này tới lần khác đối phương giống như không biết nóng.
Nhìn thấy hắn, lão Bạch sửng sốt một chút, mới cẩn thận hỏi một câu: ” Ngài ở khách sạn hay là đi ngang qua? ”
Người cao lớn rũ mắt nhìn lão Bạch: ” Đương nhiên là ở lại.
”
Thanh âm của hắn vừa ra, Thích Vụ ngước mắt lên nhìn qua, Ryan Công tước vừa vặn nhìn mắt cậu, nhếch khóe môi: ” Không biết ta có thể vinh hạnh nhấm nháp một chút hay không? ”
Thích Vụ khẽ nhíu mày: ” Tự nhiên.
”
” Năm tinh tệ một xâu, ngài muốn mấy xâu?”
Lâm Tiểu Tiền nghe vậy vội vàng đem quang não thanh toán của mình tiến lại gần, cũng kỹ lưỡng lộ ra tám cái răng.
Ryan nhìn về phía hắn, nhất thời cười xán lạn hơn: ” Toàn bộ.
”
Lâm Tiểu Tiền kinh ngạc một chút, sau đó thăm dò nói: ” Cái này phải có hơn một trăm xâu, ngài toàn bộ đều muốn lấy sao?”
” Đúng, toàn bộ.” Thái độ của đối phương nghiêm túc, một chút cũng không giống như đùa giỡn.
Lâm Tiểu Tiền gật gật đầu: ” Được rồi, xin hỏi ngài uống bia không, chúng tôi lát nữa sẽ thu dọn sạp hàng, có thể giúp ngài đưa đến phòng.”
” Được, lấy phần hai người.”
” Được.”
Nhìn theo đối phương và lão Bạch đi vào đăng ký, Lâm Tiểu Tiền tiến đến bên cạnh Thích Vụ nói: ” Vị này nhất định là một ông chủ có tiền, cậu liền không có cảm giác động tâm sao? ”
Thích Vụ liếc hắn một cái lạnh lẽo nói: ” Cậu là đối với tiền trong túi hắn động tâm, hay là đối với lòng hắn động tâm? ”
Lâm Tiểu Tiền chớp chớp mắt: ” Hai cái này có gì khác nhau không? ”
” Cái trước cậu có thể tùy tiện động tâm, cái sau tốt nhất không nên, người không rõ lai lịch là nguy hiểm nhất.”
” Cậu nói có đạo lý.”
Chờ bọn họ vừa mới thu dọn sạp hàng, bên ngoài liền ào ào mưa, nhìn mưa to đến mịt mù, Lâm Tiểu Tiền nhịn không được nói: ” Cũng may tốc độ của chúng ta nhanh, bằng không sẽ thành chuột lột.
”
Dứt lời quay đầu nói với Thích Vụ, ” Cái này cậu đưa hay là tôi đưa? ”
” Tôi đưa.” Thích Vụ nói dứt khoát lưu loát, làm cho Lâm Tiểu Tiền có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không hỏi nhiều gật gật đầu, ” Vậy cậu đưa đi, tôi trở về tắm rửa.
”
” Được.”
Thích Vụ từ chỗ lão Bạch lấy số phòng của Ryan Công tước, mang theo thịt xiên nướng cùng bia lên lầu.
Ryan Công tước nhìn thấy cậu, cũng không có nhiều bất ngờ, thậm chí còn cười nghiêng người cho cậu vào phòng.
Thích Vụ cũng không khách khí, sau khi đi vào ánh mắt dừng ở trên hành lý trải ra bên giường: ” Ngươi định ở bên này bao lâu? ”
” Phải xem bao lâu mới có được thứ ta muốn.” Ryan nhận lấy xiên nướng và bia từ trong tay cậu, cười đánh giá một câu, ” Chậc, thật thơm, vất vả rồi Thích Trung tướng.
”
” Tin là Đồ Lẫm bán cho ngươi?”
Ryan Công tước dựa vào bàn, mở bia uống một ngụm, hương vị mát mẻ phi thường sảng khoái, nhẹ nhàng gật đầu: ” Đúng vậy, hắn nói cho ta biết, hương liệu sư cao cấp Đế quốc ở chỗ này, hắn bảo ta đến tìm hắn ta.”
” Trở về đi, hắn không giải quyết được vấn đề của hùng chủ ngươi.”
” Làm sao có thể, Đồ Lẫm sẽ không lừa gạt ta.”
” Hắn không lừa gạt ngươi, nhưng hương liệu sư cao cấp cũng không giải quyết được vấn đề của ngươi, ngươi không tin cũng có thể tự mình đi thử xem.”
Thích Vụ bỏ lại những lời này, liền không muốn nói nhiều, xoay người đi tới cửa, chợt nghe Ryan nói: ” Cảm ơn lời khuyên của Thích Trung tướng, ta sẽ tự mình đi thử, rất vui khi ở chỗ này nhìn thấy ngươi còn có phần nướng xiên này.
”
” Không cần khách khí, ngươi bỏ tiền.” Thích Vụ mở cửa từ trong phòng đi ra, lúc đóng cửa lại, cậu nghe thấy tiếng bước chân từ phía dưới truyền đến.
Cộp… cộp… cộp.
Tay nắm tay nắm cửa bất giác căng chặt, nhíu mày nhìn người đi tới, cho đến khi đối phương rõ ràng đứng trước mặt cậu.
” Nhìn thấy anh, liền không vui như vậy sao?” Thanh âm Đồ Lẫm, vẫn là trước sau như một mang theo chút cảm giác lười nhác không chút để ý.
Thích Vụ buông tay ra, giống như tự nhiên nói: ” Anh không nên xuất hiện ở chỗ này, thân là thuyền trưởng anh không nên tự tiện rời khỏi vị trí của anh!”
” Cho dù là thuyền trưởng cũng phải có thời gian nghỉ ngơi, huống chi lần này anh mang theo nhiệm vụ tới.”
” Nhiệm vụ gì?”
Thích Vụ nhíu mày, không cho rằng có nhiệm vụ gì cần hắn xuống thuyền mới có thể làm.
” Tìm được hương liệu sư cao cấp của Đế quốc.”
Nghe hắn tự nhiên nói ra, Thích Vụ biểu tình dừng lại sau đó nói: ” Anh thật đúng là vô lại!”
” Ai nói không phải chứ!” Đồ Lẫm nhún nhún vai, ” Gần đây có khỏe không? ”
Thích Vụ hít sâu một hơi: ” Nếu anh không xuất hiện, sẽ tốt hơn.”
” Anh cho rằng đã qua rất lâu rồi, đã đủ rồi.”
Thích Vụ hiểu ý tứ những lời này của hắn, cũng không định tiếp nhận, đưa tay đẩy hắn ra, đi xuống lầu, Đồ Lẫm nở nụ cười, sau đó hô: ” Gặp hắn chưa? ”
Thích Vụ ngước mắt nhìn hắn một cái lạnh lùng nói: ” Anh tốt nhất cùng hắn nói rõ ràng, người hắn muốn tìm không có phần năng lực kia! ”
” Được.” Đồ Lẫm giống như từ trong những lời này của cậu, chiếm được đáp án mong muốn nào đó, cười dị thường xán lạn, lại làm cho Thích Vụ rất muốn đánh hắn một trận.
Công tước Ryan nhìn Đồ Lẫm đi vào: ” Ta tưởng ngươi sẽ trèo qua cửa sổ và sau đó tạo ra một bất ngờ cho Thích Trung tướng.
”
” Thực xin lỗi, ta không có thói quen như vậy.” Đồ Lẫm nhìn thấy xiên nướng trên bàn, đi qua, ” Hắn nướng? ”
” Là hương vị quen thuộc sao?” Ryan Công tước đối với hắn cười không có ý tốt, Đồ Lẫm ăn một xâu gật đầu, ” Rất quen thuộc.
”
Lâm Tiểu Tiền vẫn chờ Thích Vụ xuống, rốt cục trông thấy người xuống, trực tiếp tiến lại gần nói: ” Vừa rồi lại đi lên một người, cậu nhìn thấy không, người này càng đẹp trai!!”
Thích Vụ nhẹ nhàng nhìn hắn một cái: ” Đừng yêu hắn, không có kết quả.
”
” Tại sao?” Lâm Tiểu Tiền vẻ mặt khó hiểu, ” Phía trước một người không được, phía sau người này cũng không được?”
” Buông tha đi, trước sau đều đã có chủ.” Huống chi vị phía trước kia còn là cùng giới tính, chính là vấn đề chủng tộc của người ta, giống cái đều lớn hơn!
” Không phải chứ, cái này cũng có thể nhìn ra, cậu không biết bọn họ thật sao?” Đầu óc Lâm Tiểu Tiền còn chưa tính là hoàn toàn ngốc nghếch, ” Không phải là trong bọn họ có một người là cậu….”
” Vị phía sau kia.”
” Cái gì?” Thích Vụ trả lời quá nhanh, Lâm Tiểu Tiền còn chưa kịp phản ứng.
Thích Vụ nhìn hắn, cũng không có ý muốn lặp lại lần thứ hai, Lâm Tiểu Tiền hậu tri hậu giác trợn to hai mắt: ” Không phải chứ, hắn là đuổi theo sao? ”
” Hắn tới bắt người, nhưng không phải tôi.”
Thích Vụ nói xong giơ tay vỗ vỗ bả vai hắn, xoay người lên lầu trở về phòng.
Lâm Tiểu Tiền bị bỏ lại tại chỗ nghiêng đầu nhìn lão Bạch, vẻ mặt không giải thích được: ” Hắn vỗ bả vai tôi là có ý gì, an ủi tôi, để cho tôi đừng thương tâm, chân trời nơi nào không có cỏ thơm? ”
Lão Bạch đứng ở trong quầy nhìn hắn: ” Tôi cảm thấy có thể không có nhiều ý tứ như vậy, đơn thuần là do cậu tự hiểu.
”
Lâm Tiểu Tiền: “……..”
**********************.