Tân Sinh - Thần Vụ Quang

Quan Hiểu Ninh thấy kỳ lạ khi Mã Phú Ba tối vậy rồi còn đến tìm mình nên hỏi: “Có chuyện gì cậu cứ nói đi.”

Ý cười trên mặt Mã Phú Ba tắt ngúm thay vào đó là vẻ mặt ưu sầu: “Chị Hiểu Ninh, em biết em không nên đến tìm chị hỏi về việc này nữa, nhưng ngoài chị ra em thật sự không biết phải tìm ai.”

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Mẹ em gọi điện cho em nói tiền thuốc thang không đủ, em thật sự không còn đồng nào nữa, chị Hiểu Ninh chị có thể cho em mượn chút tiền nữa được không?” Sau khi nói xong Mã Phú Ba bất an đứng đó, vẻ mặt của cậu như đang đợi Quan Hiểu Ninh tuyên án tử hình cho mình vậy.

Quan Hiểu Ninh cảm thấy rất khó xử, vì cô cũng vừa mới đi làm chưa được bao lâu vốn dĩ chưa có để giành được bao nhiêu, 5000 tệ Đinh Nạp cho cô cũng xài gần hết rồi vì vừa phải mua dụng cụ vẽ vừa phải mua tạp chí, vả lại bây giờ còn thiếu Nhan Dịch Trạch 1500 tệ nữa, tiền học phí cũng là một khoản chi tiêu lâu dài cô cũng đang rất cần tiền, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Mã Phú Ba vừa lo lắng vừa xấu hổ thì cô không đành lòng cự tuyệt, vì vậy lại hỏi: “Cậu muốn mượn bao nhiêu?”

Mã Phú Ba vừa nghe thấy câu nói đó của Quan Hiểu Ninh thì liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy hy vọng nhìn cô: “500 tệ là đủ rồi, chỉ cần 500 tệ thì thuốc của mẹ em có thể kéo dài đến tháng sau rồi.”

Quan Hiểu Ninh cắn răng gật đầu: “Vậy ngày mai đi làm chị sẽ đưa tiền cho em.”

“Được, không thành vấn đề! Chị Hiểu Ninh, cảm ơn chị nhiều, chị đúng là ân nhân cứu mạng của mẹ em, mốt em sẽ bảo mẹ gửi trứng vịt ở quê lên cho chị, vịt của nhà em đều ăn cá con và tép nên sẽ không có độc hại đâu.” Mã Phú Ba cười nói xong câu đó cũng không làm phiền cô nữa lập tức chạy về ký túc xá của mình.

Quan Hiểu Ninh quay về ký túc xá ngồi trước bàn đọc sách mà buồn phiền một hồi lâu, cuối cùng cũng không ngủ được nên cô lấy bút ra bắt đầu vẽ phác thảo cho bộ trang phục của con gái Chu Huệ Bân.

Thứ bảy, Vu Diên Danh đến đón Quan Hiểu Ninh trước rồi sau đó chở cô đi đón Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết cười ngồi vào xe rồi nói: “Hai người đến sớm thật đấy, đã nghĩ kĩ đi đâu chưa?”

Lúc này Vu Diên Danh lên tiếng: “Thì tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện thôi, vừa đúng lúc anh muốn nói với em về việc của buổi trình diễn hôm đó, sau đó là những việc cần phải chú ý khi tham gia cuộc thi, Hiểu Ninh em cũng nên nghe.”

“Vâng, đúng lúc em có đem theo giấy bút có thể ghi chép lại, Tiểu Tuyết cậu tham gia cuộc thi gì vậy?”

“Là một cuộc thi trình diễn thời trang mới, mình đã có một nhóm cộng sự hùng mạnh như vậy rồi, mình cũng phải nâng cao năng lực của mình chứ, không thể để người ta cảm thấy mình một chút thực lực cũng không có.” Đối với cuộc thi này Tiêu Tuyết tỏ ra rất tự tin.

Vu Diên Danh ngừng xe ở trước cửa một tiệm cà phê, tiệm cũng vừa mới mở cửa, bên trong ngoài ba người họ ra cũng không có khách nào khác, Quan Hiểu Ninh không biết gọi thức uống gì vì vậy Vu Diên Danh giúp cô gọi một ly cà phê giống anh.

Sau khi thức uống được đem ra thì Tiêu Tuyết nói: “Hiểu Ninh, cậu có từng nghĩ là cậu làm việc ở nhà ăn căn bản là không có thời gian để học tập không, mình thấy hay là cậu đến văn phòng làm việc mới thành lập của mình làm đi, vừa có thể làm việc vừa có thể học tập vẹn cả đôi đường tốt biết bao. Diên Danh, anh nói có phải không?”

Vu Diên Danh nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Tuyết nên vội gật đầu theo: “Anh thấy vậy cũng rất tốt, anh và Tiêu Tuyết là cộng sự sau này cũng thường xuyên làm việc cùng nhau, Hiểu Ninh nếu em đến đó không cần người khác dạy nữa, anh có thể đích thân dẫn dắt em.”

Quan Hiểu Ninh rất cảm kích Tiêu Tuyết có thể nghĩ cho mình như vậy, nhưng cô vẫn biết rõ thân phận của bản thân, Tiêu Tuyết và Vu Diên Danh một người xuất thân từ chuyên ngành thiết kế, một người là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, mình làm gì mà có tư cách làm việc chung với hai người họ, nói trắng ra thì là Tiêu Tuyết muốn chiếu cố mình để mình ngồi không ăn lương, làm việc ở nhà ăn dù sao cũng là kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình, còn nếu đến chỗ của Tiêu Tuyết làm thì mình thật sự không ngốc đầu lên nổi.

Nghĩ vậy nên Quan Hiểu Ninh rất kiên quyết mà từ chối lời mời của Tiêu Tuyết, nói đợi sau này có thành tích rồi mới nói chuyện này sau.

Tiêu Tuyết thấy kế hoạch này không thành công thì lại lấy ra một phong bì từ trong túi xách: “Hiểu Ninh, mình nghe Diên Danh nói cậu đang học lớp mỹ thuật, mình biết tiền học phí và tiền mua dụng cụ cũng không hề rẻ. Diên Danh cũng không phải người ngoài mình cũng không phải né tránh anh ấy, ở đây là 10.000 tệ cậu cầm lấy mà dùng, cậu cứ học tập thật tốt vào không cần phải tiết kiệm đâu, mình nhất định sẽ ủng hộ cậu đến cùng!”

Quan Hiểu Ninh rất kinh ngạc đồng thời không kìm được nước mắt, hình ảnh trước mặt đều trở nên mơ hồ.

Vu Diên Danh cũng không ngờ Tiêu Tuyết lại đối đãi chân thành với Quan Hiểu Ninh như vậy, anh còn tưởng gặp chuyện như vậy cho dù Tiêu Tuyết có cảm thấy áy náy đi nữa thì trong lòng cô cũng sẽ có chút kiêng dè khi đối mặt với bạn gái cũ của vị hôn phu, hơn nữa Quan Hiểu Ninh còn từng ngồi tù thay cho Nhan Dịch Trạch.

Một Tiêu Tuyết thiện lương như vậy sao lại yêu phải một người đàn ông lăng nhăng như Nhan Dịch Trạch vậy chứ, còn Quan Hiểu Ninh thế mà lại vì hắn mà đồng ý ngồi tù, thật đúng là không hiểu nổi, Nhan Dịch Trạch căn bản không xứng với họ!

“Cậu đừng khóc nữa, mình biết cậu có lòng tự trọng của cậu vậy thì cậu cứ xem như số tiền này là mình cho cậu mượn đi, đợi tới ngày cậu thành công rồi trả mình sau là được.” Tiêu Tuyết vừa nói vừa đặt số tiền đó ở trước mặt Quan Hiểu Ninh, cô cũng lau nước mắt trên mặt mình.

Quan Hiểu Ninh lúc đầu không định nhận số tiền này, nhưng nghĩ lại tình hình hiện giờ của mình rất nhiều phương diện cần phải dùng đến tiền nên cuối cùng không từ chối.

Vu Diên Danh vừa đau lòng cho Tiêu Tuyết đồng thời cũng cảm thấy không đáng thay cho Quan Hiểu Ninh, nhưng anh cũng cố lấy lại tinh thần rồi nói đùa để dỗ dành hai người họ, đợi hai người bình phục lại tâm trạng anh mới bắt đầu giúp Tiêu Tuyết tổng kết những vấn đề còn tồn tại trên phương diện thiết kế của cô ấy.

Buổi trưa ba người cùng ăn trưa, tuy vẫn còn sớm nhưng Tiêu Tuyết phải về công ty tăng ca, lại mắc công Vu Diên Danh phải chạy qua chạy lại nên cô tự bắt xe đến đó, còn Vu Diên Danh thì lái xe đưa Quan Hiểu Ninh đến chỗ của Đổng Trung Minh.

Đến trước cửa tòa nhà Hợp Thái Quan Hiểu Ninh lần nữa nhấn mạnh sau khi học xong cô sẽ tự ngồi xe bus về, bảo Vu Diên Danh không cần đến đón mình.

Vu Diên Danh thấy Quan Hiểu Ninh kiên quyết như vậy, còn anh cũng phải đến chỗ của thợ may đồ mẫu để xem đồ nên đã đồng ý với cô, dặn dò Quan Hiểu Ninh lúc về chú ý an toàn rồi anh lái xe rời khỏi.

Tiêu Tuyết ngồi xe đến tòa nhà Trung Hiểu, lúc vào cửa tiện thể hỏi nhân viên bảo vệ, biết được Nhan Dịch Trạch cũng đến tăng ca thì cô rất vui, vì vậy cô không đến văn phòng của mình mà trực tiếp ngồi thang máy lên tầng 12 trước.

Ra khỏi thang máy đi vào trong cô mới phát hiện 5 người trợ lý bao gồm Hứa Hướng Dũng và Triệu Tịnh đều có mặt thì bèn cười hỏi: “Sao hôm nay đông đủ thế?”

“Giám đốc Tiêu, cô cũng đến tăng ca à? Hôm nay chúng tôi trùng hợp đều có việc nên đến tăng ca, không phải Nhan tổng yêu cầu.” Hứa Hướng Dũng cười và giải thích với Tiêu Tuyết thay cho 4 người còn lại.

Tiêu Tuyết gật đầu cười rồi hỏi tiếp: “Dịch Trạch có ở trong đó không, có đang bàn chuyện với ai không?”

Hứa Hướng Dũng nói: “Nhan tổng ở trong văn phòng một mình, không có ai khác, để tôi vào thông báo với Nhan tổng.” Cho dù thân phận của Tiêu Tuyết đặc biệt, Hứa Hướng Dũng cũng vẫn phải nói với Nhan Dịch Trạch một tiếng trước, cậu sợ vạn nhất Nhan Dịch Trạch không muốn gặp Tiêu Tuyết đến lúc đó họ cũng sẽ bị liên lụy.

Tiêu Tuyết không nói gì, chỉ là nhẫn nại mà đợi Hứa Hướng Dũng vào thông báo.

“Giám đốc Tiêu, Nhan tổng mời cô vào trong.” Có được câu trả lời khẳng định của Nhan Dịch Trạch, Hứa Hướng Dũng liền cười nói với Tiêu Tuyết.

Lúc này nét cười trên khuôn mặt Tiêu Tuyết nhạt đi nhiều, cô liếc nhìn Hứa Hướng Dũng một cái rồi đi vào trong.

Hứa Hướng Dũng âm thầm kêu khổ, nếu sau này Tiêu Tuyết thật sự trở thành bà chủ của Trung Hiểu thì cậu đúng là tự trút khổ vào thân.

Nhan Dịch Trạch nhìn đồng hồ trên tay thấy giờ này mà qua tìm Quan Hiểu Ninh thì vẫn còn sớm, cho nên cũng không ngại gặp mặt Tiêu Tuyết một lát, vì có một việc anh phải làm rõ.

Khi anh nhìn thấy Tiêu Tuyết bước vào với cách ăn mặc nhàn rỗi thì không nhịn được cười hỏi: “Em đi đâu chơi à?”

“Có đi chơi đâu, chỉ là đi uống cà phê và trò chuyện với bạn thôi mà, hôm nay anh tăng ca tới mấy giờ mình cùng về nhé, lần trước không phải anh nói muốn ăn cá chép ư, em đã tìm hiểu cách làm trên mạng cũng đã thử làm qua mấy lần rồi anh có thể nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không.” Nhìn Nhan Dịch

Trạch ngồi tựa nửa người vào ghế, ánh mắt Tiêu Tuyết nhu hòa đến mức có thể nhỏ ra nước.

“Không cần đâu, lát nữa anh còn có việc phải đi.”

Tiêu Tuyết cảm thấy thất vọng nhịn không được hỏi: “Anh hẹn ai à?”

“Cũng không hẳn là hẹn, vì anh còn chưa biết có thể gặp được người đó không.”

Tiêu Tuyết im lặng, trực giác mách bảo cô rằng lát nữa Nhan Dịch Trạch ra ngoài không phải vì chuyện công việc, rất có khả năng là đi tìm người phụ nữ khác.

Nhan Dịch Trạch như không nhìn thấy sự thay đổi trên vẻ mặt của Tiêu Tuyết, vẫn tùy ý nói: “Buổi tiệc chiêu đãi hôm bữa sau khi kết thúc show trình diễn thời trang sao không thấy em tham gia tiệc rượu vậy?”

Tiêu Tuyết không ngờ Nhan Dịch Trạch lại đột nhiên nhắc đến buổi tiệc chiêu đãi hôm đó, trong lúc luống cuống nhất thời cô nói không nên lời một lúc lâu sau cô mới nghĩ ra lý do: “À…vốn dĩ em định qua đó, nhưng mà giữa đường gặp được Vu Diên Danh, em thấy anh ấy có vẻ không được vui nên đã nói vài câu với anh ấy, không ngờ anh ấy lại càm ràm bình luận về những mẫu thiết kế của em, em cũng không tiện cự tuyệt nên đành ở lại nói chuyện với anh ấy, sau đó thấy cũng trễ rồi nên em cũng không qua đó nữa.”

“Thì ra là vậy, hôm đó anh còn nghĩ rằng em sẽ làm bạn nhảy của anh nên cũng không có hẹn ai khác.”

“Thật sự xin lỗi anh, đã để anh một mình ở đó, vậy sau đó có ai làm bạn nhảy của anh không?” sau khi Tiêu Tuyết hỏi xong câu đó thì khẩn trương mà quan sát nét mặt của Nhan Dịch Trạch.

Nhan Dịch Trạch gật đầu: “Đương nhiên là có, anh sao có thể cô đơn một mình được?”

“Là Dương Thể Đình ư, lúc em rời khỏi đã nhìn thấy cô ấy.” Tiêu Tuyết cố tình giả vờ như không biết gì cả tiếp tục truy vấn.

Nhan Dịch Trạch lắc đầu: “Không phải cô ấy, mà là một người khiến người khác cảm thấy rất thoải mái khi ở bên.”

Tiêu Tuyết cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, việc Nhan Dịch Trạch giấu cô chuyện của Quan Hiểu Ninh đã khiến cô rất bất an rồi, bây giờ lại còn khen cô ta ở trước mặt mình, dù sao thì cô cũng không thể nhẫn nhịn được nữa.

Âm thầm hít thở sâu, cố gắng khiến vẻ mặt mình trở nên tự nhiên hơn, lúc này Tiêu Tuyết mới nói một cách nghiêm túc: “Anh vui là được rồi. Dịch Trạch, thật ra có một chuyện em còn chưa nói với anh, anh đừng trách em nha.”

Nhan Dịch Trạch đối với lời nói của Tiêu Tuyết tỏ vẻ có chút hứng thú: “Có chuyện gì mà phải nghiêm túc như vậy hả?”

Tiêu Tuyết tỏ vẻ khó xử mà cắn cắn môi dưới của mình, sau đó nói: “Dạo trước em đã gặp Hiểu Ninh.”

“Sau đó thì sao?” Nhan Dịch Trạch tỏ ra không hề để ý mà hỏi.

“Việc này em nói ra có lẽ anh cũng không tin đâu, em gặp cô ấy ở văn phòng làm việc của Vu Diên Danh trên tầng 34 đấy, cô ấy làm việc ở nhà ăn nhân viên của Trung Hiểu, cũng tại đó mà cô ấy quen được Vu Diên Danh.”

Nhan Dịch Trạch gật đầu: “Quả thật là rất trùng hợp.”

“Anh không trách em đã không nói với anh ư? Em biết anh không muốn em tiếp xúc với Hiểu Ninh, em không phải cố ý đâu chỉ là trùng hợp gặp được cô ấy mà thôi.”

“Nếu đã là trùng hợp thì anh sao có thể trách em được, chỉ cần em không đề cầp với cô ấy những chuyện khác là được rồi.”

Tiêu Tuyết để lộ một nụ cười nhẹ nhõm: “Anh không để ý là tốt rồi, anh yên tâm chuyện của hai chúng ta một chữ em cũng không có nói với cô ấy. Thật ra còn một chuyện khiến người ta kinh ngạc hơn nữa, đó là Vu Diên Danh và Quan Hiểu Ninh hai người họ rất hợp nhau, anh ấy biết được Hiểu Ninh rất thích thiết kế thời trang thì đã đích thân dạy và dẫn dắt cô ấy vào nghề, hồi sáng em mới đi với hai người họ đấy, Vu Diên Danh sợ hẹn riêng một mình cô ấy sẽ khiến cô ấy thấy ngại nên đã kéo em đi theo làm cái cớ, anh ấy là nhà thiết kế nổi tiếng như thế vậy mà cũng có lúc thấy mắc cỡ, anh nói có mắc cười không!”

“Vậy bây giờ hai người họ vẫn đang đi cùng nhau ư?” Nụ cười trên khuôn mặt của Nhan Dịch Trạch không hề thay đổi, nhưng trong lòng thì càng khẳng định Vu Diên Danh đang ngấp nghé đến Quan Hiểu Ninh.

“Vâng đang ở cùng nhau, Hiểu Ninh nói đi học lớp mỹ thuật gì đó nên Vu Diên Danh đã đưa cô ấy đi rồi.”

Nhan Dịch Trạch dường như đang suy nghĩ gì đó liếc nhìn Tiêu Tuyết một cái, ý cười trên khóe môi đã không còn rõ nét nữa.

“Em đi làm việc của em đi, anh cũng phải ra ngoài đây.”

Tiêu Tuyết còn chưa phát hiện được bất kì sự khác thường nào từ trong lời nói của Nhan Dịch Trạch, trong lòng thấy khó chịu nhưng cũng chỉ có thể rời khỏi trước.

Còn Nhan Dịch Trạch đợi sau khi Tiêu Tuyết rời khỏi liền quăng hết tất cả các văn kiện trên bàn làm việc xuống đất.

Sau khi học xong Quan hiểu Ninh bắt đầu dọn dẹp đồ ra về, Đổng Trung Minh đi đến hỏi: “Hôm nay người bạn đó của em có đến đón em nữa không?”

Quan Hiểu Ninh lắc đầu: “Không có, em tự bắt xe bus về.”

Đổng Trung Minh thầm vui trong lòng: “Vậy chúng ta cùng ăn bữa cơm đi, sau đó anh sẽ đưa em về.”

Quan Hiểu Ninh vốn định cự tuyệt nhưng nghĩ lại Đổng Trung Minh đã giúp cô nhiều như vậy, cô cũng phải có biểu hiện gì đó, ít nhất cũng nên mời thầy ấy ăn một bữa cơm để thầy ấy cảm nhận được sự cảm kích của mình.

Nếu là lúc trước thì Quan Hiểu Ninh sẽ không dám nhận lời, nhưng mà bây giờ đã có mười ngàn tệ mà Tiêu Tuyết cho ở trong túi xách thì cô đã có thêm sức mạnh, vì vậy cô nở nụ cười và đồng ý: “Đi ăn cơm thì được, nhưng mà phải là em mời.”

Đổng Trung Minh cũng không từ chối mà chỉ cười ha ha: “Được, nhưng mà lần sau nhất định phải là anh mời, nếu không sau này không thể nào làm bạn nữa.”

Đổng Trung Minh đồng ý để cô mời, Quan Hiểu Ninh vui vẻ mà gật đầu, nhưng cô lại nghĩ rằng không biết lần sau hai người cùng nhau đi ăn cơm là khi nào nữa, có lẽ là mấy tháng sau cũng chẳng biết chừng.

Sau khi dọn dẹp đồ đạc, hai người cùng đi thang máy xuống tầng, ra khỏi tòa nhà Đổng Trung Minh dẫn Quan Hiểu Ninh đi thẳng về phía trước, vì chỗ này hơi vắng vẻ nên nhà hàng ở xung quanh đây cũng không nhiều, cũng chỉ có vài ba quán là trông có vẻ ổn mà thôi.

Có điều hai người mới đi được mười mấy bước thì nghe thấy sau lưng vang lên tiếng còi xe, Quan Hiểu Ninh và Đổng Trung Minh không hẹn mà cùng nhau quay đầu lại nhìn.

Khi nhìn thấy xe của Nhan Dịch Trạch thì Quan Hiểu Ninh vô cùng kinh ngạc và dừng chân không bước tiếp nữa, Đổng Trung Minh không vui mà dừng lại theo.

“Dịch Trạch, anh đến khi nào vậy?”

Dù chỉ là một câu xưng hô rất bình thường, nhưng lại khiến tâm trạng buồn phiền khó chịu cả buổi chiều của anh trở nên tốt hơn nhiều, đẩy cửa xe ra bước đến trước mặt Quan Hiểu Ninh anh nói: “Anh nghĩ giờ này chắc em đã học xong rồi, nên đến đây để đón em.”

Quan Hiểu Ninh nhìn Nhan Dịch Trạch với vẻ mặt khó xử: “Em đã hẹn với thầy Đổng cùng đi ăn cơm rồi, ngại quá khiến anh uổng công chạy tới đây.”

Nhan Dịch Trạch sao mà có thể rời khỏi thế này được, anh nói thẳng: “Đúng lúc anh cũng chưa ăn cơm hay là cùng đi đi, để anh mời.”

“Thế này…… hình như không được tốt lắm.” Quan Hiểu Ninh vẫn còn nhớ tình hình lần trước khi hai người gặp nhau.

“Có gì mà không tốt, thầy Đổng thầy không ngại tôi đi cùng chứ?” Sau khi Nhan Dịch Trạch nói xong thì cười nhìn Đổng Trung Minh.

Đổng Trung Minh đương nhiên là không muốn Nhan Dịch Trạch đi cùng, nhưng đây cũng là cơ hội tốt để anh lần nữa biểu hiện bản thân mình, vì Nhan Dịch Trạch càng khiến Quan Hiểu Ninh khó xử, thì anh càng nên thể hiện mình là người hiểu rõ lý lẽ và rộng lượng, vì vậy anh cười nhẹ mà nói: “Nếu đã là bạn của Hiểu Ninh thì đương nhiên là tôi hoan nghênh rồi.”

Quan Hiểu Ninh thấy Đổng Trung Minh đã đồng ý, thì cô cũng không cần phải gây trở ngại làm gì, chỉ đành miễn cưỡng lên xe của Nhan Dịch Trạch, đồng thời trong lòng cầu nguyện hy vọng bữa cơm này nhanh chóng kết thúc.

Sau khi lên xe, Quan Hiểu Ninh hỏi Nhan Dịch Trạch: “Lúc trưa anh không đến tìm em chứ?”

Nhan Dịch Trạch gật đầu: “Có, buổi sáng anh đến công ty để tăng ca định đợi đến trưa sẽ qua đón em đi học, nhưng khi anh tới đó thì nghe thấy ông bác gác cổng ở đó nói sáng sớm em đã ra ngoài với người ta rồi, thế là anh lái xe vòng vòng đợi đến giờ thì qua đây đón em.” Anh vừa nói vừa đưa nước uống và bánh ngọt cho Quan Hiểu Ninh.

Nhan Dịch Trạch không có nói dối, anh quả thật có qua bên ký túc xá tìm Quan Hiểu Ninh, vì anh không thể cứ tin lời nói phiến diện của Tiêu Tuyết được, sau khi đến trước cổng ký túc xá, còn chưa đợi anh gọi điện thoại thì ông bác gác cổng đã chạy qua nói với anh thời gian mà Quan Hiểu Ninh rời khỏi và đi cùng ai tất cả đều được tường thuật một cách rất cụ thể, như thế anh mới tin là những gì Tiêu Tuyết nói đều là sự thật.

Đổng Trung Minh ngồi dãy ghế sau nhìn thấy Nhan Dịch Trạch cứ bày ra vẻ mặt rất thân thiết với Quan Hiểu Ninh, lúc thì bánh ngọt lúc thì nước uống thấy mà buồn nôn, tên Nhan Dịch Trạch này chắc chắn là cố tình làm như vậy, nhưng mà cho dù anh ta có cố tỏ vẻ ân cần đến đâu thì cũng không thể nào địch nổi mối quan hệ quen biết 6 năm của mình và Quan Hiểu Ninh!

Vì để cho Nhan Dịch Trạch khỏi phải ra vẻ nữa, Đổng Trung Minh phát ra tiếng từ cổ họng để gây sự chú ý cho hai người còn lại.

“Hiểu Ninh, hôm nay bạn em đến đây vậy thì anh cũng xem như là chủ nhà, cho nên anh thấy bữa cơm này anh phải là người mời mới đúng.”

Đổng Trung Minh đúng là quá xem thường Nhan Dịch Trạch rồi, theo anh ta thấy thì Nhan Dịch Trạch chẳng qua cũng chỉ là vẻ mặt hơi đẹp trai, xe anh lái cũng không phải quá sang trọng, ăn mặc cũng chẳng phải hàng hiệu gì, còn về việc lần trước đóng 1500 tệ học phí giùm Quan Hiểu Ninh thì càng không đáng để nói đến, xã hội ngày nay một ngàn mấy trăm tệ cũng chẳng đáng là bao, cho nên tên Nhan Dịch Trạch này cùng lắm cũng chỉ thuộc thành phần tri thức khá giả mà thôi, lát nữa cùng lắm thì mình tốn thêm chút tiền để mời khách, chưa chắc không bằng hắn.

Quan Hiểu Ninh vừa nghe Đổng Trung Minh nói vậy thì định từ chối ngay lập tức, nhưng Nhan Dich Trạch lại vui vẻ mà giành nói trước: “Nếu thầy Đổng đã có lòng như vậy, vậy thì tôi và Hiểu Ninh sẽ không từ chối nữa, địa điểm cứ để tôi chọn cho, xem như tôi góp chút sức.” Sau khi nói xong cũng không đợi Đổng Trung Minh có biểu hiện gì, anh lập tức chuyển bánh lái quay đầu xe, kế đó đạp mạnh chân ga xe chạy nhanh như tên bắn trên đường.

Quan Hiểu Ninh liếc nhìn Đổng Trung Minh với vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không ở đằng sau qua kính chiếu hậu thì im lặng cười khổ: Nhan Dịch Trạch một khi mà muốn đùa giỡn người nào thì e rằng 10 ngàn tệ của mình cũng không đủ để giúp cho Đổng Trung Minh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui