Editor: Vương Bất Quy Hối.
Mùa thu là mùa mà nắng rực rỡ nhưng không chói chang như mùa hè, lại se se lạnh như mùa đông. Nhiệt độ vừa phải khiến tinh thần ai cũng thấy thoải mái nhưng cũng có vài phần mệt mỏi.
Tiểu viện của Tần gia giống như chưa bao giờ thay đổi, vẫn ấp ám vui vẻ như vậy. Ân Huệ ngồi bên cạnh mẹ mình, đôi tay liên tục hoạt động. Khi nàng tám tuổi, mẹ đã dạy cho nàng thêu thùa, bây giờ Ân Huệ tròn mười bốn tuổi, trình độ thêu sống động đã vượt qua mẹ mình.
Lâm Sương cười nhìn con gái, trong mắt mang theo sự cưng chiều. Nhìn dáng vẻ chăm chú của con gái, bà âm thầm vui mừng, trời cao đối với bà không tệ. Đứa nhỏ này đã phải chịu quá nhiều đau khổ, quá nhiều oan ức. Lúc đầu, khi biết chân con mình bị tàn phế, bà tuyệt vọng đến sắp điên loạn. Bà không có cách nào tha thứ cho những kẻ đã làm tổn thương con mình. Bà lại càng không thể tha thứ cho mình, bởi vì bà mà đứa con bé nhỏ phải chịu tội.
Lâm Sương nhớ rất rõ những ngày tháng làm cho bà thống khổ tuyệt vọng. Gã đàn ông đó cầm một túi bạc, bảo bà hãy mang con đi rời đi. Bà có thể tha thứ hắn hèn nhát, tha thứ hắn đối với bà vô tình, nhưng làm sao bà có thể tha thứ hắn nhẫn tâm với cốt nhục của mình. Vào lúc đó, một chút tình cảm còn sót lại của bà đối với hắn cũng đều bị chặt đứt. Bà hận chính mình có mắt như mù nhìn không rõ người đàn ông này.
Chờ khi gã đàn ông rời đi, Lâm Sương sức tàn lực kiệt, cố nén đau, quay đầu lại. Lúc này bà mới phát hiện đứa con đang nằm ngủ trên giường đã thức dậy từ lúc nào. Đứa bé không nói một lời, chỉ mở to cặp mắt xinh đẹp. Từ đó, không còn đứa bé hồn nhiên đáng yêu ngày xưa, cô bé đã trở nên kiên cường và kiên định, trưởng thành hơn so với tuổi của cô bé.
Ôm con gái bé nhỏ vào lòng, Lâm Sương biết đứa bé này đã nghe được sự thật tàn khốc ấy, nhưng bà lại không biết làm sao để an ủi con mình.
"Mẹ, chúng ta đi đi, con không muốn nhìn thấy người đó. Ân Huệ sẽ bảo vệ mẹ." Im lặng thật lâu, con gái cũng chịu mở miệng, nhưng cô bé lại bất ngờ nói ra những lời làm cho bà kinh ngạc. Cũng chính câu nói này đã cho bà lòng tin để tiếp tục sống. Mặc dù bà mất đi tất cả, nhưng bà vẫn còn giữ được thứ quý giá nhất cuộc đời bà, bất luận thế nào bà cũng phải cố gắng nuôi nấng Ân Huệ trưởng thành.
Lâm Sương đem theo Ân Huệ đi khắp nơi tìm danh y, một lần hi vọng thì lại một lần thất vọng. Bà vẫn không từ bỏ ý định, có thể đây là sự thật nhưng bà không muốn vứt bỏ hi vọng. Bạc người kia cho bà cũng không thể chống đỡ lâu, đến bước đường cùng, bà nghĩ tới cha mẹ. Coi như sẽ bị mắng nhiếc, nhưng vì đứa nhỏ này Lâm Sương không muốn cũng phải đi tìm họ, cầu xin họ giúp đỡ. Lâm Sương trở lại chốn cũ tại Giang Nam thì nghe được tin vì bà bỏ nhà theo tình nhân, cha mẹ không chịu nỗi lời đàm tiếu của thiên hạ mà dọn đi nơi khác. Trải qua nhiều lần hỏi thăm, Lâm Sương khó khăn lắm mới tìm đến được một tiểu thôn hẻo lánh. Tiền trên người đã dùng hết, nhưng Lâm Sương vẫn không tìm thấy người thân. Phía trước không đường, ở lại không nhà cửa, bà chỉ là một người phụ nữ, mang theo một đứa con nên không có cách gì để sống tiếp, đành phải tìm một nơi để dựa vào. Lâm Sương cần có một người chồng để làm chổ nương tựa, vì Ân Huệ, bà chấp nhận bất cứ giá nào, ngay cả thân xác này bà cũng cho đi.
Vì thế Lâm Sương ở lại thôn này, nói dối nhờ một bà thím tìm giúp bà một gia đình. Chỉ cần có thể nuôi Ân Huệ trưởng thành.
Bà thím kia rất nhiệt tình, rất nhanh đã có tin vui. Lần đầu tiên Lâm Sương nhìn thấy Tần Mặc, cao lớn thô kệch, tướng mạo hung dữ, dọa bà sợ hết hồn. Chút nữa thôi là Lâm Sương nói "từ chối". Nhưng không ngờ bà biết được là một người đàn ông như vậy lại đi thu nhận một đứa trẻ bị vứt bỏ, cũng đã nuôi đứa bé lớn đến bảy tám tuổi. Lúc này trong lòng bà có chút do dự. Có lẽ người này không giống như bề ngoài hung dữ của ông. Lâm Sương nói rõ bệnh tình của con gái cho Tần Mặc biết, xem hắn đối xử thế nào với Ân Huệ, đó cũng là điều kiện duy nhất của bà. Tần Mặc nghe xong chuyện liền cười đồng ý, ánh mắt trong suốt, ngay thẳng.
Trải qua nhiều ngày tháng, thời gian đã chứng minh sự lựa chọn của Lâm Sương là đúng đắn. Ân Huệ ở đây có đến hai người phụ nữ chăm sóc, dần dần nỗi ám ảnh lúc xưa cũng biến mất. Nụ cười hồn nhiên lại chậm rãi trở về trên gương mặt ngây thơ của Ân Huệ.
Cho dù như vậy, tương lai của Ân Huệ cũng là một nỗi lo trong lòng Lâm Sương. Đứa nhỏ này càng lớn càng xinh đẹp, tuy bệnh đã được chữa khỏi nhưng mang theo đôi chân tàn phế. Thật khó khăn để tìm hạnh phúc cho Ân Huệ. Vẻ đẹp có ngày cũng sẽ tàn phai, cơ thể có khiếm khuyết khó tránh khỏi bị người đời ghét bỏ. Chuyện đứa bé này lớn lên có thể gả đi, hay bà sẽ chấp nhận chăm sóc con mình suốt cả đời này đã trở thành chuyện Lâm Sương lo lắng nhất.
"Mẹ..." Giọng nói đầy bướng bỉnh của tên quỷ nhỏ đã kéo Lâm Sương trở về thực tại. Bà ngẩng đầu nhìn hai chị em đi vào sân, thằng nhóc không an phận đang nằm nhoài trên lưng Tần Tấn cười rạn rỡ. Đứa nhóc này lại bắt nạt ngườichị hiền lành của mình, bà trừng mắt với con trai: "Mau xuống đây."
Bốn mắt nhìn nhau, đôi tình nhân nhỏ bé đã nhìn thấy nhau ngay tầm mắt đầu tiên. Hai người ngầm hiểu nhau, cùng nhau nở nụ cười, rồi lập tức chuyển đi. Tuy rằng cả hai tâm đầu ý hợp, xác định ở cùng nhau cả đời, nhưng tình cảm này không cho phép tồn tại trên thế gian. Vì thế dù ở đâu cả hai cũng phải cẩn thận, đặc biệt là với người thân sớm chiều gặp mặt, càng phải chú ý lời nói. Ngàn vạn lần không thể để bị phát hiện.
"Chị ba!" Nhìn thấy chị ba xinh đẹp của mình, Tần Khang lập tức bỏ rơi chị hai đã cực khổ đi chơi cả ngày với mình. Cậu bé giẫy giụa tuột khỏi người Tần Tấn, cầm trong tay con châu chấu đan bằng tre, chạy đến gần Ân Huệ cười nịnh nọt.
Ân Huệ hoàn toàn không thèm để ý đến tên quỷ nhỏ đang lấy lòng nàng, sắc mặt hơi khó chịu. Từ khi có tên quỷ nhỏ này, thời gian nàng được ở chung với Tần Tấn giảm đi đáng kể. Hôm nay, mới sáng sớm, em ấy liền quấn lấy người trong lòng Ân Huệ, bắt Tần Tấn phải dẫn lên núi chơi. Có trời mới biết Ân Huệ không vui cỡ nào. Được A Tấn cõng trên lưng đi khắp núi rừng là đặc quyền của riêng nàng thì bây giờ lại bị thằng nhóc này chiếm mất. Chuyện gì Ân Huệ cũng có thể rộng lượng cho qua, nhưng riêng chuyện này thì nàng tính toán chi li từng tí.
Không để ý đến chị ba lạnh nhạt với mình, Tần Khang chủ động xuất kích, nhướng người muốn Ân Huệ ôm. Ai ngờ, thân thể cậu vừa cử động thì đã bị ai đó ôm lấy: "Toàn thân em đều bẩn, trước tiên đi tắm đã." Nói xong, Tần Tấn không để ý đến sự liều mạng giẫy giũa của Tần Khang, ôm chặt tên quỷ nhỏ đi thẳng vào phòng bếp.
Bất ngờ với hành động của cái đầu gỗ, ánh mắt Ân Huệ tràn đầy vui vẻ. Thì ra, chị ấy cũng đâu có ngốc.
Bị tên quỷ nhỏ làm phiền cả ngày đến hơn giờ Thân (15 giờ đến 17 giờ chiều), quả thật cặp tình bé nhỏ mệnh khổ này rất hiếm có thời gian riêng tư vào ban ngày.
Ân Huệ lấy ra bộ đồ mới hôm qua nàng vừa làm xong đưa Tần Tấn mặc thử. Vẫn y như trước, không to không nhỏ, rất vừa vặn.
Ân Huệ cười híp mắt nhìn Tần Tấn chỉnh chu y phục. Từ lúc Ân Huệ có thể tự tay may quần áo thì toàn bộ trên người Tần Tấn, từ trên xuống dưới, ngay cả cái yếm kia đều từ đôi tay khéo léo của nàng làm ra. Lúc trước không cảm thấy gì, nhưng bây giờ mặc y phục lên người, Tần Tấn có chút ngượng ngùng xen lẫn ngọt ngào.
Cẩn thận cất bộ độ mới vào tủ, Tần Tấn xoay người, nhìn cô bé bệnh tình càng lúc càng tốt đang cười với mình. Gương mặt Tần Tấn hơi ửng đỏ, nhưng vẫn đi đến bên cạnh Ân Huệ, đỡ em ấy lên giường.
Nhận được sự chăm sóc của người yêu, đương nhiên phải dùng sự dịu dàng báo đáp lại. Ân Huệ tháo giày, ngồi lên giường, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng xoa bóp vai Tần Tấn: "Chắc chị cũng mệt rồi, tên quỷ nhỏ kia còn bắt nạt chị. Chị đừng cưng chiều emấy quá." Tần Khang rất bướng bỉnh, sẽ không yên phận ở nằm trên lưng Tần Tấn như Ân Huệ. Hôm nào đó nàng nhất định phải nhờ mẹ dạy dỗ thằng nhóc ấy.
"Không mệt, em ấy cũng không nặng." Tần Tấn rất chậm tiêu, hoàn toàn không nhận ra ý tứ sâu xa của Ân Huệ, cười khúc khích trả lời.
Đúng là ngốc mà. Tưởng rằng đã khai thông được đầu óc của chị ấy rồi, ai dè vẫn mãi là cái đầu gỗ. Ân Huệ dựa vào lưng Tần Tấn, vòng tay ôm lấy Tần Tấn, khuôn mặt nhỏ kề sát hõm cổ Tần Tấn nói: "Em không thích nó chiếm lấy nơi này." Nghe thật giống đang nũng nịu, nhưng lại là sự độc chiếm mãnh liệt.
Cảm giác trên lưng pha lẫn hơi thở nóng rực ngay cổ làm thần kinh Tần Tấn bị kích thích. Cô bất giác nuốt khan, tim bắt đầu đập nhanh, bàn tay siết chặt cạnh giường. Tần Tấn sợ bản thân không thể kiềm chế làm chuyện xấu.
Tại vì nhìn thấy "chuyện đó" trong rừng, Tần Tấn luôn có một ý niệm lúc ẩn lúc hiện trong đầu. Cũng bởi vì vậy, Tần Tấn càng sợ hãi. Từ sau đêm cả hai hôn nhau, cô hết sức mẫn cảm với sự đụng chạm của Ân Huệ, khát khao chiếm lấy thân thể Ân Huệ càng lúc càng tăng.
Tần Tấn không ngừng nhắc nhở bản thân Ân Huệ còn nhỏ, cô tuyệt đối không thể vì thỏa mãn dục vọng của bản thân mà làm tổn thương em ấy. Tuy Tần Tấn đã cực lực kiềm chế nhưng vẫn không ngăn được tình huống xấu sẽ phát sinh. Bây giờ, hai người hôn nhau không giống như lần đầu, chỉ dừng lại ở trên môi, mà đã thâm nhập vào trong, quấn quít lấy nhau. Những lúc đó Tần Tấn không cách nào khống chế bản thân, trong cơ thể cô như có một con thú nhỏ bé đang kêu gào muốn nhiều hơn nữa. Tần Tấn nhớ lại việc hai người kia đã làm trên núi, cô muốn lập tức cởi sạch y phục của Ân Huệ, giống như gã đàn ông kia, làm mấy chuyện xấu hổ với em ấy. Điều này làm cho Tần Tấn càng lúc càng bất an.
"Em không thích chị cõng em ấy." Ân Huệ lại tiếp tục dựa sát vào lưng Tần Tấn, chóp mũi khẽ lướt qua cổ Tần Tấn, còn cố tình thổi nhẹ lên làn da Tần Tấn. Ân Huệ hoàn toàn không biết ánh mắt Tần Tấn đang say đắm cỡ nào.
Một người cứ thích đùa, một người khổ sở đấu tranh.
Cửa phòng khép hờ được mở ra.
Tần Tấn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lâm Sương phía sau cửa, thân thể đang khô nóng khó tả trong chớp mắt liền lạnh lẽo.
Đôi tay nhỏ vẫn không chịu buông ra, cả người vẫn dựa sát vào lưng Tần Tấn. Tuy Ân Huệ nhỏ tuổi hơn Tần Tấn nhưng lại có sự điềm tĩnh của một người trưởng thành: "Mẹ à, A Tấn có em út, không còn muốn cõng con nữa rồi." Giọng nói mang chút trách móc, kể tội với mẹ.
Nghe như thế, Lâm Sương từ kinh ngạc liền trở nên đồng tình với con gái. Nhìn vẻ mặt cứng ngắt của Tần Tấn, chỉ có người hiền lành, tính tình tốt như Tấn Tần mới có thể chịu nỗi những trò hành hạ của chị em nhà này mà không một lời oán than. Bà mắng con gái: "Con đã lớn vậy rồi, còn bám dính A Tấn làm gì. Mau tới đây, cùng mẹ đi chào hỏi, có người nói muốn gặp con." Lâm Sương lắc đầu rồi đi khỏi.
Nhìn thấy mẹ rời đi, cả hai thở phào nhẹ nhõm. Ân Huệ từ từ rời khỏi lưng Tần Tấn, có trời mới biết tim nàng đập nhanh như thế nào. Ân Huệ nghiêng đầu, nhìn nét mặt tái xanh của Tần Tấn, trong lòng nàng cảm thấy bất an.
Tốn một chút thời gian, hai người mới xuất hiện trước mặt thím Triệu. Tần gia chỉ có vài người, mặc dù ở trong thôn này đã lâu, nhưng người có quan hệ thân thiết với bọn họ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thím Triệu chính là người năm đó đã làm mai giúp Lâm Sương.
Mấy năm trước thím Triệu đã được con trai đón đi giúp đỡ con dâu đang mang thai. Bây giờ mẹ tròn con vuông, bà đã yên lòng trở về nhà, còn cố ý đem rất nhiều đặc sản đến nhà người quen tán dóc, tranh thủ chút cảm tình.
"Thưa thím." Với người thímtrước mắt, Tần Tấn và Ân Huệ hoàn toàn không có ấn tượng nhưng vẫn lễ phép chào hỏi.
Nhìn thấy hai đứa con gái của hàng xóm, mắt thím Triệu liền sáng lên. Đúng là thay đổi rất nhiều nha, thân hình cao cao, xinh đẹp nhã nhặn, còn hơi xấu hổ, thật khó tin đây là đứa nhỏ lúc trước suốt ngày ăn mặc như con trai, suốt ngày giả làm tiểu tử chạy lên núi. Nhìn sang cô gái bên cạnh, trong lòng bà thầm kêu lên "ái cha". Thím Triệu đã làm mai cho vô số người, phụ nữ xinh đẹp bà cũng thấy ra không ít, có thể bây giờ cô bé này còn hơi trẻ con, nhưng sau này chỉ sợ sắc đẹp còn vượt trội hơn cả mẹ mình. Cho nên thím Triệu lại ngứa nghề, âm thầm tính toán: "A Tấn năm nay chắc đã 16 tuổi rồi."
Tần Tấn không chút suy nghĩ, thành thật gật đầu. Cô bé ngoan ngồi cạnh Tần Tấn bất giác nhíu mày.
Không nhận ra nét mặt con gái thay đổi, Lâm Sương rót trà mời đại nương, cảm khái: "Ngày tháng trôi qua nhanh quá, bọn trẻ bây giờ đã trưởng thành cả rồi."
Nghe nói thế, Thím Triệu càng hăng hái: "Cũng sắp đến tuổi lấy chồng, không biết người đàn ông nào có diễm phúc này. Ân Huệ cũng sắp tới tuổi cập kê, A Tấn cũng không còn nhỏ nữa. Sương nhi, cô nên để ý đến hai đứa một chút."
"..."
***
Xin lỗi mọi người do bận thi cử nên giờ mới up được. Chỉ muốn thông báo là chương sau có HHHHHHH = ̄ω ̄=