Ngành quản lý quý tộc ở trung tâm Hồng Nguyên Thành, một đám người trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Tinh Thần, trên mặt tất cả đều lộ vẻ kinh ngạc. Bình dân kích hoạt Nguyên Tuyền không phải là không có, nhưng hầu hết đều ở Học Viện Đế Quốc, đã bao nhiêu năm không thấy một người nào tới nơi này giám định.
Nếu chỉ là như vậy, còn chưa đủ để làm mọi người kinh ngạc, mà khiến bọn họ cảm giác giật mình chính là, người bình dân đã kích hoạt Nguyên Tuyền này thật sự không có sức chiến đấu, kết quả đánh giá của ba người, sức chiến đấu của Giang Lăng được đáng giá nhiều nhất là năm, cái này còn không bằng một tráng niên bình thường.
“Con bà nó! Ông trời cũng quá bất công đi! Biết bao nhiêu con em của gia tộc quý tộc, liều mạng tu luyện, chiếm hết tài nguyên, cuối cùng cũng khó mà kích hoạt Nguyên Tuyền, rơi vào một thân bị thương bị bệnh... vậy mà tên bình dân này không cần tu luyện đều...”
Bọn họ đều có chút hết chỗ nói rồi, lúc này tâm tính bọn họ quả thực giống hệt như nhị ca ngày hôm qua, ánh mắt nhìn Giang Tinh Thần trừ kinh ngạc ra, còn có hâm mộ và ghen tỵ... đây đích xác là một thiên tài!
Nhị ca cùng lão tứ cũng đồng dạng rất kinh ngạc. Tuy rằng Giang Tinh Thần đã nói cho bọn hắn biết, tu vi của mình bị phế đi, nhưng họ vẫn luôn cho rằng Giang Tinh Thần không có nói thật. Đặc biệt là nhị ca, chính là đã từng động thủ với Giang Tinh Thần, thế nào cũng khó mà tin được, động tác thân mình linh hoạt như vậy, lại thật sự không thể vận công, chỉ có thể bằng vào lực lượng bắp thịt bản thân.
Mà lúc này Giang Tinh Thần cũng mặt nổi gân đen, khóe miệng thỉnh thoảng giật giật mấy cái, đầy đầu đều là kết quả đánh giá:
“Sức chiến đấu đáng giá không vượt qua năm... Đây không phải nói, ta là tên... vô dụng sao?!.”
Thật lâu, rốt cục nhị ca cùng lão tứ mới tiếp nhận sự thật này, Giang Tinh Thần không có khả năng giấu nghề. Quý tộc bình thường tước vị từ dưới lên chia làm ba cấp bậc: “Sĩ” “Quân” “Khanh”, phân biệt đối ứng với ba giai đoạn cảnh giới Cường Thể: từ tầng một đến tầng ba là cấp thấp nhất “Sĩ”; từ tầng bốn đến tầng sáu là cấp quý tộc “Quân”; từ tầng bảy đến tầng chín, chính là “Khanh”. Cũng chỉ có đạt tới “Khanh” mới có khả năng gần một bước, lấy được phong tước vị. Nếu Giang Tinh Thần có tu vi, khẳng định sẽ không chịu úp mở vòng vo.
Sau khi kịp phản ứng, lập tức nhị ca tìm đến nhân viên giám định, nói rõ tình huống Giang Tinh Thần đã từng uống thuốc giả, tu vi toàn bộ bị phế đi, kích hoạt Nguyên Tuyền chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Hắn nhất thiết phải nhanh chóng giải thích rõ, nếu không khẳng định Giang Tinh Thần sẽ được xem thành thiên tài, dẫn tới chú ý của tất cả quý tộc. Trước không nói có người tìm tới gây phiền toái hay không, chỉ nói nếu bị Học Viện Đế Quốc biết, cũng sẽ phái tới đại nhân vật tiến hành trọng điểm bồi dưỡng đối với hắn... nhưng một khi phát hiện hắn không thể tu luyện, liền sẽ rơi vào tiếng xấu lừa gạt, sau này cũng đừng nghĩ lăn lộn trong giới quý tộc!
Nghe nhị ca giải thích, mấy người ngành quản lý quý tộc mới khôi phục bình thường:
- Ta đã nói rồi, làm sao có thể có người không có trải qua tu luyện liền kích hoạt Nguyên Tuyền. Thì ra là uống thuốc giả! Đoán chừng là dược lực quá lớn, cho nên mới dẫn tới kích hoạt Nguyên Tuyền, đồng thời phế đi tu vi. Không có cháy hỏng đầu óc cũng coi như mạng hắn lớn rồi!
Cơ hồ là trong phút chốc, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Giang Tinh Thần, đã từ hâm mộ ghen tỵ, biến thành thương hại cùng cười nhạo. Một người bình dân không có bất kỳ bối cảnh gì, cho dù thu được thân phận quý tộc, cho dù có quan hệ tốt đẹp với Tử Kinh Dong Binh Đoàn, sau này cũng không phát triển được gì!
Sau khi từ ngành quản lý quý tộc đi ra, nhị ca có thái độ khác thường, trên mặt có vẻ nghiêm túc, nhẹ nhẹ vỗ vai Giang Tinh Thần, than một tiếng:
- Huynh đệ đừng quá để ý, dù nói thế nào đi nữa đệ cũng là quý tộc, coi như...
Lão tứ kéo nhẹ nhị ca một cái, hắn liền ngưng nói, sau đó toét miệng cười ngây ngô.
“Đây là ý gì...” Giang Tinh Thần nhíu thẳng mắt, thầm nghĩ trong lòng: “An ủi... ta à! Dùng được sao, thật giống như ta đáng thương lắm vậy! Không phải là không thể tu luyện thôi sao, có cống hiến cho đế quốc cũng có thể tăng lên địa vị vậy... Đúng rồi, Cảm Mẫn Trận! Hiện tại ta cũng coi như là một người có kỹ thuật, nhất định có thể làm ra cống hiến gì đó cho đế quốc chứ!”
Trong nháy mắt, Giang Tinh Thần cuối cùng cũng có một nhận thức rõ ràng đối với tác dụng của Cảm Mẫn Trận.
“Nhưng mà... phải làm ra thứ gì cho tốt đây... Ống bễ gió không tệ! Bất quá hiện giờ Cảm Mẫn Trận chỉ phát triển đến cổ, làm bàn chải đánh răng còn tạm được, làm ra ống bễ gió, quả thực có chút khó khăn... Hơn nữa, không biết vật này có tính là cống hiến cho đế quốc hay không... Thật là phiền não mà!”.
Giang Tinh Thần vừa gằm đầu suy nghĩ, vừa đi tới trước.
Nhị ca cùng lão tứ nghĩ là vì hắn không thể luyện võ nên tâm tình phiền muộn, cũng không có cách nào khuyên giải hắn, chỉ đi theo phía sau hắn, đều không có nói chuyện.
Quẹo qua một con phố, mới vừa đi vào đường lớn, phía trước mặt một đội người đi tới.
Giang Tinh Thần cúi gằm đầu không nhìn thấy, nhưng nhị ca cùng lão tứ phía sau hắn lại phát hiện, vội vàng nắm tay hắn kéo lại.
- Hả!
Giang Tinh Thần bừng tỉnh, nghi hoặc nhìn nhị ca bọn họ.
Nhị ca bọn họ cũng không có lên tiếng, nắm thật chặt tay Giang Tinh Thần, nhường cho đám người kia đi qua.
- Xoạt, xoạt, xoạt!
Thanh âm chỉnh tề theo đám người kia đi về phía trước truyền vào trong tai, lúc này Giang Tinh Thần mới phát hiện, trên người của đám người kia đều mặc áo giáp, chỗ hông cũng đeo đơn đao, thanh âm chỉnh tề kia, chính là thanh âm va chạm của mảnh sắt áo giáp.
Khi đám người kia đi ngang qua bên cạnh Giang Tinh Thần, hắn rõ ràng cảm nhận một khí tức đầy sát khí, trong lỗ mũi mơ hồ ngửi được mùi máu tanh. Coi lại dáng vẻ những người này, dường như tất cả đều là sắt thép cứng rắn lạnh như băng, ánh mắt cũng cực kỳ sắc bén.
Đợi cho những này người đi qua, nhị ca mới nói:
- Người của quân đoàn thứ bảy. Hiện tại đế quốc đang có chút ma sát với Đông Huyền Vương Quốc, không ngừng xung đột nhỏ, bọn họ nhất định là từ tiền phương mới vừa lui xuống... Đám quân nhân này mới vừa rời chiến trường, tinh thần đều còn chưa có buông lỏng, ngàn vạn lần đừng trêu chọc bọn họ!
Giang Tinh Thần gật gật đầu, nhìn theo hướng bóng lưng những người kia, chỉ thấy rất nhiều người đi đường rối rít né tránh, xe ngựa đều tránh ra bọn họ. Hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy quân nhân của thế giới này, mùi máu tanh chết chóc hung hãn kia, để lại ấn tượng cực kỳ khắc sâu với hắn.
- Chỗ giao chiến cách chúng ta rất gần hay sao, bọn họ lại lui về đây nghỉ ngơi?
Giang Tinh Thần hỏi.
- Còn xa! Ở Lam Ấn Công lãnh địa, cách xa Hồng Nguyên Thành ít nhất ngàn dặm! Bất quá, Hồng Nguyên Thành chúng ta tương đối phồn hoa, tài nguyên rất nhiều, đặc biệt là dựa lưng vào dãy núi Phiếu Miểu, dược vật tài nguyên lại phong phú, cho nên chỉ cần có chiến sự với Đông Huyền Vương Quốc, một số thương binh sẽ được đưa đến Hồng Nguyên Thành nghỉ ngơi!
- À!
Giang Tinh Thần chợt hiểu gật đầu, cất bước đi tới hướng Tử Kinh Dong Binh Đoàn. Trải qua một loạt quấy rầy này, hắn cũng bỏ đi suy tính chuyện làm cách nào sử dụng kỹ thuật của mình vừa rồi, dù sao nhất thời cũng không nghĩ ra được.
Tuy nhiên trên đường trở về, nhị ca cùng lão tứ vốn vẻ mặt trầm mặc từ từ biến đổi, khóe miệng càng há càng lớn, Giang Tinh Thần tuy rằng cố nín nhịn khống chế tâm tình, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ hơi nheo lại, đáy mắt lóe lên nụ cười.
Vốn hắn nghĩ rằng cảnh tượng nhìn thấy ở Phú Vinh Trai ngày hôm qua đã đủ thịnh vượng, nào biết ảnh hưởng của bí phương hôm nay mới hoàn toàn hiển lộ ra. Trên đường phố, người đi đường bàn tán với nhau, gần như hết ba thành đều là món ăn mới ở Phú Vinh Trai và Thúy Viên Lâu, bọn họ nghe được tin tức, tới đặt trước đều đến nửa tháng mới có chỗ.
Trong lòng cẩn thận tính toán mình có thể chia được bao nhiêu hoàng tinh tệ, tâm tư Giang Tinh Thần đắm chìm trong đó, bất tri bất giác đã về tới Tử Kinh Dong Binh Đoàn. Ngay lúc đi tới cửa, liền thấy thanh niên thân hình cao lớn kia đi ra, cũng không có chào hỏi bọn họ, mà vội vã rời đi.
- Triệu Đan Thanh đi rồi, xem ra lão đại đã trở về! Tuyết Trĩ a...
Nhị ca lộ ra dáng vẻ thèm nhỏ dãi, chạy trước vào trong.
Nhưng mà, khi ba người đi vào trong viện, lại phát hiện bầu không khí có hơi nặng nề, một đám người vây quanh chận trước cửa phòng.
- Hả? Chuyện gì xảy ra?
Nhị ca cùng lão tứ sửng sốt, vội vàng chạy tới, Giang Tinh Thần theo sát ở phía sau.
- Xảy ra chuyện gì? Các ngươi vây quanh ở chỗ này làm gì? Lão đại đâu...
Nhị ca hỏi liên tiếp mấy câu, vừa chen vào đám người.
Cửa phòng mở ra, liếc một cái liền nhìn thấy tình hình bên trong. Nhưng, vừa nhìn thấy tình hình trong phòng, nhị ca cùng lão tứ gần như đồng thời kêu lên:
- Lão đại bị thương rồi à!
Trong phòng, Mạt Hồng Tiêm ngồi trên ghế, ống tay áo cánh tay trái bị xé toạt, lộ ra cả cánh tay bị máu nhuộm đỏ. Vị trí sát trên bả vai có một miệng vết thương rất lớn hở ra, máu thịt lẫn lộn chảy dọc theo khuỷu tay, xem ra chừng mười mấy phân, kinh khủng dị thường.
Lúc này, một người trung niên mặc áo dài, đang luống cuống tay chân đắp thuốc bột trên vết thương.
Bên cạnh bọn họ, Uyển Nhu hai mắt đẫm lệ, hàm răng cắn chặt môi dưới, gương mặt đầy lo lắng.
- Ầm ĩ cái gì, tất cả im miệng cho ta! Chút vết thương hơi lớn một chút mà thôi!
Mạt Hồng Tiêm đầy mặt kiên cường, lớn tiếng quát mắng, nếu không có sắc mặt nàng tái nhợt, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh, mọi người còn tưởng rằng nàng hoàn toàn không có cảm giác đau đớn.
Bất quá lần này, nhị ca lại không có e ngại sợ sệt như trước, mà đi thẳng vào phòng, trầm mặt lớn tiếng hỏi:
- Còn nói chút vết thương, miệng vết thương lớn như vậy, chuyện gì xảy ra?
- Là có một con Tuyết Trĩ biến dị, cũng chưa chết, Hồng Tiêm không có chú ý bị mổ cánh tay bị thương... Hu hu...
Uyển Nhu giải thích một nửa câu, liền nghẹn ngào không nói được nữa.
- Mọi người yên lặng chút đi!
Lão tứ cũng đi đến, thanh âm trầm thấp quát:
- Không nên làm ảnh hưởng y sư trị thương cho lão đại!
Tất cả thanh âm đều ngừng lại, nhị ca im bặt, đôi môi híp thành một đường thẳng; Uyển Nhu cũng cố nén nghẹn ngào, tận lực không để cho mình khóc ra tiếng.
Nhưng mà, mặc dù không có thanh âm, y sư trị liệu cũng không thấy tốt hơn chút nào, miệng vết thương quá lớn, dược vật không cách nào đắp lên được, càng đừng nói là băng bó.
Không khí trong phòng cực kỳ áp lực, trên mặt y sư cũng đầy mồ hôi, tay chân càng thêm cuống quýt.
- Ngươi sao rồi! Rốt cuộc có làm được không?
Nhị ca mắt thấy y sư không thể xử lý, cũng... không kiềm chế tức giận được nữa, một tay chụp cổ hắn, xách lên.
Lúc này, bất thình lình vang lên một thanh âm cắt ngang lời nhị ca:
- Miệng vết thương như vậy, phải dùng kim may lại mới được!
“Hả!” Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía truyền đến thanh âm, nơi đó Giang Tinh Thần đang cúi đầu, sắc mặt có chút trắng bệch.
- Kim may? Ý gì?
Mọi người đều nghi hoặc không hiểu, tên y sư kia lại càng kinh ngạc hơn.
- Giang Lăng huynh đệ, đệ mới vừa nói... kim may lại miệng vết thương... Có tác dụng sao?
Nhị ca lập tức vọt tới, nhìn chằm chằm vào Giang Tinh Thần hỏi.
- Đương nhiên là có tác dụng, may lại miệng vết thương, có tác dụng làm cho miệng vết thương khép lại!
Giang Tinh Thần gật gật đầu, không có nhìn Mạt Hồng Tiêm.
“Kim may, ngươi cho là vá quần áo hay sao?” Y sư trong lòng hết sức khinh thường, nhưng lại không có chỉ trích ngay mặt. Miệng vết thương trên tay Mạt Hồng Tiêm quá lớn, hắn cũng không thể ra sức, hiện tại có người tới tiếp nhận, dĩ nhiên không còn gì tốt hơn.
- Vậy Giang Lăng huynh đệ còn chờ gì, mau mau trị thương cho lão đại đi!
Nhị ca lập tức nắm tay Giang Tinh Thần kéo tới trước mặt Mạt Hồng Tiêm...