Đã 11 giờ tối mà Quan Hiểu Ninh nằm trên giường vẫn không thể nào ngủ được, cô cứ lật người qua lại, mấy ngày nay cô đều mất ngủ, những lời thanh minh mà Nhan Dịch Trạch nói tại buổi họp báo khiến cô hết sức chấn động, cũng hiểu được những gì mà hôm bữa Nhan Dịch Trạch nói là sẽ chịu trách nhiệm cho những sai lầm mà mình đã phạm phải là có ý gì!
Nhan Dịch Trạch, người đàn ông chỉ biết nghĩ cho bản thân và luôn làm theo ý mình cư nhiên lại đem chân tướng sự thật mình vì anh ấy nên mới ngồi tù nói ra, việc này đối với người vốn dĩ đang ở trong tình trạng khó khăn như anh ấy mà nói sẽ tạo thành sự tổn hại sâu sắc đến mức nào e là khó mà ước tính được. Cô luôn theo dõi tin tức xem có động tĩnh gì mới không, mọi người đối với việc làm của Nhan Dịch Trạch đều có những bình luận khác nhau, nhưng đại đa số vẫn là không đồng tình và xem thường, nhưng mà vẫn may cổ phiếu của Trung Hiểu không có rớt giá mạnh như cô đã nghĩ, theo như bình luận thì cũng vẫn có sự dao động nhưng ảnh hưởng không lớn, các thành viên trong hội đồng quản trị và các cổ đông vẫn còn lòng tin đối với Nhan Dịch Trạch.
Còn đối với người phụ nữ đã đem số tiền trúng số cho Nhan Dịch Trạch vô điều kiện, Quan Hiểu Ninh cũng không thấy bất ngờ lắm, bởi vì với sức hấp dẫn của Nhan Dịch Trạch đối với phụ nữ mà nói, đây không phải là việc không thể nào xảy ra, vả lại việc này so với hành động mà anh ấy bảo vệ mình thì không quá quan trọng cho lắm. Bây giờ việc mà cô muốn biết nhất đó chính là tin tức về Nhan Dịch Trạch, sau buổi họp báo thì vẫn chưa có ai chụp được hình của anh, cũng không ai biết anh ấy ở đâu, có người đoán là anh đã ra nước ngoài để lánh nạn rồi.
Cho dù trong lòng cô đã vô số lần đọc thầm số điện thoại đó, cũng vô số lần cầm lấy điện thoại, nhưng Quan Hiểu Ninh cuối cùng vẫn là không có dũng khí để gọi, cô cảm thấy hơi có lỗi với Nhan Dịch Trạch, nếu như không phải tại cô kiên quyết đòi chia tay thì có lẽ tất cả những việc này sẽ không xảy ra.
Quan Hiểu Ninh lần nữa cầm lấy di động mà thở dài, nghĩ lại vẫn thấy hay là thôi đi, cô nên đi vẽ bản vẽ thì hơn.
Chỉ là còn chưa đặt di động xuống thì đã có một hồi chuông ngắn vang lên và màn hình điện thoại sáng đèn hiển thị có một tin nhắn mới, Quan Hiểu Ninh tùy tiện ấn vào màn hình mở tin nhắn ra, cô tưởng lại là những tin trúng thưởng lừa đảo hay là những tin quảng cáo nhảm nhí, nhưng sau khi mở tin nhắn ra nhìn thấy dòng chữ trên màn hình lại khiến cho nhịp đập của cô đột nhiên lạc nhịp.
“Hiểu Hiểu, em ngủ chưa?”
Quan Hiểu Ninh nghi hoặc tại sao Nhan Dịch Trạch lại có số điện thoại của mình, nhưng đây không phải là vấn đề mà cô quan tâm, vì trong lúc cô do dự không quyết Nhan Dịch Trạch đã gửi tin nhắn đến, việc này khiến cô không thể nào nhịn được nữa và cũng không thể nào bình tĩnh được nữa, cô liền gọi lại cho anh nhanh nhất có thể, một tay ôm lấy lòng ngực như là muốn khiến cho giọng nói của mình lát nữa nghe ra có vẻ bình ổn một chút.
“Hiểu Hiểu.” điện thoại rất nhanh đã có người bắt máy, giọng nói quen thuộc khiến Quan Hiểu Ninh sắp rơi nước mắt.
“Sao anh lại biết được số này?”
“Anh bảo Hứa Hướng Dũng hỏi Đới Hoán Tình, em đừng trách họ, ai bảo anh là ông chủ của họ chứ.”
Cô đúng là đã bỏ sót chi tiết nhỏ này, Quan Hiểu Ninh cười thầm một tiếng rồi lại hỏi: “Anh vẫn ổn chứ, sao anh lại làm như vậy?”
“Chỉ có làm vậy mới có thể khiến cho mọi người từ bỏ thành kiến đối với em, em vốn dĩ là vô tội, anh cần phải xin lỗi em vì sự ích kỉ của anh 6 năm trước. Còn về việc anh có ổn không, em đích thân nhìn xem thì sẽ biết thôi.”
“Anh đang ở đâu?” Nhịp tim của Quan Hiểu Ninh lần nữa đập nhanh.
“Ở dưới lầu, anh ngủ không được nên muốn tới nhìn em một chút.”
Quan Hiểu Ninh không nói lời nào quăng chiếc điện thoại xuống giường lập tức chạy đi mở cửa và chạy như bay xuống lầu.
Buổi tối đầu thu yên tĩnh và mát mẻ, Quan Hiểu Ninh vừa nhìn là thấy ngay dáng người thẳng tắp của Nhan Dịch Trạch ở đối diện đường, trên khuôn mặt anh tuấn vẫn luôn mang theo nụ cười nhàn nhã và ôn hòa cũng đang nhìn cô.
Không biết tại sao trong lòng cô lại dâng lên sự ủy khuất và đau lòng, cô lại tiếp tục cất bước, chạy nhanh đến chỗ bóng dáng cao to đó, trực tiếp nhào vào lòng anh mà khóc không thành tiếng.
Kể từ khi xảy ra chuyện đến nay, những người ở bên cạnh đều an ủi cô, nhưng chỉ có mình cô mới biết những lời an ủi đó là vô ích, cô cố tỏ ra kiên cường, cố tỏ ra quyết đoán, cố nở nụ cười là vì để cho những người quan tâm cô được yên lòng, không muốn khiến họ phải lo lắng nhiều cho mình, họ đã giúp mình nhiều lắm rồi.
Lòng cô vẫn còn rất quan tâm đến Nhan Dịch Trạch, cái cô cần nhất đó chính là bờ vai dày rộng này làm chỗ dựa vững chắc cho mình! Đồng thời cô cũng đau lòng cho Nhan Dịch Trạch đã làm tất cả mọi việc vì cô, đau lòng cho anh vì đã khiến mọi chỉ trích đều chuyển hướng về phía bản thân anh chỉ để bảo vệ cô khỏi sự quấy nhiễu của mọi người và sẽ không bị khinh bỉ nữa!
“Khóc gì chứ, chẳng phải anh vẫn rất tốt hay sao.” Tuy giọng điệu của Nhan Dịch Trạch khá nhẹ nhàng nhưng anh vẫn ôm chặt lấy Quan
Hiểu Ninh vào trong lòng, ngửi thấy mùi hương thanh mát êm dịu Nhan Dịch Trạch mới ý thức được thì ra bản thân nhớ người phụ nữ này biết chừng nào.
Quan Hiểu Ninh vốn dĩ không thèm để ý tới lời nói của Nhan Dịch Trạch, chỉ là tận lực mà khóc, giải phóng những áp lực và đau khổ tích tụ mấy ngày nay.
Nhan Dịch Trạch yên lặng mà ôm lấy Quan Hiểu Ninh, đợi một lúc lâu anh mới ôm lấy khuôn mặt vùi sâu trong lòng mình mà khóc đến đỏ bừng của cô mà hôn: “Em mà còn khóc nữa thì chắc chắn sẽ có người ra mắng chúng ta đấy.”
Lúc này Quan Hiểu Ninh mới nhớ ra là bây giờ đã là đêm khuya rồi, mình khóc lớn tiếng như vậy chắc là những hộ nhà gần đây đều nghe thấy hết, cô vội lau nước mắt đồng thời chột dạ mà nhìn lên lầu.
“Trời đã trở lạnh rồi, em còn mặc ít như vậy, chúng ta vào trong xe ngồi đi.” Nhan Dịch Trạch ôm chặt lấy Quan Hiểu Ninh-- người chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng mà đi về phía trước.
Quan Hiểu Ninh tưởng là Trương Côn đưa Nhan Dịch Trạch đến đây, nhưng khi cô được anh đưa đến trước một chiếc xe hơi tinh tế nhỏ gọn thì cô liền không nhịn được mà cười: “Đây là xe của anh?”
“Anh mượn đấy, chỗ ở anh cũng mượn đấy, các chỗ ở của anh phóng viên đều biết hết trốn không được. Vừa rồi anh bảo Trương Côn lái chiếc xe mà anh thường ngồi ra ngoài, còn anh thì lái chiếc này đến tìm em.” Nhan Dịch Trạch vừa nói vừa mở cửa xe cho cô ngồi vào.
“Anh lái xe này thì cho dù anh không bảo Trương Côn lái xe kia ra ngoài thì cũng không ai có thể phát hiện ra anh đâu.”
Chiếc xe vốn dĩ vừa thấp vừa nhỏ, Nhan Dịch Trạch vừa ngồi vào liền thấy rất chật chội, Quan Hiểu Ninh nhìn Nhan Dịch Trạch không thể không khom lưng cúi đầu để tránh đụng vào mui xe thì lại cười rộ lên.
Nhan Dịch Trạch vốn dĩ không để tâm đến sự cười nhạo của Quan Hiểu Ninh, anh khom người dựa qua bên này: “Xe này thấp quá, không thích hợp để anh ôm em, hay là em ôm anh đi, như thế anh cũng có thể thoải mái chút.”
Quan Hiểu Ninh bị chọc cười không ngừng, giơ tay ôm lấy Nhan Dịch Trạch để anh dựa vào người cô, rồi cô mới từ từ ngừng cười, hai người yên tĩnh ngồi trong xe, cho dù không nói lời nào nhưng cả hai đều cảm thấy an tâm vô cùng.
“Hiểu Hiểu, đợi qua đợt sóng gió này, em quay về nhé.” Nhan Dịch Trạch lên tiếng phá vỡ sự yên lặng này.
Quan Hiểu Ninh biết là Nhan Dịch Trạch muốn làm lành với cô, cô nhẹ nhàng đùa giỡn tóc anh và hỏi ra một câu hỏi: “vậy còn người phụ nữ đã đem số tiền trúng thưởng cho anh thì sao đây?” Người phụ nữ đó chắc chắn là rất yêu Nhan Dịch Trạch, cho nên mới có thể làm như vậy, vả lại theo như tin tức cô biết được người phụ nữ ấy mấy năm nay luôn ở bên cạnh Nhan Dịch Trạch, vì vậy cho dù là tình địch với nhau nhưng cô cho rằng nếu anh cứ thế mà ruồng bỏ cô ấy thì rất không có đạo đức.
Tầm mắt của Nhan Dịch Trạch nhìn về phía đường phố không một bóng người, trong mắt đều là sự ảm đạm: “Hiểu Hiểu, người phụ nữ đó không quan trọng, anh sớm đã chia tay với cô ấy rồi, vả lại sự bồi thường mà anh cho cô ấy còn nhiều hơn so với số tiền trúng số đó rất nhiều, anh đã đem số tiền trúng số đó dựa theo tỉ lệ đầu tư lúc trước mà hạch tính rồi đưa cổ phiếu của Trung Hiểu cho cô ấy, ngoài ra còn cho cô ấy và gia đình cô ấy vài bất động sản, anh không hề thiếu nợ cô ấy bất cứ gì cả.”
“Vậy tại sao còn có người tung tin?”
“Có lẽ là có người không cam tâm, phụ nữ đúng là phiền phức vì sao không thể vui vẻ đến với nhau và chia tay trong hòa bình được chứ!”
“Chắc là vì thật sự rất yêu anh nên không đành lòng buông tay.”
“Em nói vậy thì anh có thể lý giải được, thì như anh với em vậy cho dù là cãi vã như thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng là không nỡ buông tay.” Nhan Dịch Trạch thấy cảm khái về sự đích thân cảm nhận của mình, anh nắm chặt lấy tay của Quan Hiểu Ninh.
Mắt Quan Hiểu Ninh lại lần nữa nhòe nước, nhưng cô lại không nói lời nào.
Nhan Dịch Trạch lại tiếp tục nói trong khoảng thời gian hai người chia tay này anh đã làm những gì, trong lòng nhớ cô như thế nào.
Quan Hiểu Ninh chỉ là ngồi đó nghe và từ từ nở nụ cười trên môi, sau đó thỉnh thoảng cũng xen vào mấy câu, hai người cứ thế bình đạm mà nói chuyện, Nhan Dịch Trạch cũng không hỏi cô có đồng ý quay về không nữa, thời gian cứ thế mà trôi qua từng phút từng giây, nhưng cả hai đều không hề thấy buồn ngủ.
Trời dần dần sáng, trên đường đã bắt đầu xuất hiện vài ba người, có người thì chạy bộ tập thể dục, người thì đẩy xe đẩy ra chợ bán.
Quan Hiểu Ninh chớp đôi mắt cay xè của mình rồi ngồi dậy nhìn Nhan Dịch Trạch, thấy trong mắt anh cũng có nhiều tơ máu nhưng nhìn tinh thần của anh thì lại có vẻ rất tốt.
“Anh đưa em đi ăn sáng.” Nhan Dịch Trạch xoa vai vài cái rồi chuẩn bị bước xuống xe để vận động một chút.
“Cũng là không nên đi thì tốt hơn, mắc công bị người khác nhận ra thì phiền phức, anh nên về ngủ một giấc thì hơn.”
Nhan Dịch Trạch rất không tình nguyện mà đóng lại cửa xe vừa được mở ra: “Anh chính là muốn ở bên cạnh em thêm một lát nữa.”
Quan Hiểu Ninh cười: “Anh mau về đi, đợi sau khi mọi chuyện lắng xuống thì để em nấu bữa ăn sáng cho anh.”
Ánh mắt của Nhan Dịch Trạch lập tức sáng rực lên: “Hiểu Hiểu, những gì em nói đều là thật đấy chứ, không được gạt anh đâu đấy!”
“Thật đấy, không gạt anh đâu.”
Nhan Dịch Trạch nhắm mắt lại và gập hai bàn tay vào nhau vui vẻ nói: “Cảm ơn ông trời đã khiến cho Hiểu Hiểu tha thứ cho tôi một lần nữa, tôi xin thề sau này tuyệt đối sẽ không khiến cô ấy đau lòng nữa, sau này tôi sẽ giữ khoảng cách trên 3 mét với tất cả phụ nữ ngoại trừ Hiểu Hiểu và bà nội ra, nếu như tôi lại làm cô ấy đau lòng nữa thì tôi sẽ trở thành một kẻ nghèo kiết xác không còn gì cả!”
“Đừng có ở đó mà lẻo mép nữa, em cũng phải trở lên trên ngủ bù đây, anh lái xe cẩn thận một chút đừng có ngủ gục đấy.”
“Được, em cũng phải nghỉ ngơi nhiều một chút, về đến nhà anh sẽ gọi điện cho em.”
“Ừ.”
Quan Hiểu Ninh đáp lại một tiếng rồi xuống xe, nhìn thấy Nhan Dịch Trạch lái xe đi xa rồi cô mới chạy nhanh về nhà, trong lòng cảm thấy may mắn vì tối qua tuy cô đã rất kích động nhưng vẫn tiện tay mang theo chìa khóa.
Có được sự tha thứ và lời hứa đồng ý quay lại của Quan Hiểu Ninh, Nhan Dịch Trạch lại phục hồi động lực, ngày hôm sau liền tinh thần sảng khoái mà bắt đầu đi làm lại, phóng viên muốn chụp thì cứ chụp, đợi họ chụp chán rồi thì sẽ không còn ai chú ý nữa, càng tốt đến lúc đó anh có thể đi đón Quan Hiểu Ninh về nhà.
Chỉ là khi anh vừa bước ra khỏi thang máy nhìn thấy Tiêu Tuyết thì tâm trạng vui vẻ của anh lập tức tiêu tan không còn dấu vết nữa, không thèm để ý đến người phụ nữ đứng ở trước thang máy, Nhan Dịch Trạch trực tiếp đi về phía phòng làm việc của mình, nhưng cũng không ngăn cản hành động đi theo phía sau mình của Tiêu Tuyết.
Hai người một trước một sau đi vào văn phòng làm việc, Nhan Dịch Trạch biểu hiện cực kỳ thiếu kiên nhẫn mà nói: “Tiêu Tuyết, phạm vi công việc của cô còn chưa đủ tư cách để nói chuyện trực tiếp với tôi, sau này cô đừng có hễ việc gì cũng lên tầng 12 hoài như vậy nữa.”
“Nhan Dịch Trạch, không ai có tư cách để nói chuyện trực tiếp với anh hơn tôi đâu, hôm nay tốt nhất là anh hãy cho tôi một câu trả lời rõ ràng.” Sắc mặt của Tiêu Tuyết hết sức tệ, bởi vì Nhan Dịch Trạch mở cuộc họp báo mà cô mất lòng tin với vốn liếng trong tay mình.
Đúng vậy, cô chính là người mua vé số và đã trúng giải thưởng lớn đó, cô cũng thật sự đã đưa số tiền đó cho Nhan Dịch Trạch, cho nên Trung Hiểu được như ngày hôm nay công lao của cô là rất lớn!
Vốn dĩ cô định tiết lộ một chút tin tức trước để Nhan Dịch Trạch lo lắng, như ngoài dự liệu của cô chính là Nhan Dịch Trạch lại đi thừa nhận hết việc này, không những thừa nhận việc này mà còn đi thừa nhận luôn nguyên nhân Quan Hiểu Ninh ngồi tù là vì anh ấy, như vậy thì cô không thể nào nắm bắt được trong lòng Nhan Dịch Trạch nghĩ những gì nữa.
“Câu trả lời? Câu trả lời gì chứ? Câu trả lời mà tôi biết được đó chính là Hiểu Hiểu đã đồng ý quay về lại với tôi rồi, ngoài chuyện này ra tôi không cần phải cho ai câu trả lời cả.”
Tiêu Tuyết tức đến nổi không khống chế được mình nữa: “Anh không sợ tôi tiếp tục công khai cho mọi người biết ư? rốt cuộc là tại sao anh thà để Trung Hiểu phải chịu rủi ro tổn thất lợi ích cũng phải ở bên tên tội phạm Quan Hiểu Ninh đó chứ, tôi có cái gì không bằng cô ta chứ, anh nói đi! Mấy năm nay những gì mà tôi làm cho anh còn chưa đủ nhiều hay sao!”
“Cô muốn biết nguyên nhân ư, vậy để tôi nói cho cô biết, vì cô ấy trong sáng! Trái tim của cô ấy rất trong sáng, cô ấy đã chịu nhiều đau khổ như vậy nhưng chưa từng nghĩ là sẽ nhận lại bất cứ sự hồi đáp gì, càng không vì không đạt được mục đích, không có được thứ mình muốn mà giở thủ đoạn hại người, điều này cô vĩnh viễn không thể sánh bằng cô ấy!”
Tiêu Tuyết ngơ ngác mà nhìn Nhan Dịch Trạch như là còn chưa thể tiếp thu được những gì mà anh nói.
Lúc này Nhan Dịch Trạch vẫn tiếp tục lạnh lùng mà nói: “Tiêu Tuyết, tôi cảnh cáo cô lần cuối, Hiểu Hiểu là người phụ nữ duy nhất mà Nhan Dịch Trạch này từng yêu, tôi yêu cô ấy, cô hiểu rồi chứ? Câu trả lời này cô hài lòng rồi chứ?”
Lòng ngực như là bị ai đó đấm mạnh một quyền vào vậy, Tiêu Tuyết bất giác lùi về sau hai bước, nhìn chằm chằm vào Nhan Dịch Trạch người khiến mình yêu đến đau lòng yêu đến không còn lòng tự trọng, cho đến khi sự nhói đau trong lòng dần giảm bớt cô mới xoay người bỏ chạy ra ngoài.
Lúc này cô chỉ có một ý nghĩ—cô phải đi tìm Quan Hiểu Ninh, cô phải đi nói hết toàn bộ sự việc cho con tiện nhân đoạt mất hạnh phúc của mình biết, xem nó còn có thể tiếp tục đắc ý được nữa không!