Tân Nương Mới Gả

Editor: tan_hye

"Nhưng. . . . . ." Mình phải trở về thế giới cũ, mặc dù cơ thể bên kia đã chết, cũng không biết sẽ nhập vào cơ thể người nào. Nếu như nhập vào trên người của một người đàn ông, hoặc là trên người một lão cụ bà thì phải làm thế nào? Vậy chẳng phải là cả đời này không cách nào có được tình yêu sao?

Thẩm Tử An do dự, mày nhíu lại với nhau.

Tiếu thư đồng ôm thoải mái, không nỡ buông ra. Hai người cứ duy trì tư thế như vậy đứng khoảng chừng một canh giờ, sau thân thể cũng cứng ngắc, Thẩm Tử An mới giãy giụa nói: "Bây giờ ta đã thật ấm áp rồi, có thể buông ra sao?"

"Có thể. . . . . ." Tiếu thư đồng miễn cưỡng buông ra, sau đó thật muốn trực tiếp kéo người lên trên giường giải quyết. Đến lúc đó người là của hắn, cũng không tin tiểu tử kia Tuần Vũ còn có thể có biện pháp gì đoạt đi?

"Ta vẫn nên trở về thôi!" Cảm thấy hai người đứng ở chỗ này, không khí trong gian phòng cũng có chút mập mờ.

"Chờ một chút." Tiếu thư đồng kéo nàng, nói: "Chỉ một lát thôi, chúng ta ngồi xuống uống ly trà."

Hắn nói chưa dứt lời, vừa nhắc tới Thẩm tử quả thật cảm thấy có chút khát, vì vậy gật đầu một cái ngồi xuống. Tiếu thư đồng rót trà, trước kia hắn rất tinh thông trà đạo, lần này dụng tâm hơn. Chỉ là, đối phương căn bản không hiểu những thứ này, ngay nhìn hắn bên này cũng không có.

Nếu là lúc trước, Tiếu thư đồng nhất định hoài nghi học thức của Thẩm Tử An. Nhưng mà bây giờ, thế nhưng hắn lại chỉ cảm thấy bộ dạng nàng quay đầu đi nhìn nơi khác rất đáng yêu. ( Này này, đây là trong mắt người tình hóa Tây Thi sao? )

Mới vừa cầm ly trà ở trong tay hắn ngược lại ngẩn ra, chính mình là thế nào? Trước kia ngay cả Hoàng đế muốn uống trà hắn ngâm cũng phải xem tâm tình của hắn tốt hoặc là lấy vật để đổi. Hôm nay lại vì một tiểu nha đầu pha trà, hơn nữa còn mở cờ trong bụng vui vui vẻ vẻ ước gì nàng thích lại ngâm thêm. . . . . .

"Này, ngươi không có việc gì ngẩn người cái gì?" Thẩm Tử An phát hiện hắn bưng trà đứng ở trước bàn cũng không đặt xuống, vì vậy đưa tay quơ quơ trước mắt hắn, bày tỏ nhắc nhở.

Tiếu thư đồng quả nhiên sợ hết hồn, vội vang đặt trà xuống, nói: "Không có gì."

Thẩm Tử An không có nghiên cứu với thưởng thức trà, chẳng qua là cảm thấy trà rất thơm mà thôi.

"Như thế nào?" Tiếu thư đồng hỏi xong lại muốn tát mình một bạt tai, như thế nào lại muốn cho nàng thích đây?

Thẩm Tử An gật đầu nói: "Rất tốt, lần sau ngươi dạy cho ta ngâm đi."

Tiếu thư đồng cảm giác đóa hoa tươi trong lòng mình trong nháy mắt nở ra, nói: "Tốt!"

Cứ như vậy, Thẩm Tử An không chỉ uống được trà ngay cả Hoàng đế cũng rất khó uống, còn thuận tay học được trà kỹ người khác rất khó học được. Rốt cuộc vẫn phải trở về, Tiếu thư đồng lại đưa người đến hậu viện, sau đó thấy bóng lưng nàng biến mất mới chậm rãi đi trở về.

Kết quả phát hiện một người đang ở nơi đó uống bã trà, cũng không phải Chính Vũ thì là ai ?

"Làm phu nhân của ngươi vẫn là rất hạnh phúc." Chính Vũ đặt trà xuống, rõ ràng mới vừa hắn nhìn bóng lưng hai người rời khỏi nên biết, quả nhiên hắn động lòng với nữ tử này.

"Chuyện làm được như thế nào?" Tiếu thư đồng động thủ, trực tiếp bưng trà đi.

Chính Vũ cũng không giận, nói: "Kế sách của ngươi đã có hiệu quả, bọn họ tưởng ngươi đã chết, bây giờ đã từ từ bí mật triệu hồi binh tướng vào trong kinh, chỉ chờ Hoàng đế xuất cung rồi."

"Như vậy thì chờ đến ngày đó, thuận lợi bắt giặc."

"Lễ nhi có ổn không?"

"Rất tốt, để cho ta phải gánh chịu cái bạch danh (tiếng xấu không đúng) này thay hắn nhiều năm như vậy, một khi trừ người không để cho hắn lập tức mang người trở về cung đi." Nhất là ở trong mắt Thẩm Tử An, đứa bé này chính là chứng minh chỗ nhơ bẩn của hắn. Hắn không hy vọng vì vậy mà bị nàng ghét, cho nên chỉ muốn sau khi kết thúc chuyện này, đứa bé này cũng có thể trở lại vị trí chính xác.

"Ngươi bây giờ, mục tiêu tựa hồ không phải toàn lực trợ giúp hắn hoàn thành nghiệp lớn nữa!" Chính Vũ vậy mà ngoài ý muốn cười hỏi.

". . . . . . Ta đồng ý hắn tự nhiên có thể làm được."

"Được, điểm này ta và hắn đều tin tưởng ngươi." Chính Vũ đứng lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó lắc mình biến mất khỏi nơi này.

Cổ đại rất coi trọng ngày lễ tết, mặc dù cách lễ mừng năm mới vẫn còn sớm, mọi người đều đã bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị. Tối hôm qua lúc Thẩm Tử An ngủ thế nhưng nằm mơ thấy con mèo kia, thấy nàng cầm lá Phong trên tay, đảo mắt nhìn những máu kia đã chảy vào cơ thể nó, sau đó nó cười nói: "Mấy ngày nữa, ta có thể hóa thành chân thân. Ngươi còn phải cố gắng nhiều hơn, máu con chuột cho ta." Vừa nói vừa ném lá Phong cho nàng.

Thẩm Tử An rất buồn bực canh giữ ở ngoài thư phòng, đột nhiên giống như có tâm linh tê thông, thế nhưng cửa mở ra. Tiếu thư đồng nói: "Thiếu phu nhân tại sao lại đứng ở bên ngoài, mau vào. . . . . ."

Ta không phải tới tìm ngươi, ta là tới bắt con chuột. Trong lòng Thẩm Tử An kêu, nhưng bước chân lại đi theo hắn đi vào. Thấy Tuần Lễ đang luyện chữ, mà Tiếu thư đồng giống như đang đọc sách.

Hai người chỉ mới tách ra lúc xế chiều, lúc này mới chỉ là hai giờ, Tiếu thư đồng lại cảm thấy giống như đã rất lâu không có thấy. Hắn mời Thẩm Tử An ngồi xuống, sau đó liếc mắt nhìn Tuần Lễ cười nói: "Thiếu phu nhân nhất định là tới nghe dã sử, ta đọc cho ngươi nghe." Sợ nàng đi, Tiếu thư đồng vội tìm một lý do để cho hai người xem ra cực kỳ quy củ một chút.

Vốn là trong lòng Thẩm Tử An không thẹn, chỉ là nhìn bộ dạng này của hắn không khỏi cũng khẩn trương theo, giống như mình làm chuyện gì trái lương tâm, vì vậy gật đầu nói: "Ừ. . . . . . Tốt!"

Kịch dã sử bắt đầu, Thẩm Tử An lắng nghe thế nhưng cảm thấy thanh âm Tiếu thư đồng rất êm tai, lại không đè nén giống trước như vậy. Tuần Lễ đột nhiên mở miệng nói: "Vì sao thanh âm của lão sư và phụ thân tương tự như vậy?"

Tiếu thư đồng ngẩn ra, thế nhưng mình quên mất ẩn giấu thanh âm, vì vậy cười nói: "Trước kia phụ thân ngươi không nói qua với ngươi sao, ta am hiểu nhất là bắt chước."

Những thứ này Tuần Lễ tự nhiên biết, cũng không phải từ trong miệng phụ thân mà là từ trong miệng người khác biết Tiếu thư đồng ngay cả thanh âm côn trùng kêu cũng có thể bắt chước. Nhưng vì sao hắn phải dùng thanh âm của phụ thân để đọc cho mẫu thân, chẳng lẽ là không muốn nàng quên phụ thân sao? Suy nghĩ của đứa bé đơn thuần, cũng không hướng suy nghĩ đến nơi khác, ngược lại càng cảm kích Tiếu thư đồng.

Nhưng Thẩm Tử An có chút tức giận, rõ ràng là hắn đã nói thích mình, tại sao còn bắt chước âm thanh nam nhân khác, đây coi là có ý gì. Nàng nghe không nổi nữa, trực tiếp đứng lên nói: "Ta có việc đi trước." Nói xong cũng không nhìn Tiếu thư đồng xoay người rời đi.

Trong lòng Tiếu thư đồng biết rõ nàng là tức giận, âm thầm tự giễu mấy câu, thấy Thẩm Tử An đi ra rất xa, mới dùng lý do đi nhà cầu đuổi theo.

Thẩm Tử An đi rất nhanh, khiến Tiếu thư đồng phải dùng khinh công mới đuổi kịp, nói: "Thiếu phu nhân tức giận sao?"

"Không có!"

Trên mặt rõ ràng viết hai chữ tức giận cũng không thừa nhận, hắn cười nói: "Ta là đang thử thiếu phu nhân, xem ngươi còn tưởng nhớ đến Đại Thiếu Gia hay không. . . . . ."

"Ngươi có bệnh sao, ta là việc gì phải nhớ tới một người đã chết chưa từng gặp mặt."

"Nếu như. . . . . . Nếu như ngươi gặp qua Đại Thiếu Gia, có thể bởi vì hắn tài mạo học thức mà thích hắn hay không."

"Ai ta cũng không thích."

"Ngươi tới!" Tiếu thư đồng trực tiếp kéo người lên lầu hai, sau đó lấy giấy bút ra vẽ lên.

Thẩm Tử An nói: "Ngươi dẫn ta đến nơi này làm cái gì?"

"Tới gặp Đại Thiếu Gia." Tới gặp mình trước kia, không thể để cho nàng một chút ấn tượng cũng không có với mình, nếu không ngày nào đó hắn khôi phục như cũ, ít nhất nàng có chuẩn bị một chút tâm tư.

"Gì? Ngươi sẽ chiêu hồn sao?" Thẩm Tử An nhỏ giọng hỏi.

Tiếu thư đồng bật cười, nói: "Không biết." Hắn vẽ vài nét bút đã vẽ xong hình người, sau đó mở tranh ra trước mắt cho Thẩm Tử An xem rồi nói: "Đây chính là Đại Thiếu Gia."

Thẩm Tử An nhìn lên mắt liền sang ngời, nam nhân như vậy không trách được Thẩm Nguyệt Đan lại nhớ mãi không quên. Dung mạo này còn tinh xảo hơn Nhị thiếu gia Tuần Vũ, chỉ là vẻ mặt quá lạnh nhạt, giống muốn cô lập chính mình.

"Như thế nào?" Tiếu thư đồng căng thẳng chờ đợi nàng đánh giá.

Dù sao kiếp trước Thẩm Tử An cũng đã nhìn rất nhiều tranh mỹ nam, cho nên phê bình nói: "Hơi thành thục chút so với Nhị thiếu gia, hơi chút khí chất, còn lại cũng không có gì."

Tiếu thư đồng im lặng, không phải hắn tự luyến, tướng mạo của hắn cũng coi là thượng đẳng, nếu không phải đã đính hôn, chỉ sợ đã dẫn tới tiểu thư mấy nhà tranh đoạt. Thế nhưng từ trong miệng của nàng thế nào liền thay đổi mùi vị, hắn giật giật khóe miệng nói: "Thật sao?"

"Lại nói, người cũng đã chết rồi, chỉ có ngươi mới ở trước mặt của ta nhắc đến hắn."

"Đó là bởi vì ánh mắt của thiếu phu nhân không có nhìn ta...ta không biết trong lòng của ngươi rốt cuộc nghĩ đến người nào." Những lời này rất chua, tuy nhiên nó là lời nói thật.

"Ta. . . . . ." Nam nhân trân trọng cỡ nào, Thẩm Tử An có chút động lòng. Nàng không tin duyên phận là thứ rất dễ dàng đến tay, có lẽ cả đời một người chỉ có một lần như vậy, có nên nắm chặt hay không đây?

Tiếu thư đồng cũng rất chủ động, buông bức vẽ trong tay xuống ôm người vào trong ngực, sau đó chậm rãi nói: "Thiếu phu nhân, Tử An. . . . . ."

Tên, tên. . . . . . Hắn thế lại gọi tên! Tâm Thẩm Tử An liền lật rồi, bình thường chỉ gọi thiếu phu nhân , cho dù hắn vô ý, nhưng là nàng cũng cảm thấy vị này tựa hồ như đang nhắc nhở thân phận của chính nàng. Nhưng là bây giờ hắn lại gọi tên, không phải An nhi. . . . . . Mà là Tử An. Giống như bằng hữu, lại giống như người thân!

Ở cái thế giới này Thẩm Tử An rất tịch mịch, thiếu chính là người thân và bạn bè. Lần này xem như, hình như lấy được toàn bộ lòng của nàng, thậm chí có chút say lòng, cũng không tiếp tục giãy giụa mặc cho hắn ôm.

Chỉ là mới một lát, nàng liền 囧 rồi. Ngươi ôm thì thành thành thật thật ôm, sao lại có cái tay từ hông dời lên trên, một cái tay khác lại dời xuống dưới! Tâm tình cảm động của Thẩm Tử An hoàn toàn không còn, cảm giác hắn muốn quá giới hạn đột nhiên dựng thân thể lên, trực tiếp đánh cho Tiếu thư đồng một quyền nói: "Ngu ngốc. . . . . ." Thực phá hủy bầu không khí. Nói xong đi xuống lầu, không để ý tới hắn.

Tiếu thư đồng dám nói mình hiểu trái tim tất cả mọi người, chỉ có nữ nhân này quá khó khăn. Rõ ràng không khí mới vừa không tệ, hắn cho là mình có thể ra tay được, kết quả lại bị một quyền, con vịt cũng bay mất. Xem ra thật sự là lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, nếu muốn áp đảo thành công, mình phải cần cố gắng nhiều hơn.

Thời điểm đêm khuya yên tĩnh Tiếu thư đồng liền nhảy tới thư viện để tìm sách hôm nay tươi đẹp, không vì cái gì khác, vì ở trong đó tìm được biện pháp theo đuổi nữ nhân. Hôm nay, lại muốn học biện pháp như thế nào để trực tiếp mang nữ nhân lên giường.

Nhìn hai cuốn, đều là chút tình chàng ý thiếp, nam tử này chỉ là ném ánh mắt hoặc là cho một ám hiệu, hai người liền trực tiếp bò lên giường. Nhưng hắn đã rất trực tiếp rồi, vẫn còn không có hiệu quả. Lại lắc đầu, tại sao mình lấy thê tử sao có thể so với nhứng thứ □□ kia được, vẫn là tìm biện pháp khác đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui