Tân Phong Lãnh Địa

Một đêm này ngủ hết sức ngon giấc, mãi đến giờ ngọ mặt trời lên cao hai người mới thức dậy. Trên mặt Mị Nhi luôn treo nụ cười, hiển nhiên dư vị vui sướng tối hôm qua vẫn chưa tán đi.

Tuy nhiên, hôm nay thái độ tiểu nha đầu lại khá khác thường, không nói huyên thuyên không ngừng nữa, mà chỉ yên lặng nhóm lửa, chuẩn bị nước ấm rửa mặt, điều này ngược lại khiến cho Giang Tinh Thần không thích ứng lắm.

Sau khi rửa mặt, Giang Tinh Thần nhìn Mị Nhi đưa tới một chén nước muối nhạt, trong lòng thầm than:

- Chẳng lẽ thế giới này cũng chưa có bàn chải đánh răng sao, cho dù có cành liễu cũng được a... Không được, khi nào phải tự làm một cái mới được!

Vệ sinh xong, hắn liền đi ra ngoài cửa, hết thảy vẫn như thường, không nhìn ra một chút dấu vết đám đại hán quần đấu với ba người Xuân Hương Lâu tối qua.

Hai người đi thẳng tới khu chợ, trên đường đi Mị Nhi cũng không nhiều lời, chỉ luôn mỉm cười, lẳng lặng đi theo phía sau Giang Tinh Thần.

Nhưng mà, vừa mới tiến vào khu chợ, bảy tám tên côn đồ không biết từ đâu bỗng ùn ùn xông tới, khiến hai người hoảng sợ. Mị Nhi núp sau lưng Giang Tinh Thần, bàn tay nắm lấy ống tay áo của hắn khẽ run lên.

- Chào Giang thiếu gia! Chào Mị Nhi tiểu thư!

Đám côn đồ đồng loạt khom người, khí thế như đại hồng thủy, tuy rằng bọn chúng đều tận lực khiến cho nụ cười hòa ái, nhưng nhìn thế nào cũng thấy mang đầy tính công kích.

Giang Tinh Thần nghi ngờ nhìn đối phương, tỏ ra đề phòng! Hiện tại hắn đã kích hoạt Nguyên Tuyền, nên thật ra cũng không quá lo lắng, nhưng tiểu nha đầu đã sớm sợ những tên này như nhìn thấy hổ sói, chỉ hận không thể giấu cả người trong thân thể ca ca.

Những tên côn đồ này quanh năm trà trộn ở khu chợ, ánh mắt đều khá tinh tế, thấy vẻ mặt của Giang Tinh Thần không đúng, lập tức hiểu rõ nguyên nhân. Một tên đại hán trong đó vội vàng giải thích:

- Giang thiếu gia! Là Tôn thiếu gia của Tiên Hương Cư dặn chúng ta nếu gặp được ngài phải hầu hạ cho tốt!

- Tôn Tam Cường!

Giang Tinh Thần gật gật đầu, từ từ thả lỏng đề phòng, từ thái độ đối phương hôm qua, hắn đã có thể nhìn ra được, đối phương không trêu chọc nổi Mạt Hồng Tiêm, cũng không dám đắc tội với mình.

- Không ngờ hắn lại có quan hệ với những tên côn đồ này!

Giang Tinh Thần thầm nghĩ trong lòng, rồi gật gật đầu nói với tên đại hán kia:

- Chúng ta không có gì cần hầu hạ, các ngươi trở về đi, thay ta cám ơn Tôn thiếu gia nhiều!

Nói xong, không đợi đối phương trả lời, hắn liền dẫn Mị Nhi đi về phía trước. Quý tộc đối mặt với bình dân, đương nhiên là tư thái cao hơn một bậc, đây là kinh nghiệm hắn quan sát hai ngày qua đúc kết nên.


Bọn côn đồ không dám ngăn trở, vội vàng nhường ra một con đường! Đợi cho hai người đi được một đoạn, mấy tên này liếc mắt nhìn nhau, sau đó cẩn thận đi theo.

Mị Nhi khẩn trương nắm ống tay áo của Giang Tinh Thần, quay đầu nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói:

- Ca ca, bọn họ vẫn còn đi theo sau đó!

Giang Tinh Thần cười nhạt một cái, nói:

- Bọn họ muốn thì cứ để cho bọn họ đi cùng, không cần để ý tới... Đừng quên ca ca đã kích hoạt Nguyên Tuyền, không cần phải sợ bọn họ!

- Đúng vậy! Ca ca sắp khôi phục thân phận quý tộc, có gì phải sợ chứ!

Tiểu nha đầu như chợt hiểu ra, ngay sau đó liền thẳng người lên.

- Ha ha!

Giang Tinh Thần cười, vỗ vỗ cái đầu nhỏ bé của Mị Nhi, nói:

- Đi! Chúng ta đi cửa hàng dược trước, chữa vết thương trên tay cho muội!

Thế là, một cảnh tượng quỷ dị liền xuất hiện, Giang Tinh Thần dẫn Mị Nhi đi ở phía trước, bảy tám tên đại hán vẻ mặt thận trọng theo sát phía sau! Bất kể người đi đường hay người bán hàng trên khu chợ, đều kinh ngạc quan sát, chưa có ai từng thấy qua cảnh này, không ngờ một đám bá vương trong khu chợ lại có lúc như vậy. Nếu như đó là quý tộc quần áo hoa lệ cử chỉ cao ngạo thì không nói, đằng này một nam một nữ kia rõ ràng chỉ mặc vải bố, nhất định là bình dân không thể nghi ngờ.

- Tại sao đám người Hồng lão đại lại khép nép đối với hai người bình dân kia như vậy? Ngoại trừ Tôn thiếu gia của Tiên Hương Cư ra, chưa từng thấy bọn họ sợ qua người nào a!

- Ai mà biết được, không chừng thân phận hai người này cũng không bình thường, không phải bình dân!

- Vô lý, không phải bình dân mà ăn mặc như vậy, ngươi đã thấy qua có quý tộc nào lại dơ dáy như thế chưa!

- Chẳng lẽ đám người Hồng lão đại bị bệnh rồi, đầu óc...

- Ngươi không muốn sống nữa hả, để bọn họ nghe được ngươi sẽ chết chắc...

Những người này cũng không dám cao giọng, lúc bình thường những tên côn đồ này đã xây dựng ảnh hưởng quá nặng trong khu chợ.


Không lâu sau đã đến cửa hàng dược, Giang Tinh Thần dẫn Mị Nhi đi vào.

Trong phòng đang ngồi một người mập mạp mặc áo dài bằng vải bông, trên tay không biết bị thứ gì gây ra vết thương, máu chảy ào ào, người này đau quá rên hừ hừ, khuôn mặt phì nộn cũng hơi biến dạng đi.

Một người trung niên râu dê đang cầm vải bố, vừa bôi bột thuốc màu trắng lên vết thương, vừa băng bó cho tên mập.

Vừa vào đến nhà nhìn thoáng qua, sắc mặt Giang Tinh Thần liền trắng bệch quay mặt đi, thầm nghĩ trong lòng:

- "Miệng vết thương như vậy, sao không khâu lại chứ, chỉ sợ thuốc bột cũng không thể đắp lên được...”

Một tên dược đồng trong quầy hỏi:

- Các ngươi mua thuốc sao?

- Không phải! Muội muội ta bị thương trên tay, muốn chưởng quỹ khám một chút!

Giang Tinh Thần nói.

- Tiên sinh đang bận, các ngươi đợi lát nữa đi!

Tên dược đồng nhìn trung niên râu dê chỉ chỉ.

- Được!

Giang Tinh Thần gật gật đầu, nhìn quanh khắp phòng. Ngoại trừ chỗ tên mập ra, những chỗ khác cũng không có ghế, hắn liền cùng Mị Nhi đứng đợi.

Mấy tên côn đồ ngoài cửa thấy Giang Tinh Thần cùng Mị Nhi đứng đợi bên cạnh, lập tức lộ ra vẻ mặt hung ác, định bước vào. Nhưng Giang Tinh Thần khẽ liếc mắt một cái, ngăn cản mấy người này.

Những tên côn đồ hơi kinh ngạc, tỏ ra không hiểu nổi hành vi của Giang Tinh Thần, vì sao lại không để chưởng quỹ khám cho cho bọn họ trước, chỉ cần đám người mình ra mặt, chưởng quỹ sao dám cự tuyệt chứ.

Tuy nhiên, đã được Tôn Tam Cường phân phó, bọn họ cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể lắc lắc đầu không nói gì, tản ra khỏi cửa... Bọn họ nào biết, cho dù Giang Tinh Thần có thêm thân phận quý tộc trên người, cũng không thể thay đổi được thói quen ở xã hội văn minh bao năm qua.


Hơn nửa ngày sau, cuối cùng chưởng quỹ cũng đầu đầy mồ hôi băng bó kỹ cho tên mập, sau đó hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Giang Tinh Thần cùng Mị Nhi, hờ hững nói một câu “các ngươi đợi một lát”, rồi đi thẳng vào trong quầy uống nước nghỉ ngơi.

Giang Tinh Thần cũng không để ý, thầy thuốc cũng là người, bận rộn suốt nửa ngày như vậy, cũng cần nghỉ ngơi một chút.

Nhưng mà, chuyện phát sinh tiếp theo khiến hắn không thể bình tĩnh được. Sau khi tên mập đi khỏi, ngoài cửa lại tiến vào một người gầy gò quần áo đẹp đẽ quý giá, la hét muốn xem bệnh, chưởng quỹ lập tức từ trong quầy tiến ra đón.

- Chưởng quỹ, hình như chúng ta tới trước mà!

Ngữ điệu của Giang Tinh Thần vô cùng vì không vui, gương mặt cũng trầm xuống.

Chưởng quỹ nghiêng đầu qua chỗ khác, liếc mắt khinh thường nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Nếu các ngươi không muốn chờ, có thể đi nhà khác!

Người gầy gò kia cũng khinh bỉ cười, khẽ nói với chưởng quỹ:

- Nhìn quần áo bọn hắn, chỉ sợ ngay cả phí khám bệnh cũng không trả nổi...

Người gầy gò kia còn chưa dứt lời, liền cảm thấy hai mắt tối sầm lại, 7, 8 tên đại hán đã vọt vào. Tiếp theo hắn cảm thấy đầu mình bị một bàn tay đè xuống, trong nháy mắt đầu óc liền xoay tròn, bên tai truyền đến một tiếng “rầm”, khuôn mặt đã bị nện xuống mặt đất, đau đớn kịch liệt từ gương mặt lan tràn ra...

Mấy phút sau, trung niên râu dê nửa mặt bên phải sưng húp, con mắt phải sưng lên chỉ còn lại một cái khe hở, đang run rẩy xức thuốc mỡ cho Mị Nhi.

Tại một góc tường khác, người gầy gò kia càng thảm hại hơn, cả người mập lên một vòng như chim cút, run rẩy nép ở góc tường, trên mặt toàn là nước mắt.

- Những tên côn đồ này ra tay cũng quá độc đi...

Nhìn động tác run rẩy của chưởng quỹ, Giang Tinh Thần cũng có chút không đành lòng. Nhưng ngay sau đó ánh mắt của hắn híp lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, thầm nói:

- "Nhưng cũng thật hả giận! Cho tên khốn kiếp mắt chó nhìn người này biết tay, nếu không phải nơi đây nhỏ hẹp không ra tay được, ta cũng đã đạp lên mặt hắn một cái rồi...”

Không lâu sau, đám người rầm rộ rời đi, chưởng quỹ cầm trong tay 2 miếng hoàng tinh tệ, nhìn đống hỗn độn chung quanh khóc không ra nước mắt:

- Hai người kia là ai chứ, thật là thất đức mà, cải trang thành bình dân thú vị lắm sao...

Trong lúc chưởng quỹ cửa hàng dược đang thầm rên rỉ, thì tên chưởng quỹ tiệm may lúc trước đã mua quần áo tơ lụa của Giang Tinh Thần với giá 6 miếng hoàng tinh tệ cũng đang méo mặt khóc lóc, hai ngày trước chiếm lợi, hôm nay tất cả đều phải bù về cho người ta. Tiểu nha đầu nổi lên tật xấu, mở miệng là nói đạo lý, vậy mà mua y phục làm từ da thú thượng đẳng, trong miệng nàng trở thành cái gì cũng sai, ép giá như thể cầm dao nhỏ chặt chém vậy, miệng lưỡi sắc sảo a! Hắn định cãi lại vài câu, nhưng thấy một đám côn đồ xếp thành hàng đứng đó, tất cả lời nói sắp ra miệng liền nuốt vào.

Khoảng hơn một tiếng sau, chưởng quỹ mới tiễn được đám người đi như tiễn một đám Ôn Thần. Sau đó không lâu, bên trong tiệm may cũng phát ra một trận gào khóc rên rỉ tương tự.


Trên khu chợ, Mị Nhi sờ sờ chiếc váy da thú ấm áp mềm mại, thỉnh thoảng lại nhấc chân nhìn đội giầy mới tinh một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn túc trực nụ cười hưng phấn.

Vẻ mặt Giang Tinh Thần ôn hòa, nhìn tiểu nha đầu cao hứng, tâm trạng của hắn cũng vui lây không nói nên lời.

- Giang thiếu gia! Tiếp theo chúng ta đi đâu?

Một gã đại hán tiến lên hỏi.

- Đi Học Viện Đế Quốc!

Giang Tinh Thần nói, hắn đã không còn bài xích những tên côn đồ này nữa. Lúc trước hắn cự tuyệt, là vì không muốn liên quan đến Tôn Tam Cường, nhưng vừa rồi người ta đã giúp hắn trong cửa hàng dược, nhân tình đã kết xuống, lúc này còn làm mặt lạnh, cũng có chút khó coi.

- Học Viện Đế Quốc ở thành đông, cũng hơi xa! Giang thiếu gia, ngài chờ một chút!

Một gã côn đồ nói, rồi xoay người nhanh chóng rời đi.

Cũng không lâu sau, một chiếc xe ngựa sang trọng có bốn con ngựa kéo xe đi tới. Chiếc xe lớn vừa xuất hiện, lập tức thu hút tất cả ánh mắt mọi người.

Xe ngựa dừng ở bên cạnh, Mị Nhi lại tỏ ra hơi khẩn trương, nụ cười hưng phấn vừa rồi cũng biến mất không thấy.

- Ca ca! Tốt hơn chúng ta không nên ngồi xe ngựa!

Mị Nhi kéo ống tay áo Giang Tinh Thần, nhỏ giọng nói:

- Bọn họ ra mặt giúp chúng ta đánh người, lại còn an bài xe ngựa sang trọng như vậy, nhất định là có mục đích...

Giang Tinh Thần xoa xoa đầu Mị Nhi, nói:

- Ta biết rồi, trong lòng ca ca đã có tính toán! Muội không cần lo lắng, yên tâm ngồi là được... ha ha, không phải muội vẫn luôn muốn ngồi xe ngựa sang trọng xuất hành sao?

Nghe được ca ca xác nhận, lúc này Mị Nhi mới lần nữa lộ ra nụ cười, ánh mắt cong thành trăng lưỡi liềm, nhấc chân bước lên xe ngựa.

Giang Tinh Thần cũng theo lên xe, hai gã côn đồ ngồi vào chỗ tài xế, rung dây cương, xe ngựa nhanh chóng chạy đi...

Mấy tên côn đồ còn lại, thấy xe ngựa ra khỏi khu chợ, biến mất trong tầm mắt, liền xoay người bước nhanh về hướng Tiên Hương Cư cách đó không xa.

Không lâu sau, bên trong Tiên Hương Cư liền truyền ra tiếng cười to của Tôn Tam Cường:

- Ha ha ha ha... Giang Lăng không cự tuyệt, chứng tỏ đã chấp nhận mối quan hệ này... các ngươi làm không tồi, sẽ có thưởng tầng tầng lớp lớp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận