Tân Nương Mới Gả

Nữ y quan sau khi nhìn nói tuy rằng thương tổn tới xương, nhưng không nghiêm trọng chỉ cần tĩnh dưỡng là được.

Cũng đã bị lưu đày tới nơi này, còn chưa đủ yên tĩnh sao!

Thẩm Tử An gật đầu đáp ứng, vốn đã đủ thảm rồi, hiện tại ngay cả chân cũng không cho đi, này đúng là chặt đứt cánh chim nhỏ không thể bay lên trời rồi. Lúc đầu còn trông cậy vào buổi tối có thể đi bắt con chuột, hiện tại tốt rồi, chỉ có thể nằm trên giường nhìn nóc nhà ngẩn người.

Tuần vũ đang ở bên ngoài cũng hỏi thăm sơ qua thương thế, nghe được phải tĩnh dưỡng nửa tháng trong lòng nóng nảy. Dù sao lần này cũng là do mình gây chuyện, lại làm hại đại tẩu bị như vậy. Hắn nhìn Tiếu thư đồng cũng ở bên cạnh, nói: "Thư phòng đã thu thập xong rồi sao?"

"Vâng."

"Đều do ta, làm hại đại tẩu bị thương, ngươi có biết nàng thích cái gì hay không, dùng để giết thời gian." Người này nếu nằm ở trên giường nửa tháng, nhất định hết sức nhàm chán!


"Chuyện này. . . . . . Nô tài không biết." Tiếu thư đồng vốn muốn nói vị phu nhân này vô cùng thích đập đồ, đồ càng đắt tiền càng thích đập, làm hại hắn phải cất tất cả các thứ đáng giá ở nơi này đi, tránh cho như cá thấy hồ!

"Vậy thì không có việc gì." Tuần Vũ sai người để quà đáp lễ của Thẩm gia xuống, sau đó lộ vẻ tức giận rồi trở lại viện của mình. Xa xa nhìn thấy muội muội Tuần Mai và nha hoàn Xuân Nguyệt đi tới, nhìn thấy vẻ mặt hắn khác thường nên hỏi: "Ca ca sao lại sầu khổ như vậy, bên đại tẩu có chuyện gì sao?"

Tính tình Tuần Mai thẳng thắn hoàn toàn bất đồng với người ca ca sinh đôi của nàng, mọi người đều nói nếu như hai người bọn họ đổi tính tình lại cho nhau, ngược lại hoàn mỹ. Tuần Vũ cau mày nói đầu đuôi mọi chuyện cho nàng, sau đó vẫn tự trách mình quá sơ suất.

Tuần Mai cười nói: "Tính tình đại tẩu này không tệ, ngay cả một lời trách tội huynh (anh) cũng không có nói ra."

Tuần Vũ gật đầu, nhưng càng như vậy hắn càng lo lắng, vốn là đại tẩu bị đưa tới Phong Trần Hiên không người nào hỏi tới thì cả đời này đã đủ bi thảm, thế nhưng hắn lại còn đổ thêm dầu vào lửa.

"Vậy huynh muốn như thế nào?"

Tuần Vũ nhìn muội muội đột nhiên cười nói: "Ngày hôm trước có phải muội có được một đôi chim quý nghe nói cực kỳ nhu thuận hay không, đại tẩu phải nằm ở trên giường sợ buồn bực đến hỏng rồi, không bằng. . . . . ."

"Không trách được ca ca đột nhiên cười với muội, thì ra là đánh chủ ý với bảo bối của muội." Tuần Mai thực không muốn, chỉ là Tuần vũ lại nói: "Trước muội cứ đưa cho đại tẩu, sau này ta lại lấy tám, mười con tới đền muội, như thế nào?"

Tuần Mai thấy cái người ca ca thành thật này của nàng năn nỉ như vậy thì nói: "Thôi, nhìn ở phân thượng đại tẩu đã cứu huynh, cho thì cho."

Tuần Vũ tất nhiên vui mừng, nói: "Vậy thì tốt rồi, chỉ là ca ca còn phải cầu xin muội muội đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên, vật này không bằng do muội tự mình đưa tới đi!"


Tuần Mai nói: "Tạ lễ vốn nên do huynh tự mình đưa tới mới đúng."

"Đại tẩu vừa mới gả vào Tuần gia, nếu ba ngày hai bữa ta lại chạy đến chỉ sợ sẽ thành đầu đề câu chuyện cho người ta, cho nên chỉ có thể nhờ muội muội làm thay rồi."

"Huynh đấy, chính là suy nghĩ quá nhiều." Tuần Mai không có cách nào, người nhị ca này làm việc quá cẩn thận chút, vô luận lời nói hay việc làm cũng không làm cho người ta tìm ra nửa điểm tật xấu. Tuy nói đây là chuyện tốt, nhưng tính tình này cũng quá cẩn thận chút, nói cho cùng cũng mất đi niềm vui thú của người trẻ tuổi.

Cái này cũng khó trách, từ nhỏ đã bị so sánh với vị đại ca y hệt thiên tài kia, hơi có sai lầm một chút đã bị người khác ở sau lưng nói tam nói tứ, thường xuyên như vậy nên hình thành tính tính này, cũng thật khó cho hắn. Tuần Mai chỉ có thể đồng ý, vì vậy lệnh cho Xuân Nguyệt trở về mang chim tới, sau đó chạy tới Phong Trần Hiên.

Bên này Thẩm Tử An đang lo sợ, nàng mới nằm không tới hai giờ đã không nằm nổi nữa. Ngồi dậy tìm một chút chuyện làm ở trong phòng, nhưng gà trống đã bị nuôi thả ở trong viện rồi, nghe nói cũng rất hợp với một bầy Bạch Hạc. Hôm nay chân này không thể động nên không thể xuống giường, phải cho nàng làm cái gì đó mới được.

Thấy Xảo nhi đang thêu hoa, những sợi tơ đâm vào khay đan như có chủ ý. Ở đời trước cái gì nàng cũng không biết, ngay cả vá quần cũng phải mang đến cửa hàng. Chỉ là, ngược lại học qua một chút móc hoa. Cũng chính là thời gian trước khi nàng chết một tháng, Tiểu Ngô cùng phòng với nàng cũng biết cái này một chút, bởi vì buổi tối nhàm chán, cho nên cũng học cùng nàng một chút.


Thế nhưng kim móc và kim thêu không giống nhau, cũng không phải là bốn cái que sắt là có thể thay thế được.

Vừa ngẩng đầu, nàng liền thấy được bọn nha hoàn dùng cái que sát thẳng để treo đèn, nếu như phần đuôi cong lên mộc chút thì không phải là kim móc sao? Nàng gọi Xảo nhi tới, nói: "Ngươi lấy cái đó ra. . . . . ."

Xảo nhi đáp ứng rồi mang đồ tới đặt vào trong tay nàng, Thẩm Tử An nhìn trước nhìn sau rồi nói: "Ở Phong Trần Hiên của chúng ta có đồ vật gì đó có khả năng bẻ đầu ra chút, giống như vậy. . . . . ." Thẩm Tử An chỉ ra trên cái que sắt.

Xảo nhi suy nghĩ một chút nói: "Nghe nói Đại Thiếu Gia có kiếm Thu Thủy, vô cùng sắc bén. Hiện tại đang ở trong tay của tiểu thư Đồng, có thể tìm hắn mượn dùng một chút."

Bởi vì chịu ảnh hưởng của Thẩm Tử An, Xảo nhi theo âm ngoặt (editor cũng không hiểu :( có lẽ giống hiện tượng đồng âm trong tiếng Việt), gọi Tiếu thư đồng thành tiểu thư Đồng rồi.

Nàng thầm nghĩ: "Vậy ngươi cầm cái này đi, nếu như hắn không cho mượn thì để cho hắn chém cho một cái lổ hổng, lấy thêm thứ gì sang chà cho sáng bóng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận