Tân Nương Mới Gả

"Câm mồm. . . . . . An tỷ nhi ngươi nói cái này là không đúng, đường đường là Thượng Thư Phủ muốn kết hôn với ngươi chính là thiên đại phúc khí của ngươi. Tôn trưởng tức không phải ai cũng có thể làm, gả qua đó Tuần phủ còn có thể bạc đãi ngươi sao? Nếu như không phải là ân trạch của Lão Thái Gia, nhà chúng ta chính là xếp hàng chờ, trăm năm cũng không gặp chuyện tốt như vậy. Tỷ tỷ của ngươi là không có phúc phận này, hôm qua nàng bởi vì quá mức bi thống bị thương cổ họng và con ngươi, cũng không thể cứ như vậy gả đi, đây chính là thập phần thất lễ. Thẩm gia nói thế nào cũng là nhà Văn Lễ!" Đại phu nhân mặc dù nói ngụy biện, chỉ là lại có một chút làm cho Thẩm Tử An động lòng. Nàng sớm muộn gì cũng phải rời khỏi Tứ cô nương, nhưng vẫn luôn không có cơ hội. Hiện tại đây chẳng phải là một cơ hội tốt sao, nàng nếu lui đi, lấy địa vị này của Tuần gia Tứ cô nương tất nhiên nhất định sẽ được coi trọng thêm mấy phần. Có núi dựa như vậy, đại phu nhân và Nhị phu nhân dù muốn động đến Tứ cô nương cũng khó, mà Thẩm Thanh Bình cũng sẽ bởi vì có lỗi Tứ cô nương mà sẽ chăm sóc nàng nhiều hơn. Nếu nàng gả cho, thì không phải chuẩn bị cho Tứ cô nương một con đường tốt hơn sao?

Thẩm Thanh Bình thở dài nói: "An nhi, phụ thân biết làm khó cho ngươi. Nhưng là, bát tự cũng đã bị lấy đi! Quản gia Tuần gia và Nhị công tử đã bắt đầu chuẩn bị, ba ngày sau đêm linh hồn Đại công tử trở lại sẽ phải cưới ngươi qua cửa."

Cũng chính là vô luận như thế nào ép buộc, cũng đều phải gả. Nghĩ tới đây, Thẩm Tử An nhớ một chút bộ dáng những tiểu tức phụ đau khổ vì tình trong kịch trên truyền hình, sau đó lấy khăn tay ra lau khóe mắt vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện nước mắt, nói: "Ta biết phụ thân và đại phu nhân là vì muốn tốt cho ta, gả đi ngược lại là có thể. Nhưng là các ngươi cũng biết, nương ta chỉ là vô danh phận. . . . . ."

Lão thái thái tiếp lời nói: "Nương ngươi sinh nữ nhi cũng coi như là có công với Thẩm gia, lão thái thái ta ngày mai làm chủ, để cho nàng dời đến Tiền viện, vị trí Tứ phu nhân trừ nàng cũng không có một người nào có bản lãnh làm."

"Không, An tỷ nhi không thể. . . . . ." Tứ cô nương vốn định nói tiếp, lại thấy nữ nhi đè lại tay của mình nói tiếp: "Nữ nhi vẫn không nỡ rời nương đi, suy nghĩ một chút trong ngoài cả Thẩm phủ chỉ có một mình ta là người thân cận, nếu ta đi nương liền thành người một thân một mình. . . . . ."

"An nhi không cần phải lo lắng, phụ thân tự sẽ chăm sóc con nương ngươi." Thẩm Thanh Bình thiếu chút nữa thì quên mất đôi mẫu nữ này, tuy là một cái sai lầm năm xưa, nhưng bây giờ nhìn Tứ cô nương khóc đến thập phần thương tâm, tự nghĩ về sau cũng phải coi nàng như người của mình mà đối đãi.


Thẩm Tử An liếc mắt nhìn ánh mắt của Thẩm Thanh Bình, nhìn tới là thật chú ý tới Tứ cô nương rồi. Tâm cũng thoáng để xuống, nói: "Vậy thì phải đa tạ phụ thân, đa tạ lão thái thái rồi. . . . . . Nữ nhi, nguyện ý gả. . . . . ."

"Con của ta a. . . . . . Không thể. . . . . ." Tứ cô nương khóc rống lên, Thẩm Tử An khuyên nhủ: "Nương không cần đau lòng, nữ nhi phải đi hưởng phúc. . . . . ." Mặc dù nói không biết khi nào mình sẽ đi, nhưng sợ rằng trong một hai năm là không thể nào. Nếu như bị buộc phải gả cho người xa lạ hay người không thích, còn không bằng gả cho cái Quỷ Hồn vẫn tốt hơn.

Nàng nhào vào trong ngực Tứ cô nương vỗ lưng của nàng, nói: "Nương không cần phải lo lắng, thật không cần phải lo lắng, nữ nhi có thể chiếu cố mình."

"Tứ muội liền nghe An nhi nói này, An nhi gả gấp cũng không có chuẩn bị cái gì, cho nên chúng ta quyết định đem đồ cưới của Đan tỷ nhi cho nàng, như vậy nàng ở Tuần gia cũng sẽ không bị coi thường, không có gì phải lo lắng." Đại phu nhân cười nói, nghe được Thẩm Tử An đồng ý gả, trong lòng rơi xuống một khối đá.

"Nương. . . . . ." Thẩm Nguyệt Đan nghe được đồ cưới của mình bị người phân (chia) cho người khác trong lòng không vui, đẩy đại phu nhân một cái bày tỏ bất mãn.

Thẩm Tử An đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Giọng nói của tỷ tỷ rất tốt sao, thật là nhanh a. . . . . ."


Thẩm Nguyệt Đan cũng không giả bộ, nói: "Đồ cưới này là từ khi ta một tuổi thì liền bắt đầu chuẩn bị, lần này ngươi thật sự chính là nhặt được tiện nghi."

Nhặt được tiện nghi tại sao ngươi không đi?

"Đan nhi, không cho ngươi nói muội muội như vậy, đồ cưới này là vì chuẩn bị cho người đến Tuần phủ, cũng không phải đồ sở hữu của riêng ngươi." Thẩm Thanh Bình hừ lạnh một tiếng không để cho Thẩm Nguyệt Đan tiếp tục nói.

Nhưng Thẩm Nguyệt Đan được nuông chiều đã quen, căn bản không nghe, nói: "Nàng là do một nha đầu sinh ra, thế nhưng cầm đồ cưới của ta, nương. . . . . ."

"Nha đầu a. . . . . ." Thẩm Tử An cười liếc mắt nhìn Nhị phu nhân, thấy trên mặt nàng lúc trắng lúc xanh. Nhưng Thẩm Nguyệt Đan lại chẳng hề để ý, nói: "Cho dù muốn lấy, cũng muốn lưu lại một phần."

Thẩm Tử An lại xoa xoa khóe mắt, nói: "Tỷ tỷ đã không bỏ được, vậy hay là ngài gả đi đi, An nhi không có phúc phận này. . . . . ."


"Ngươi. . . . . ." Thẩm Nguyệt Đan phát hiện cô muội muội này không đơn giản như trong tưởng tượng của nàng, không khỏi giận đến phun nuốt nửa ngày lại không nói được cái gì .

Hôm nay Đại phu nhân cũng cảm thấy nguyên lai Thẩm Tử An cũng là một người biết che giấu, trước kia ngược lại xem nhẹ nàng. Vì vậy cười nói: " Đan tỷ nhi làm sao sẽ thay ngươi gả đi rồi, vậy thì ngươi gả, ngươi gả. . . . . . Đan nhi, không cho cãi nhau với muội muội, nghe chưa?"

Thẩm Nguyệt Đan ngồi xuống, hiện tại nàng có nhược điểm ở trên tay của Thẩm Tử An, chỉ có thể nhịn. Nếu muốn nàng gả cho người chết, nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Thẩm Thanh Bình vốn tưởng rằng nữ nhi này nếu gả qua cũng không làm được trò trống gì, bất quá là một cái kết thân với nhà Thượng Thư thôi. Chỉ là nhìn nàng ngược lại cũng là một người thông minh lanh lợi, có lẽ sẽ được coi trọng cũng không nhất định. Vì vậy càng sâu sắc nghĩ lôi kéo tâm tư Tứ cô nương, trói lại vị phu nhân này, như vậy Thẩm Tử An sẽ nói tốt thay hắn nhiều hơn ở Thượng Thư Phủ mấy câu nói rồi.

Vì vậy cười nói: "Nếu An nhi đã đồng ý, vậy ta liền khiến cho bọn hạ nhân bố trí bên trong phủ, tuyệt đối phải để cho An nhi phong phong quang quang ra cửa." Hắn nói xong đại gia thở dài nói: "Cứ như vậy đi, chúng ta cũng tới giúp một tay." Không ngờ tới đây thăm họ hàng thế nhưng lại gặp phải loại chuyện như vậy, chỉ là có thể giải quyết thì vẫn còn tốt. Nếu như cự tuyệt mối hôn nhân này, nhà đệ đệ chỉ sợ vì vậy mà sa sút!

Lại nói thêm một vài lời nữa, mấy tiểu nha đầu ma ma mang Tứ cô nương các nàng trở lại. Mông còn chưa có ngồi ấm chỗ, liền nghe có người báo lại, nói lão gia đã thu thập xong một tòa nhà ở đông viện thu thập, để cho Tứ cô nương các nàng dời đi qua. Tề mụ tự nhiên vui mừng thay Tứ cô nương, nhưng lại thấy bi thương thay Thẩm Tử An. Thế nhưng từ sau khi trở lại Thẩm Tử An cũng không có bộ dạng đau lòng, vẫn trấn an Tứ cô nương, nghĩ tới nhị tiểu thư đã trưởng thành rồi, thế nhưng lại suy nghĩ thay nương, nếu không cũng sẽ không gả đi!

d.d.l.q.d


Viện nhỏ này vốn cũng không có đồ gì, cho nên rất nhanh liền thu thập xong toàn bộ rồi. Lúc cơm tối, lại có mấy ma ma tới đo người làm quần áo cho Thẩm Tử An.

Vừa mới chuyển chỗ ở xong, lại có mấy ma ma tới dạy nàng về phương diện lễ tiết.

Thẩm Tử An dù sao cũng không phải là tiểu cô nương mười bốn tuổi, học cũng nhanh. Hơn nữa họ chỉ muốn dáng vẻ, về phần làm được không hề tỳ vết đó là không thể nào.

Bận đến khuya, Thẩm Tử An mới biết chỗ tốt của việc làm tiểu thư. Nước tắm có người chuẩn bị xong cho nàng, có người cho đấm lưng lau người cho nàng, còn có trên y phục của nàng cũng được tẩm huân hương. Chờ tắm xong ra ngoài, đổi lại bộ đồ mới giường mới, Thẩm Tử An cả ngón tay cũng không động một cái.

Hưởng thụ a! Đây mới là đối xử với tiểu thư quan gia.

Tứ cô nương bên kia cũng không khóc nữa rồi, bởi vì Thẩm Thanh Bình tới dùng cơm tối cùng. Cái gia đình này cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm đoàn viên, Thẩm Tử An lại cảm thấy ngày có mẹ có cha không tồi, chỉ tiếc sắp phải đi. Nàng lại thêm dầu thêm mỡ nói Tứ cô nương có nhiều khổ, mệt bao nhiêu, nhớ phụ thân bao nhiêu.

Tâm Thẩm Thanh Bình nóng lên, đêm đó liền ngủ lại ở trong phòng Tứ cô nương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận