Tiệc lại mặt Đổng viên ngoại chuẩn bị cho Ngọc Chi hiện rất náo nhiệt, Văn Chiêu Lăng mặc dù nỗ lực từ chối uống rượu nhưng vẫn bị rót không ít.
Ngọc Chi thấy có hơi căng thẳng, vì bình thường người đã uống rượu thì hoặc là sắc mặt tỉnh queo, hoặc là đỏ lựng, nhưng sắc mặt Văn Chiêu Lăng thì càng lúc càng trắng bệch, quan sát kỹ, thậm chí còn có thể thấy được trên mặt chàng lấm tấm mồ hôi.
Ngọc Chi nhớ trước khi đi Phúc Cầm có nhắc tới lời căn dặn của Văn phu nhân không được để Văn Chiêu Lăng uống rượu thì lòng càng trở nên bất an, nếu như Văn Chiêu Lăng ở Đổng gia xảy ra chuyện gì, vậy thì phiền to rồi.
Nhưng Ngọc Chi cũng không thể trực tiếp ngăn mọi người mời rượu Văn Chiêu Lăng, nhất định sẽ bị chế nhạo.
Nghĩ nghĩ, nàng lặng lẽ đứng dậy đi tới vị trí bên cạnh Văn Chiêu Lăng, đứng sau lưng phụ thân mình, ghé vào tai ông nhỏ giọng thì thầm vài câu.
Đổng viên ngoại lắng nghe, liếc Văn Chiêu Lăng một cái rồi gật đầu với nàng, vỗ vào tay nàng an ủi, Ngọc Chi liền yên tâm quay về chỗ ngồi của mình.
Nàng biết Văn gia không nói chuyện sức khỏe Văn Chiêu Lăng không tốt cho Đổng gia, cho nên vừa rồi cũng chỉ nói với Đổng viên ngoại lý do đại loại như Văn Chiêu Lăng không biết uống rượu, Thái phu nhân từng đặc biệt dặn dò, hai người còn phải mau chóng quay về cho sớm.
Không lâu sau, Đổng viên ngoại đứng dậy thay Văn Chiêu Lăng nói vài lời, ngăn lời mời rượu của người khác.
Ngồi tại tiệc rượu hôm nay phần lớn đều là bằng hữu thân tộc của Đổng gia, cũng là đặc biệt tới tiếp khách, hiện thời chủ nhà đã nói như vậy, mấy người trước đó hết sức náo nhiệt ầm ĩ cũng dừng lại, rốt cuộc Văn Chiêu Lăng có thể thở phào.
Bữa tiệc này kéo dài tới chiều mới xem như kết thúc, Ngọc Chi vẫn luôn căng thẳng nhìn chằm chằm Văn Chiêu Lăng, sợ chàng xảy ra chuyện gì, về tới Văn gia thì hay ho rồi.
Chúng hạ nhân bắt đầu tiến lên dọn dẹp bát đũa, nàng rốt cuộc vẫn nhẹ nhàng di chuyển bước chân đến bên cạnh Văn Chiêu Lăng, đưa tay kéo tay áo chàng, ý bảo chàng đi theo mình.
Văn Chiêu Lăng hơi ngạc nhiên nhìn nàng, rồi lại nhìn mấy người trước mặt, Đổng viên ngoại cũng trông thấy động tác của cả hai, chẳng qua ông cho rằng đây là tình cảm tân hôn ngọt ngào của hai người, nên chỉ cười rồi liền quay đi như thể không thấy chi hết.
Những người khác cũng đều đã ồ ạt đứng dậy đi về phía phòng khách uống trà, còn có vài người trực tiếp cáo từ rời đi, nên không ai chú ý đến họ.
Văn Chiêu Lăng xem xét tình hình rồi thuận theo Ngọc Chi, dự định theo nàng ra ngoài, ai ngờ lúc đứng dậy cơ thể đột nhiên choáng váng, Ngọc Chi hoảng hốt dìu chàng, thầm hô tiêu rồi.
Dáng vẻ chàng thế này đã xác thực sự lo lắng trong lòng nàng.
Văn Chiêu Lăng ổn định cơ thể, mỉm cười xin lỗi nàng, lại liếc nhìn Đổng viên ngoại, may mà ông đang chuẩn bị đứng dậy chào hỏi mấy vị khách sắp rời đi nên không để ý bên này.
Chàng đưa tay cầm tay nàng, nhưng rất dùng sức, thoạt nhìn như đang nắm tay nhưng trên thực tế thì lại càng giống mượn điểm tựa.
Ngọc Chi nhích lại bên cạnh chàng, Văn Chiêu Lăng gần như dựa vào người nàng chầm chậm bước ra cửa.
Thước Nha Nhi vốn đang bận rộn thu dọn chén bát, khi Ngọc Chi ra đến bên ngoài thì đúng lúc thấy nàng ấy lại quay lại sảnh, vội vàng nháy mắt ra hiệu.
Thước Nha Nhi trông thấy sắc mặt của Văn Chiêu Lăng liền vội tiến lên dìu bên còn lại, hai người hợp lực đỡ chàng đến phòng của Ngọc Chi trước khi gả đi.
Chỉ một đoạn đường nhưng ai nấy đều đầy mồ hôi.
Vào phòng không bao lâu thì Văn Chiêu Lăng vừa ngồi xuống ghế bắt đầu ho khan, như thể đã kiềm chế rất lâu, ho thế nào cũng không dừng lại, gương mặt bởi vì ho mà đỏ bừng lên.
Trong nhất thời Ngọc Chi không biết nên làm thế nào, chỉ có thể vừa đưa tay ở sau lưng giúp chàng thuận khí, vừa bảo Thước Nha Nhi đi lấy nước.
Thước Nha Nhi cũng bị dọa sợ, trước đó thấy Văn Chiêu Lăng còn êm đẹp, chỉ ăn một bữa cơm mà sao lại thành thế này? Bởi vì khẩn trương nên lúc rót nước còn bị phỏng, nhưng nàng ấy cũng không để ý, vội vàng đưa cho Ngọc Chi.
Ngọc Chi một tay vỗ lưng Văn Chiêu Lăng, một tay bưng cốc nước đến bên môi chàng.
Cơn ho của Văn Chiêu Lăng có hơi đỡ hơn một chút, vừa định uống cốc nước thì trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu, đều bắn hết vào trong cốc, nháy mắt khiến nước trong cốc đều nhuộm màu đỏ sẫm.
Ngọc Chi sợ hãi thả tay, chiếc cốc lập tức rơi xuống đất vỡ toang, chỉ để lại vết máu.
Văn Chiêu Lăng lúc này mới hoàn toàn dứt cơn ho, nhấc tay lau vệt máu bên môi, nhìn nàng yếu ớt nói: “Ngọc Chi, nàng đừng hoảng hốt, dìu ta đến giường nằm nghỉ một lát sẽ đỡ thôi.”
Ngọc Chi bán tín bán nghi nhìn chàng, có phần do dự, nhưng Văn Chiêu Lăng lại bình tĩnh gật đầu với nàng, lúc này nàng mới gọi Thước Nha Nhi giúp nàng dìu Văn Chiêu Lăng đến chiếc giường trong nội thất.
Ngọc Chi đắp chăn cho chàng, dường như Văn Chiêu Lăng rất mệt, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Văn Chiêu Lăng vừa ngủ thì Ngọc Chi đã vội vã chạy ra gian ngoài, khiến Thước Nha Nhi giật mình, vội đuổi theo nhìn thử, thấy nàng tựa vào cửa ôm ngực, ánh mắt hoảng hốt thở hổn hển, hết nửa ngày mới thốt ra một câu: “Trời đất ơi…”
Thước Nha Nhi tiến lên kéo kéo chéo áo nàng, “Tiểu thư, không phải bệnh của cô gia lại tái phát chứ?”
Ngọc Chi quay đầu nhìn nàng, vẻ hoảng hốt trong mắt hãy còn chưa biến mất, “Ta đâu có biết, ta chỉ nhớ mới rồi chàng nôn ra máu.” Nàng thở dài một tiếng, “Nếu như bị mẹ chồng biết thì phiền phức rồi.”
Thước Nha Nhi gấp đến giậm chân, “Sớm biết vậy kêu nhũ nương cùng về rồi, nếu là bà thì nhất định sẽ có chủ ý.”
Ngọc Chi hít sâu hai lần, xem như ổn định tâm trạng, phất phất tay nói: “Được rồi, hiện giờ nói mấy việc này có tác dụng gì, trước vẫn nên thử nghĩ cách làm thế nào trị cho chàng tốt lên mới thực tế hơn.”
Thước Nha Nhi lập tức tiếp lời: “Vậy em đi mời đại phu.”
“Không được.” Ngọc Chi giữ nàng lại, “Em đừng quên, chuyện sức khỏe chàng không tốt ngay cả cha ta và dì đều không biết, Văn gia sao có thể để người ngoài biết được, ta từng nghe chàng kể, bệnh của chàng lúc trước đều có đại phu riêng, ngay cả mua thuốc cũng có cách thức khác, em hiện giờ ra ngoài tìm một đại phu tới, chẳng phải là đồng nghĩa với bố cáo cả thiên hạ rồi sao?”
Thước Nha Nhi vừa nghe thì cũng không có chủ ý gì nữa, “Vậy phải làm sao mới được đây? Tóm lại không thể cứ chờ như vậy mãi?”
Ngọc Chi chậm chạp đi tới đi lui mấy bước, cũng không có sáng kiến gì, đành chán nản thở dài một tiếng, “Được rồi được rồi, thử đợi xem sao, không phải chàng nói nghỉ ngơi một lát sẽ đỡ ư? Trước mắt chúng ta cứ đợi kết quả thế nào rồi lại tính.”
Thước Nha Nhi cũng không có biện pháp, đành gật đầu, nhưng thần sắc vẫn rất lo lắng, “Nhưng không phải Thái phu nhân đã dặn chúng ta phải về sớm một chút ư?”
Ngọc Chi được nàng nhắc nhở mới nhớ ra, nháy mắt cũng trở nên quýnh quáng, “Thế….vẫn là gửi tin về báo lại đi, nói chúng ta ngày mai sẽ về.”
Nét mặt Thước Nha Nhi đau khổ: “Như vậy cũng phải có một lý do thích đáng chứ, Đổng gia chúng ta với Văn gia cũng không cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, Văn gia còn đặc biệt căn dặn, nếu như đột nhiên không về, nói thế nào cũng không được.”
Ngọc Chi hiển nhiên cũng biết điều này, nhưng tình trạng hiện giờ mà trở về thì vạn vạn lần không được.
Nàng lại đi tới đi lui mấy bước, cuối cùng nghĩ ra một cách, nói với Thước Nha Nhi: “Em ở đây trông chừng, ta đi tìm cha nói chuyện, để người ra mặt giúp.”
Lúc này Thước Nha Nhi mới thở phào, liên tục gật đầu, “Được được, tiểu thư đi nhanh đi, ở đây có em trông rồi.”
Ngọc Chi vội vội vàng vàng chạy đến tiền sảnh tìm Đổng viên ngoại.
Trong tiền sảnh, chúng hạ nhân gần như đã dọn dẹp xong yến tiệc, khách khứa cũng rời đi hơn nửa, chỉ còn vài trưởng bối trong tộc, Đổng viên ngoại đang ở trong phòng khách cùng họ trò chuyện.
Lúc Ngọc Chi tới nghe thấy họ đang khen Văn Chiêu Lăng không ngớt miệng, người nào người nấy đều nói Đổng viên ngoại có phúc, được một con rể đủ cả phẩm chất lẫn tướng mạo.
Ngọc Chi đứng ở cửa nghe thấy thì bất đắc dĩ thở dài, con rể tài mạo song toàn ấy hiện đang nằm dài yếu ớt trong phòng nàng kìa.
Đang nghĩ liệu có nên vào trong tìm Đổng viên ngoại không thì Chu thị bưng mâm điểm tâm tới, thấy Ngọc Chi đứng trước cửa thì có hơi khó hiểu, cười trêu nàng: “Mới rồi không gặp con, ta còn nói con với Bá Ngọc đi rồi, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây vậy?”
Ngọc Chi như thể tìm thấy cứu tinh lao lên trước, kéo bà sang một bên nhỏ giọng nói: “Dì, người gọi cha ra đây giúp con với.”
Chu thị nhìn nàng, “Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng nàng thầm hoảng hốt, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, duy trì nụ cười ôn hòa như thường lệ, “Đâu có, sao lại xảy ra chuyện gì được chứ? Chỉ là con muốn nói với cha đêm nay ngủ lại trong nhà, nhưng Văn gia lại dặn kêu chúng con về sớm một chút, con không dám gửi tin đi, nên muốn nhờ cha ra mặt mà thôi.”
Chu thị cưng chiều mỉm cười, “Thì ra là vậy, con yên tâm đi, ta đi nói với cha con, không chừng ông còn cao hứng vô cùng nữa là, nhất định sẽ làm tốt.”
Tảng đá trong lòng Ngọc Chi cuối cùng được đặt xuống, nhẹ nhõm hơn không ít, hành lễ với bà rồi bước chân như bay trở lại phòng mình.
Thước Nha Nhi vừa thấy nàng liền tới nghênh đón, “Sao rồi, tiểu thư?”
“Được rồi, không có gì, ngày mai chúng ta quay về.”
Lúc này Thước Nha Nhi mới yên tâm, nói với Ngọc Chi: “Tiểu thư, em vừa nghe thấy cô gia ở bên trong phát ra chút tiếng động, người vào trong xem thử đi.”
Ngọc Chi gật đầu, “Vậy em ở đây canh chừng, không được tùy tiện để người khác vào trong.”
Thước Nha Nhi vội vàng cam đoan, Ngọc Chi liền nhấc chân vào phòng.
Văn Chiêu Lăng ngủ không mấy an ổn, mặt vẫn lấm tấm mồ hôi như cũ, Ngọc Chi sợ chàng như vậy sẽ bị lạnh nên bước ra bên ngoài bảo Thước Nha Nhi mang nước ấm tới, định lau mồ hôi cho chàng.
Thước Nha Nhi tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh đã bưng nước đến.
Ngọc Chi để nàng ở ngoài trông chừng như cũ, chú ý động tĩnh, còn mình thì xắn tay áo lau mồ hôi cho Văn Chiêu Lăng.
Mở chăn ra, Ngọc Chi mới phát hiện không ổn, y phục chỗ cổ áo Văn Chiêu Lăng dán sát vào da, gần như ướt sũng.
Nàng sờ trán chàng, may mà không nóng, còn tưởng là chàng phát sốt chứ.
Tỉ mỉ giúp chàng lau mồ hôi trên mặt, Văn Chiêu Lăng đột nhiên yếu ớt tỉnh lại, mắt khép hờ nhìn Ngọc Chi mỉm cười, “Có phải dọa nàng rồi không?”
Ngọc Chi thấy chàng tỉnh, hơn nữa nhìn dường như không có gì khác thường, trong lòng nhẹ nhõm hơn không ít, “Ta vẫn ổn, hiện giờ thấy chàng bình yên là tốt rồi.” Đúng thực là bị dọa, nhưng sợ hãi hoảng hốt cũng đã rút đi rất nhiều.
Văn Chiêu Lăng hình như có chút khó chịu, kéo y phục ướt mồ hôi trên người, nhưng lại để chăn che kín một chút.
“Không có gì ghê gớm, nàng không cần lo lắng, thể chất ta thiên về hàn, rượu lại quá mạnh, xung khắc một chút mà thôi, ngụm máu nôn ra mới rồi cũng không sao, chờ ta ra mồ hôi thì ngày mai lại ổn thôi.”
Ngọc Chi thở phào một hơi thật dài, “Vậy thì tốt quá, ta đã nói với cha, để người ra mặt đánh tiếng với Văn gia, nói chúng ta ngày mai mới về.”
Văn Chiêu Lăng khẽ mỉm cười, “Như vậy cũng tốt, bằng không về nhà, mẫu thân ta nhất định sẽ trách nàng.”
Ngọc Chi mím môi, thầm nghĩ không phải vậy sao.
Văn Chiêu Lăng lại nặng nề chìm vào giấc ngủ, Ngọc Chi vén góc chăn, lại lau mồ hôi trên trán cho chàng, bưng chậu rửa mặt ra ngoài.
Thước Nha Nhi nhận chậu rửa mặt vừa định bưng đi thì đột nhiên thấy Chu thị đang đi về phía này, gấp gáp cao giọng hô, “A, phu nhân tới ạ?”
Ngọc Chi giật mình, vội khép chặt cửa phòng, nhanh chân ra đón tiếp, “Dì, sao người lại tới đây?”
Chu thị che miệng cười, “Nhìn con xem, ban ngày ban mặt lại cùng với Bá Ngọc làm tổ trong phòng làm gì? Bên ngoài còn có trưởng bối trong tộc đấy, con cũng không gọi Bá Ngọc ra tiếp khách.”
Ngọc Chi khó xử nhìn Chu thị, “Chuyện này………Mới rồi chàng uống hơi nhiều, vừa mới ngủ.”
“Sao? Say rồi à?” Chu thị gật đầu, “Vậy được rồi, ta về nói với mọi người để họ không cần đợi, đều về nhà thôi.”
Ngọc Chi vội gật đầu, “Được ạ, được ạ, làm phiền dì rồi.”
Chu thị bước tới ngoài cửa, đột nhiên lại nhớ ra gì đó, xoay người cười bảo nàng: “Ngọc Chi à, hiện giờ con ở đây cũng không có gì, có điều không được ở quá lâu, chiếu theo lễ, đêm nay nếu con đã ở lại trong nhà thì không thể cùng tân lang chung phòng, chờ lát nữa nhớ bảo Thước Nha Nhi dọn dẹp một gian bên cạnh nhé.”
Ngọc Chi đỏ mặt, liên tục đồng ý, Chu thị thấy dáng vẻ nàng như vậy thì lại bật cười, bước ra cửa đi về phía tiền viện.
Ngọc Chi thấy bà đi xa thì lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi thật mạnh..