Tân hôn ba ngày không lớn nhỏ, tất cả đều biết ý mà tự động về phủ không có việc lớn không cần phải đến hành cung làm phiền.
Đêm tân hôn là đêm ngàn vàng nhưng hai nhân vật chủ chốt chẳng làm gì, mỗi người một tâm tư không nói thành lời.
Bạch Noãn nhìn nam nhân thân mang hỉ phục áp bức đến lạ thường, từ đầu đến cuối đều đứng ở một chỗ nhìn nàng không rời.
Nàng cũng không dám lên tiếng
Bởi vì hắn là kẻ cầm quyền trong mối quan hệ này, trái tim của nàng bây giờ cũng như hư không.
Lục Giản hiện tại cảm thấy khâm phục ma lực chết chóc trên người mình, khiến một người vừa chết đi sống lại nhưng mất đi nửa phần nguyên khí của con người.
Đồng thời cũng khiến nàng quên đi hết thảy mọi chuyện trước kia, một lòng một dạ với hắn.
Bạch Noãn nhìn người cởi mặt nạ ra, là một gương mặt mỹ mạo như sách cổ không gì sánh nổi, hoá ra hắn đẹp mắt như vậy.
Cũng là ánh mắt dành cho hắn nhưng không còn giống như trước kia.
"Nghỉ ngơi sớm đi"
Nói xong lại rất tự nhiên thổi tắt nến lại đi đến giường bỏ qua nàng mà an vị nghỉ ngơi.
Đêm động phòng hoa chúc như vậy là đáng mừng hay đáng buồn, nếu đổi lại là Bạch Noãn trước kia nhất định đau lòng không chịu nổi.
Đoạn kí ức bị phong ấn kéo thêm tình cảm sâu đậm cho nên hiện tại nàng không có ý nghĩ gì nhiều, ngoan ngoãn cởi giày nằm xuống không dám đến gần hắn.
Mùi hương thơm nhẹ nhàng từ từ xâm nhập vào phạm vi của Lục Giản khiến tâm tình bị quấy nhiễu không ngủ nỗi.
Thật ra đối xử lạnh nhạt với nàng cũng tốt, ít ra sẽ không coi nàng như người đó mà mê muội, cũng không để nàng lại rung động.
Đêm nay xem ra rất nhiều người mất ngủ.
Vô Chức trở về phủ liền nhốt mình trong phòng, giấy trắng mực đen đều trải dài dưới đất không ngay hàng thẳng lối.
Y cầm bức tranh hì hục cả đêm lên xem, chau mày lại quẳng xuống thật không giống hình ảnh trong đầu mấy phần.
Đúng là y quá bất cẩn
Tại sao từ đầu lại không nghĩ đến Diêm Đế chính là thiếu niên đó, hắn còn giả vờ xem y diễn trò náo loạn.
Chẳng là tướng mạo thật là quá trẻ, không hề giống người nắm trong tay quyền sát phạt tứ phương.
Bí mật này khiến y không ngủ nổi, cũng không biết phủ bên cạnh cũng rơi vào tình hình tương tự.
Gương đồng phản chiếu nhiều lần vẫn là hình ảnh đó làm Lạc Dật nổi đoá muốn bóp nát, Tư Vũ lại thay cậu ta thu vào.
"Bây giờ vẫn còn hơi sớm để xem tương lai có thay đổi"
Lạc Dật hừ lạnh
"Bắt buộc phải thay đổi, dù sao ngươi có thể trơ mắt nhìn nàng ta gϊếŧ chết! bỏ đi chúng ta cứ canh chừng nàng ta chặt chẽ "
#
Tân Nguyệt
Vùng núi cao lại lủng đoạn hình thành những hang động lớn, xung quanh ngoài cây cối suối nước thì chẳng còn gì.
Chỉ có nhiều quạ đen tập trung thành đàn ở đây, từ những con uy lực đến những con non đều chuyển hình thành người được.
Quạ chỉ là cách nói ẩn thân của bọn họ nhưng Lĩnh Vương thì không như vậy, xưa nay luôn dùng hình hài là một con người bằng xương bằng thịt mà xuất hiện.
"Nó còn chưa chịu quay về sao?"
Tộc nhân bẩm báo
"Bẩm, trước đó ngài ấy đã nói chưa thành đại sự chưa thể về"
Lĩnh Vương ở trên thân của một cây cổ thụ trong hang động rộng lớn như tẩm điện của hắn, điệu bộ thong dong không có gì bất thường.
"Còn muốn luyện chân đan đã thất truyền từ lâu ư? Đứa trẻ này thật cứng đầu"
Hạ Văn là em trai của Lĩnh Vương cũng là có gốc gác trong tộc nhân uy danh hiện giờ, chỉ là chàng ta xưa nay không ở Tân Nguyệt quá lâu cũng không có mấy ai biết Lĩnh Vương còn có em trai.
"Còn có! người đưa tin mấy ngày trước đã chết"
E là kẻ đó biết chuyện không nên biết
"Tiếp tục cử người theo nó, đừng để mất manh mối"
"Vâng"
Lĩnh Vương vừa hạ lệnh lui xuống thì hắn lại đứng dậy như nhớ ra chuyện gì quan trọng vừa cười vừa nói.
"Diêm Đế mới thành thân đón tân nương tử phải không?"
Tộc nhân gật đầu hì hục nói những gì gã nghe được
"Đúng vậy, nghe nói tân nương tử là phàm nhân còn rất xinh đẹp a"
"Ha, vậy thì bổn vương phải tặng quà tân hôn hậu hĩnh cho hắn".