(Tần Phương) Ánh Mặt Trời Sau Cơn Mưa

Nếu như đã hiểu rõ tâm tư của mình, có một số việc nên tự mình thực hiện, không thể tiếp tục trì hoãn mãi.

Cho nên sau buổi lâm triều, Tần Húc Phi liền gọi Liễu Hằng một mình lưu lại.

Đối mặt với Liễu Hằng hắn cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói: “A Hằng, số tông thất còn lại của Tần quốc mấy năm nay, tình huống như thế nào?”

“Cũng coi như là yên tĩnh, ngoài mặt đều giữ vài chức quan nhàn tản, thực tế cũng chỉ có ngâm thơ vẽ tranh, chọi gà đua chó, người của chúng ta thâm nhập giám sát rất chặt chẽ, trợ thủ đắc lực của mấy vị vương gia đều là ám vệ của chúng ta.” Liễu Hằng với tư cách là thủ lĩnh ám vệ, mấy việc này y rõ ràng nhất, mà mấy người kia cũng rất an phận, đại khái đều biết một khi Tần Húc Phi còn tại thì khó mà giở trò gì được, nên đều rất thành thật quý trọng những ngày tháng phú quý trước mắt.

“Ừ.” Đối với loại tình huống này Tần Húc Phi cũng rất lý giải, hắn nhướng mày hỏi tiếp: “Trong số tông thất, có bao nhiêu nam hài còn chưa đến tuổi thành niên?”

Liễu Hằng có hơi kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn hỏi việc này làm gì, chẳng lẽ hắn muốn gọi thế hệ tiếp theo vào triều, phát cho bọn chúng chút kẹo ăn? Đây cũng có phải chuyện tốt gì đâu? Nhưng lời thì vẫn phải đáp: “Cụ thể có bao nhiêu ta còn phải quay về xem qua một lượt, nhưng ước đoán đại khái cũng chừng hai, ba mươi người.” Nói đến đây, y có chút buồn cười nói: “Mấy năm nay bọn họ không có việc gì làm, cho nên có rất nhiều người đem tinh lực dồn vào việc cưới vợ nạp thiếp, nên số người đông hẳn lên, có điều việc này cũng có thể thông cảm.”

“Đông người mới tốt.” Tần Húc Phi thản nhiên mở miệng.

Đông người mới tốt? Liễu Hằng nhíu mày, đám người đó cả đời chỉ biết cẩm y ngọc thực, có tước vị còn lĩnh bổng lộc triều đình, thật sự là một đám ăn không ngồi rồi vô tích sự, lẽ ra nên là càng ít càng tốt mới đúng chứ!

Tần Húc Phi nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Liễu Hằng, cười khẽ một tiếng, nghiêm mặt lại nói: “Người đông một chút, ta mới có thể từ trong số đó lựa chọn được Thái tử.”

“Cái gì?!!! Tuyển… Tuyển Thái tử!!!”

Lần này Liễu Hằng bị kinh hãi không nhẹ, nếu như Tần Húc Phi hôm nay gọi y đến nói muốn tuyển phi, y tuy rằng cũng sẽ kinh ngạc, nhưng mà nhiều ít gì cũng sẽ vui vẻ sẽ hiểu được. Nhưng mà hiện tại người này nhẹ nhàng nói một câu trực tiếp bỏ qua phân đoạn cần thiết nên có, thẳng tuyển Thái tử? Việc này… Việc này… Cho dù là Liễu Hằng y, là tâm phúc lớn nhất của hoàng đế, là bằng hữu tốt nhất, nhất thời cũng không hiểu được ra sao.

Y nhìn người kia đang ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, Húc Phi hắn… Vẫn cứ luôn không chịu cưới phi, không chịu nạp thiếp, hiện tại còn muốn lựa chọn hậu duệ tông thất làm người thừa kế, mà bao nhiêu năm qua cũng không thấy hắn thân cận nữ sắc, chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Húc Phi ở phương diện kia thật ra… ở phương diện kia… có… có tật?

Thấy ánh mắt Liễu Hằng nhìn mình từ không hiểu dần dần biến thành cảm thông đau buồn, không cần đoán cũng biết trong đầu y nghĩ gì, Tần Húc Phi quả thật là giận không biết trút đâu: “A Hằng! Ngươi nghĩ đi đằng nào rồi!”

Liễu Hằng cũng rất tâm lý, vẻ mặt lập tức trở về bình thường. Loại sự việc xấu hổ này ai lại đi thừa nhận bao giờ, uổng cho y trước giờ cứ cho rằng mình là bằng hữu của Húc Phi, vậy mà không hề hay biết khổ tật của bằng hữu gì cả, ngẫm nghĩ lại thấy mình thật không phải, y vội vàng đảm bảo nói: “Húc Phi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi thẩm định chọn Thái tử thật chu đáo.”

Nói đến đây Tần Húc Phi cũng dở khóc dở cười, hắn chỉ có thể đỡ trán, thành khẩn nói: “A Hằng, ta muốn tuyển Thái tử, nhưng thật sự không phải giống như ngươi tưởng.”

Liễu Hằng nhìn vẻ mặt của hắn cũng không giống như giả vờ, thôi thì tạm thời tin tưởng hắn vậy, vì vậy cũng nghiêm túc hỏi han: “Vậy ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?”

Tần Húc Phi lần này nở nụ cười, lời lẽ rõ ràng kiên định: “Ta đời này sẽ không cưới phi lập hậu, ta thích Khinh Trần.”

Cái… cái gì?

Liễu Hằng nghĩ ngày hôm nay phải chăng y có hiện tượng ù tai, suy nghĩ cũng xoay chuyển không kịp.

Y kinh dị nhìn Tần Húc Phi, buột miệng nói ra: “Phương Khinh Trần… Nhưng Phương Khinh Trần là nam nhân mà!”

Tần Húc Phi không trả lời, chỉ cười nhìn y. Bị hắn nhìn như vậy, Liễu Hằng cũng thấy lời của mình có vẻ dư thừa, ai lại chẳng biết Phương Khinh Trần là nam nhân.

Y trấn tĩnh tâm trạng một chút, sơ lược tiêu hoá thông tin này.

Thật ra, trước đây khi trong cung đồn rằng Phương Khinh Trần là nam sủng của Tam điện hạ, tất cả bọn họ đều cảm thấy thú vị, còn ôm tâm trạng chờ xem kịch vui nữa chứ. Mà mấy năm nay, mọi hành vi của Húc Phi với người nọ y đều nhìn thấy trong mắt. Nếu nói là tình bằng hữu, quả thật là quá mức thân cận rồi, nhưng nếu nói là loại quan hệ kia, thì lại chẳng thấy bọn họ làm ra hành vi gì, lời nói gì vượt quá giới hạn, chỉ là khi hai người bọn họ ở cùng nhau thì thấy cả hai đều cao hứng vui vẻ. Lúc Tần quốc vừa mới ổn định, Tần Húc Phi ở trên đỉnh núi từ xa tiễn Phương Khinh Trần đi, bao nhiêu thương tiếc, bảo hộ, không nỡ, quan tâm của hắn, đến bây giờ y vẫn còn nhớ rõ. Còn có trước đây Tần Húc Phi bởi vì để được gặp Phương Khinh Trần, mỗi lần xuất tuần đều giục ngựa phi nhanh không nghỉ không ngủ, cũng chỉ vì để có thêm chút thời gian gặp mặt. Sự việc nếu có liên quan đến Phương Khinh Trần, thì dù mình là bằng hữu tốt nhất của hắn, hắn thỉnh thoảng cũng vẫn giữ lại không nói, mà mình lại không hề cảm thấy tức giận hay thất lạc, trái lại cảm thấy đó là điều đương nhiên. Mà Phương Khinh Trần, tuy rằng nhìn qua có vẻ như thích gây rắc rối cho Tần Húc Phi, nhưng mà ai cũng biết, y sớm đã xem Tần Húc Phi là bằng hữu tốt, là người quan trọng, nhiều lần đứng ra giúp đỡ. Cẩn thận suy ngẫm lại, thật ra, ngày hôm nay nghe được những lời này cũng không phải là hoàn toàn không ngờ đến, trái lại dường như rất đúng lý hợp tình.

Mà quan trọng hơn là, hắn là bằng hữu tốt của mình, là quân chủ của mình. Người này bình thường nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng một khi hắn đã quyết định rồi thì khó mà thay đổi, mà mình cũng đã quen tuỳ theo ý hắn, dốc hết sức giúp đỡ hắn, phụ tá hắn hoàn thành nguyện vọng trong lòng.

Hôm nay, hắn nếu như đã nói như vậy, chắc hẳn là lời nói gói vàng, khó mà thay đổi.

Y cúi đầu thở dài một tiếng, nâng mắt nhìn Tần Húc Phi: “Ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi?”

Tần Húc Phi gật đầu: “Ừ.”

Thân là đại thần của Tần quốc kỳ thật y nên là người đầu tiên nhảy dựng lên phản đối, thế nhưng, y không chỉ là thần tử, y còn là bằng hữu của hắn.

Bằng hữu của hoàng đế, nghe qua đã là một chuyện không thể tưởng nổi, mà giữa bọn họ quả thật chính là như vậy, bao nhiêu năm quân thần với nhau, chỉ có điều này là hoàn toàn không thay đổi.

Thời gian lưu chuyển. Nhớ khi xưa, hắn dẫn dắt mọi người bước trên con đường tương lai cùng hy vọng quay về tổ quốc, dưới sự mong đợi của mọi người, hắn từng bước từng bước đi lên ngôi vị chí tôn. Nhưng mà sự thật, y biết đó là con đường mà hắn vẫn luôn luôn không muốn đối mặt, thế nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn đem cả cuộc đời của mình trói buộc vào ngai vàng hoàng đế, không thể nào cưỡi Ô Chuy bảo mã ngang dọc sa trường. Một sinh mệnh sáng lạn huy hoàng như ánh mặt trời, rốt cuộc lại bị giam cầm trong chính vụ vất vả lao tâm, phong mang ma tẫn.

Nếu như… không có Phương Khinh Trần…

Y không dám tưởng tượng bằng hữu tốt của y sẽ bức bối khó giải, ưu tư sa sút đến mức nào.

Mỗi lần, nhìn thấy hắn ở cùng Phương Khinh Trần, nói cười rạng rỡ, tinh thần phấn chấn, trở lại là một Tần Húc Phi uy vũ sảng khoái khi xưa, không ít lần y ở trong lòng âm thầm cảm kích.

May mà, còn có người kia…

May mà, còn có Phương Khinh Trần…

Có lẽ, mình rốt cuộc cũng có tư tâm, là bằng hữu của Tần Húc Phi, mình vẫn luôn hy vọng hắn có thể vui vẻ hài lòng, rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm nhìn hắn suốt đời cô tịch.

Nếu như trong lòng đã quyết, vậy thì dốc hết sức mà làm, Liễu Hằng bắt đầu nghiêm túc thảo luận với hắn: “Muốn tuyển hậu duệ tông thất thích hợp cũng không khó, nhưng những người trong triều kia mới không dễ đối phó.”

Thấy Liễu Hằng nhanh như vậy đã tiếp thu quyết định của hắn, lập tức cùng hắn thương lượng đối sách, nếu nói Tần Húc Phi không cảm động là không có khả năng. Bao nhiêu năm qua, vẫn là A Hằng đứng sau lưng mình, lặng lẽ ủng hộ mình, bất kể quyết định của mình hoang đường như thế nào, bảo thủ buồn cười như thế nào, y đều dốc hết sức lực giúp mình hoàn thành. Vì Tần quốc, vì hắn, A Hằng đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu sức lực… Mà hôm nay, bởi vì quyết định cảm tính của mình, lại khiến y phải một phen khổ nhọc…

Tần Húc Phi may mắn như thế nào, mới có được một bằng hữu như Liễu Hằng!

Hắn nhỏ giọng nói: “A Hằng, cảm tạ ngươi.”

Liễu Hằng cười nhìn hắn, khẽ lắc đầu, giữa bọn họ đâu cần hai chữ cảm tạ.

Nếu như Liễu Hằng đã chịu cùng hắn thảo luận, hắn cũng rất nhanh liền tập trung vào chính đề: “Việc này tất phải tiến hành thầm lặng, không thể kinh động phe phái nào, đợi cho sự việc đã định hình thì tiết lộ chút ít cho những đại quan trong triều cùng phe với ta trước. Quân đội ở trong tay chúng ta, hơn nữa sự việc này cũng không tạo ra ảnh hưởng quá lớn đối với bọn họ, cho nên đây cũng sẽ là một lực lượng ủng hộ.”

“Đúng vậy.” Liễu Hằng gật đầu: “Quân đội trong tay, xử lý sự việc hẳn là ổn thoả. Những kẻ hai lòng trước đây, trong mấy năm qua đã bị chúng ta thanh trừng gần hết rồi, người mới vào đại đa số đều do chúng ta đề bạt, đối với chúng ta rốt cuộc là có ân tri ngộ, cộng thêm tiến sĩ trúng bảng mấy năm nay đều là môn sinh thiên tử, trong tình huống không khiến cho triều cục rung chuyển, phần thắng của chúng ta vẫn là rất lớn.”

“Quan trọng nhất là sau khi lựa chọn được rồi, trực tiếp hạ chiếu, khiến người được lựa chọn chính thức ngồi lên ngôi vị Thái tử, để mọi người thấy rõ tình thế.”

“Đúng vậy, sau đó nỗ lực giúp Thái tử gây dựng thanh thế, khiến cho bách tính đều ủng hộ Thái tử, như vậy sẽ làm giảm bớt những lời chống đối.”

“Phải…” Hai người cứ như vậy mật nghị rất lâu, cho đến khi đã bàn luận gần như chu toàn, Liễu Hằng mới đứng dậy cáo lui, đi đến cửa điện đẩy cửa ra, y chợt xoay người trở về, không vội rời đi.

Thật ra, Tần Húc Phi nếu như không thích nữ tử cũng không có gì nghiêm trọng. Chỉ là sau đó, hắn sẽ không có huyết mạch của chính mình.

Như vậy, cũng cam nguyện sao?

Nhìn Tần Húc Phi, y chậm rãi hỏi: “Ngươi thích Phương Khinh Trần, nhưng còn ý của y như thế nào?”

Tần Húc Phi thấy Liễu Hằng quay trở lại, vốn dĩ còn tưởng y nghĩ ra được diệu kế hay ho gì, nào ngờ mở miệng lại hỏi một câu như vậy, hắn nắm nắm tay che bên mép, ho khan một tiếng: “Khinh Trần… Khinh Trần còn chưa biết tâm tư của ta.”

“Cái gì?!” Liễu Hằng trừng lớn hai con mắt nhìn hắn: “Y cái gì cũng chưa biết, ngươi đây cuống cuồng quáng quàng làm cái gì!”

Tần Húc Phi thẳng lưng, lộ ra một nụ cười thật lòng, ánh mắt sáng rực: “A Hằng, ta không thể ăn trong bát nhìn trong nồi, không thể cái gì cũng muốn, không thể cứ đợi xác định được lợi ích từ phía đối phương, mới chịu buông tay bên này. Hơn nữa, cho dù Khinh Trần không chấp nhận ta, ta cũng sẽ không nạp phi, ta không muốn hổ thẹn với lòng.”

Đúng vậy, không thẹn với lòng. Tuy rằng ta cũng biết, việc này hoàn toàn không phải là việc một quân vương hợp cách nên làm, cũng biết sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người, thậm chí không phải là việc mà một đế vương bình thường sẽ làm.

Nhưng ta cũng không phải là nhất thời nông nổi, tâm huyết dâng trào.

Chỉ là lúc này đây rốt cuộc ta nghe theo tiếng lòng của bản thân.

Không phải là không biết, triều thần sẽ như thế nào can gián, không phải là không biết, lịch sử sẽ làm sao ghi lại, không phải là không biết, bách tính sẽ như thế nào phỏng đoán, tất cả chỉ vì không muốn hổ thẹn với lòng.

Không, cũng không phải bởi vì Khinh Trần, mà là vì chính ta, bởi vì chính bản thân mình.

Ta không muốn bỏ xuống lòng ái mộ Khinh Trần để thân mật với nữ tử khác.

Ta không muốn lòng tràn đầy ái luyến lại không có tư cách chính miệng nói ra.



Giang sơn, tư tình.

Cho dù tất cả đế vương đều khó có được trọn vẹn.

Ta vẫn muốn thử một lần, cược một ván.

Ta không phải là ai khác, ta là chính ta.

Không sai, ta xác thực là vì chính mình.

Cho nên, thật xin lỗi, A Hằng, xin lỗi ngươi, xin lỗi triều thần Tần quốc, xin lỗi bách tính Tần quốc.

Chỉ là… Việc nên làm, ta nhất định dốc hết sức làm thật tốt. Việc nên nghĩ, ta nhất định dốc hết sức trù tính.

Mà lần lập Thái tử này ta nhất định sẽ dốc hết nỗ lực chu toàn, cố gắng khống chế tình hình không để dẫn sinh phong ba không cần thiết.

Chỉ mong… mảnh đất phải gánh chịu chiến loạn bởi vì sự nông cạn, thiếu quyết đoán của ta trong quá khứ, giờ đây, lại phải vì ta ích kỷ, tuỳ hứng mà rung chuyển, mong cho nhân dân có được một cuộc sống cơm no áo ấm, người già có nơi nương tựa, thanh niên có việc để làm.

Chỉ mong… dùng sức lực cả đời của ta khiến bách tính an vui sung túc, cho Tần quốc phồn vinh hưng thịnh.

Nghĩ đến đây, Tần Húc Phi ngẩng đầu, gương mặt một lần nữa hiện lên thần sắc phấn chấn phi dương, đúng vậy, ta nhất định sẽ làm được thật tốt!

Không thể ăn trong chén nhìn trong nồi sao?

Liễu Hằng trầm mặc.

Đã bao nhiêu lâu rồi, hắn đã làm hoàng đế nhiều năm như vậy, thật ra, vẫn không hề thay đổi. Đối với chính sự xem như càng ngày càng trầm tĩnh, ở trên kim điện cũng ngày càng uy nghi, thế nhưng ở trong xương, hắn vẫn là một Tần Húc Phi anh hùng có chút “ngu xuẩn” khi xưa, mà mình cũng vẫn là một Liễu Hằng đi theo cái tên có chút “ngu xuẩn” đó.

Cũng chính vì Tần Húc Phi như vậy mới khiến mình cam tâm tình nguyện một mực đi theo, chết không hối hận.

Bỗng nhiên, y nhớ đến ngày nọ bọn họ đứng trên đỉnh núi từ xa đưa tiễn bóng dáng Phương Khinh Trần rời đi, bằng hữu của y đã vì người nọ mà lập quyết tâm vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Mà hôm nay, Phương Khinh Trần, ngươi nên biết, hắn thật sự không hề thay đổi, trải qua bao nhiêu giông bão bao nhiêu u ám, hắn ngồi ở vị trí trên cao kia, dĩ nhiên thật sự không hề thay đổi.

Liễu Hằng nâng mắt, nhìn Tần Húc Phi, thấy hắn không biết đang suy nghĩ điều gì vẻ mặt nghiêm túc, chốc lát sau lại đầy mặt tươi cười sáng lạn, nhìn thấy có chút chói mắt, cơn tức xông lên, y hung hăng nói: “Cũng chỉ có ngươi mới chịu nổi cái tên yêu tinh gây hoạ Phương Khinh Trần kia!”

“Ta gây hoạ bao giờ?” Lời vừa dứt liền nghe được thanh âm trong sáng truyền lại.

Liễu Hằng giật mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Lúc nãy y mở cửa ra, vì sao lại quên đóng lại? Để cho Phương Khinh Trần cứ vậy đi vào, vừa vặn nghe được câu nói nọ? Quả nhiên là cầm hòn đá tự nện chân mình.

Phương Khinh Trần thong thả nhàn nhã đi vào, chọn cái ghế thư thích nhất ngồi xuống, như cười như không nhìn Liễu Hằng.

Liễu Hằng thấy miệng đắng ngắt: “Ngươi không làm gì cả, là ta sự vụ chồng chất, hỗn loạn chịu không nổi, lao lực lao tâm quá độ giận chó đánh mèo.”

Phương Khinh Trần khoan dung cười cười, dường như rất vừa lòng với lí do thoái thác của y, liền châm chọc ly gián nói: “Ngươi muốn oán trách cũng nên oán trách Tần Húc Phi, chứ sao lại oán trách ta? Ngươi nếu như sự vụ chồng chất, vậy nên bảo hắn gia tăng bổng lộc cho ngươi.”

Liễu Hằng cố gắng nhẫn nại nói: “Bổng lộc của ta đã rất cao rồi, huống chi việc này cũng có định chế.”

“Có gì là khó!” Phương Khinh Trần chỉ Tần Húc Phi: “Nếu như ngân lượng của quốc khố không thể đụng vào, thì để hắn lấy ngân lượng của chính hắn ra bù cho ngươi.”

Không đợi Liễu Hằng trả lời, Tần Húc Phi đã tức giận trừng Phương Khinh Trần: “Khinh Trần, ngươi đừng có ở chỗ này nói bậy. Huống chi ta còn phải nuôi ngươi, đem ngân lượng cho A Hằng ngươi lấy gì ăn?” Nói đến cuối câu, hắn mang theo chút ý cười.

“Hừ! Ta đến Tần quốc của ngươi làm khách quý, ngươi chẳng phải là nên chiêu đãi thật tốt sao? Nếu như ngươi đến Sở quốc ta khẳng định sẽ cho ngươi ăn sơn hào hải vị, đi xe ngựa xa hoa, ở nhà cao cửa rộng, tuyệt đối không keo kiệt như ngươi!” Phương Khinh Trần hai mắt bốc hoả nhìn hắn.

Làm như không thấy ánh mắt phun lửa của Phương Khinh Trần, Tần Húc Phi tiếp tục cười nói: “Ha ha, Khinh Trần, lời ngươi nói cũng chỉ là nói suông, ngươi biết rõ ta không thể… A!” Tần Húc Phi nhảy dựng lên tránh được một chỉ phong đánh tới, vẫn cố nói tiếp: “Còn có vò Đào Hoa Nhưỡng kia, vừa hồi cung liền không thấy đâu hết… A, Khinh Trần, ngươi đánh lén!”

“Thì sao nào? Chút công phu đồ bỏ của ngươi còn không cần ta phải nghiêm túc đối kháng!”

Liễu Hằng ngồi một bên, nhìn hai người lại bắt đầu ầm ĩ, rốt cuộc phát hiện mình là kẻ dư thừa, y đứng dậy cũng không cáo lui, đi thẳng ra cửa. Ai! Còn một đống công việc cần làm, số mình đúng là số lao lực. Y bên này đã ra ngoài rồi còn nghe được tiếng tranh đấu truyền lại.

“Khinh Trần, đừng ném… Đừng đánh ở đây! Đồ đạc ở đây đều rất quý giá…”

“Tần Húc Phi! Ngươi dám nghi ngờ độ chuẩn xác của ta! Ta cho ngươi mở rộng tầm mắt, cho ngươi biết thế nào là cú cú đều trúng!”

Hai cái người này.

Liễu Hằng ngẩng đầu nhìn trời xanh thăm thẳm, bên môi tràn ra một nụ cười, thật ra, như vậy cũng không tệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui