Editor: Bánh Bao.
Vào ngày mùng một Tết, tiểu viện Tần gia xưa nay vốn hòa thuận nhưng bầu không khí hôm nay lại hết sức quỷ dị.
Tần Khang ngồi trên giường, trừng đôi mắt to đen láy, không hề chớp mắt nhìn cha và chị hai đang ngồi bên cửa sổ. Trong lòng cậu vô cùng khó chịu, luôn cảm thấy Tết năm nay không giống năm ngoái. Cậu chu miệng nhỏ, không nói tiếng nào.
Tuy Tần Tấn vẫn duy trì sự im lặng song tâm trí của cô đã bay sang phòng khác. Sáng sớm cha đã gọi cô lại đây, sau đó cô liền nhìn thấy mẹ tiến vào phòng của cô và Ân Huệ. Nhìn hành động của cha và mẹ, cô có thể ít nhiều đoán được dụng ý của hai người. Nghĩ đến nay, cô bất giác nắm tay lại.
Tần Mặc thu tất cả hành động của con gái vào tầm mắt. Ông cười đầy bất đắc dĩ: "A Tấn, con không muốn nói gì với a cha sao?"
Nghe vậy, tâm Tấn Tần co rút lại liên hồi. Cô ngẩng đầu, tâm trạng trăm mối ngổn ngang, con mắt trong suốt nhìn a cha nửa ngày, môi mím đến trắng bệch nhưng vẫn không nói ra một lời nào. Trên mặt cô viết rõ ràng câu"đánh chết con cũng không cắt đứt với Ân Huệ".
Đứa bé ngốc này. Tần Mặc bất giác lắc đầu. "Con muốn sống cùng với Ân Huệ, vậy con có nghĩ đến tương lai phải cho con bé cuộc sống thế nào không?"
Tần Tấn không ngờ a cha sẽ hỏi như vậy. Cô ngẩn người, nhất thời không đoán ra được dụng ý của ông, tâm đầy đề phòng.
Tần Mặc không quan tâm đến phản ứng của con gái một chút nào. Có lẽ vì đã trải qua sinh tử, càng tận mắt chứng kiến qua tình cảm như vậy, cho nênđối với sự việc của hai đứa trẻ, ông càng nhìn càng rõ ràng hơn Sương nhi.
" A Tấn, tuy nói con và Ân Huệ là hai bên tình nguyện, nhưng tình cảm như vậy chung quy vẫn là kinh hãi thế tục, hậu thế khó dung. Việc này đặt trên nam tử đều bị thế nhân coi là trơ trẽn, huống chi cả hai đều là nữ giới."
Tần Tấn nghe được lời này, ánh mắt không khỏi buồn bã. Cô biết rõ những lời a cha nói là thật, nhưng chỉ những điểm này hoàn toàn không cách nào dao động quyết tâm gần nhau của cô và Ân Huệ. Thuở nhỏ cô liền hiểu đạo lý không cần phải quan tâm những lời trào phúng của kẻ xa lạ.
"Con không để ý." Lời nói thốt ra không chút do dự nào.
Làm sao có thể không để ý được đây. Dù có độ lượng đến mấy thì con người ta cũng không thể chịu được bị người chỉ trỏ, nói lời độc ác mỗi giờ mỗi khắc, ở khắp mọi nơi.
"Con có thể không để ý, nhưng con có nhịn được khi nhìn thấy Ân Huệ bị người ta nói ra nói vào sao?" Tần Mặc cam đoan đứa trẻ này sẽ tuyệt đối không cho bất kỳ ai làm tổn thương Ân Huệ.
Quả nhiên, khi nghe nói thế, sắc mặt Tần Tấn xám đi trong nháy mắt. Cô giẫy giụa: "Con... Con sẽ mang em ấy nến nơi không có ai để ẩn cư."
"Ẩn cư? Con biết rất rõ tình hình thân thể Ân Huệ thế nào. Ẩn cư chốn không người, chỉ bằng con thì có thể chăm sóc chu toàn, cơm no áo ấm cho con bé sao?" Câu nói đầu tiên của Tần Mặc đã đánh thẳng vào trọng điểm.
Không cách nào phản bác, Tần Tấn há miệng nhưng yết hầu nghẹn lại không thốt nên lời.
"A Tấn, từ bỏ đi."
"Không." Tần Tấn lớn tiếng từ chối. Cô không muốn tách khỏi Ân Huệ. Mặc kệ tương lai thế nào, cô cũng sẽ không buông tay. Ân Huệ đã nói em ấy không thể sống thiếu cô, chính cô cũng vậy.
Vốn lặng lẽ nghe hai người nói chuyện, Tần Khang bị tiếng nói của Tần Tấn làm cho sợ đến rụt cổ. Cậu vốn không hiểu họ đang nói gì, nhưng dường như có liên quan đến chị ba. Cậu phủi miệng nhỏ, tiếp tục nghe.
"Nếu Ân Huệ từ bỏ thì sao?" Tần Mặc thăm dò lần cuối.
"Em ấy sẽ không." Tần Tấn hoàn toàn tin tưởng, không chút nào hoài nghi.
***
Sau khi chờ Tần Tấn bị gọi đi, Lâm Sương liền tiến vào một căn phòng nhỏ khác. Bà ngẩng đầu liền thấy một gương mặt tiều tụy với cặp mắt sưng đỏ đang ngồi quỳ ở một bên giường. Trên mặt thiếu nữ tỏ rõ vẻ bất an cùng phòng bị khiến tâm bà đau đớn sâu sắc. Từ lúc nàođứa trẻ này lại có vẻ mặt như thế với bà cơ chứ.
Bà suy nghĩ một đêm, cũng lo lắng một đêm. Đứa nhỏ này là một đứa trẻ trong cứng ngoài mềm. Từ nhỏ đến lớn, bà chưa từng nói nặng một câu với con gái. Nghĩ đến đêm qua nhất định đã làm thương tâm đứa trẻ đến cực điểm, lại đột nhiên có một gương mặt đứa trẻ khác đang lo lắng xuất hiện trong đầu, Lâm Sương vội vã thu hồi tâm tư, bước nhanh đến giường.
"Tết xong mẹ liền đính hôn cho hai đứa." Đè sự thương tiếc trong lòng xuống, Lâm Sương lạnh lùng mở miệng. Thân là người mẹ, bà phải kịp thời kéo con mình từ ngã rẽ trở về.
Ân Huệ nghe nói như vậy, sắc mặt nhất thời thay đổi. Nàng nhìn thẳng mẹ mình. Từ lúc A Tấn bị gọi đi, nàng đã đoán được mẹ chắc chắn sẽ đến đây, nàng cũng suy đoán được mẹ cũng sẽ nói cái gì. Thế nhưng, nàng tuyệt không ngờ rằng mẹ sẽ mở miệng nói những lời này.
"Con không lấy chồng." Mặc dù biết không nên chống đối mẹ lúc này, nàng khó có thể không thốt ra lời cự tuyệt.
"Không phải do con quyết định." Lâm Sương nghe con gái trực tiếp nói như vậy thì không khỏi có chút tức giận. Mặt bà lạnh lùng nhìn con gái, khẩu khí không cho người khác phản bác.
Ân Huệ nhìn mẹ một chút. Vẻ mặt như thế đã từng xuất hiện khi bà quyết định rời xa người đàn ông kia đi tha hương. Nàng biết lúc này mẹ rất quyết tâm. Trong lòng cả kinh, không suy nghĩ một chút nào, nàng đứng dậy xuống giường, dứt khoát quỳ xuống trước mặt mẹ mình.
"Mẹ, con không lấy chồng. Cầu người, đừng chia rẽ chúng con." Nước mắt cô bất giác chảy ra.
Lâm Sương không ngờ con gái lại đột nhiên quỳ xuống như vậy, tâm nhất thời đau đớn. Hôm nay trời lạnh, chân con bé làm sao có thể chịu được. Mẹ con liền tâm, dù tức giận như thế nào, nhìn thấy dáng vẻ của con gái như thế này, bà cũng không có cách nào nhẫn tâm không ngó ngàng đến.
"Mau đứng lên." Bà đưa tay ra muốn dìu con.
Ân Huệ lắc đầu, thân thể hoàn toàn bất động từ chối mẹ nâng dậy. Nàng ngẩng đầu tiếp tục cầu xin.
"Mẹ, đừng tách chúng con ra. Con không thể sống thiếu chị ấy. Xin người."
Nghe con trẻ cầu xin, nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt, hô hấp của Lâm Sương không khỏi cứng lại. Nhưng khi nghĩ đến con gái muốn sống cùng với nữ giới, trái tim vừa mềm đi lại trở nên cứng rắn.
Ân Huệ còn nhỏ, thuở nhỏ chỉ có A Tấn là bạn cùng lứa tuổi, hai đứa cùng ăn cùng ngủ chưa bao giờ chia lìa, mười lăm tuổi mới biết yêu nên chỉ sợ Ân Huệ hiểu sai tình chị em thành tình yêu nam nữ. Huống hồ, hai cô gái cùng nhau làm sao có thể là chân tình cơ chứ. Mặc dù có chân tình, vậy cũng là làm trái nhân luân, thiên lý khó dung. Tình cảm sâu đậm đi chăng nữa, ở nơi thế tục hồng trần này, hai người có thể gắm bó được bao lâu. Lùi một vạn bước, hai người thật có thể bảo vệ một đời một kiếp thì vẫn không thể có cách nào có được đứa con của chính mình. Cuộc đời vô thường, lỡ có ngày A Tấn gặp chuyện bất trắc, lẽ nào để Ân Huệ bơ vơ đến già?
Không, bà không thể buông tha được. Bà tình nguyện đứa này hận bà bây giờ cũng không muốn con bé chịu tội mai sau.
Cắn răng, bà nói: "Con đứng lên đi. Mẹ sẽ không đáp ứng con . Con hãy bỏ suy nghĩ này đi."
Ân Huệ vẫn không nhúc nhích, kéo vạt áo của mẹ mình, tiếp tục khổ sở van xin: " Con không đứng lên, chỉ xin mẹ tác thành cho chúng con. Mẹ, xin người. Đừng chia rẽ chúng con."
"Đứa nhỏ này, sao con không hiểu tâm của mẹ chứ?" Lâm Sương thấy con gái không chịu đứng dậy, vẫn đau khổ cầu xin, tâm bà dao động vài phần. Đối với đứa trẻ này, cuối cùng bà vẫn không nhẫn tâm được. Bà thuận thế ngồi xuống mép giường, vuốt đầu con gái.
"Mẹ là muốn tốt cho con thôi."
"Mẹ, nếu mẹ vì muốn tốt cho con, hãy tác thành cho chúng con." Ân Huệ một lòng cầu khẩn.
"Cả hai đứa đều là nữ giới, Tần Tấn không cho con hạnh phúc được đâu." Lâm Sương cố gắng khuyên nhủ con gái.
"Chị ấy có thể. Mẹ, chị ấy có thể." Ân Huệ gấp rút trả lời. "A Tấn có thể."
"Nó không thể cho con một ngôi nhà, không thể cho con danh phận, càng không cho con được một đứa trẻ. Con cứ u mê không tỉnh như thế, tương lai nhất định sẽ hối hận."
"Con sẽ không hối hận. A Tấn rất tốt với con, bảo vệ con, người đều biết mà." Ân Huệ giơ tay lau nước mắt. "Mẹ có thể yên tâm để con ở nhà với chị ấy, không phải là mẹ tin tưởng chị ấy có thể chăm sóc con tốt sao?"
Lâm Sương nhất thời không nói được gì. Bà nhìn A Tấn từ từ lớn lên, những năm nay, đứa trẻ kìa đối xử tốt với con bà như thế nào bà đều ghi khắc trong lòng. Nếu đứa trẻ kia là nam tử, bà tin tưởng chỉ cần hai người hữu tâm, coi như bị người khác xì xào, bà vẫn đồng ý thành toàn cho hai người. Dù sao thì với tính tình kia của A Tấn, nếu nữ giới gả cho nó nhất định sẽ hạnh phúc. Cố tình...cố tình nó là nữ nha. Đây là nghiệt tình không cho phép tồn tại trên đời.
"A Tấn rất tốt với con, nhưng nó là nữ nhân, không phải nam tử, không phải."
"Mẹ bởi vì chị ấy là nữ cho nên mới không cho con ở cùng chị ấy, nhưng mẹ ơi, nam nhân có cái gì tốt? Nam nhân trên cõi đời này đều tam thê tứ thiếp, bạc tình bạc nghĩa. Cái bọn họ muốn chỉ là một gương mặt, một thân thể, một người sinh con cho họ. Chờ khi nữ nhân tuổi già kém sắc, có mấy ai sẽ thật lòng thật ý chứ? Có mấy ai sẽ thật lòng đối xử với con, bảo vệ con như A Tấn chứ?" Ân Huệ từng câu từng chữ nói ra, tràn đầy không cam lòng.
Trong lòng Lâm Sương run lên. Những lời này của con gái mặc dù có chút cực đoan nhưng cũng là thật tình. Chẳng phải hầu hết nam nhân trên cõi đời này đều như thế sao? Cũng chính vì biết rõ điều này, mấy năm nay bà không ít lần lo lắng cho tương lai của con gái.
Ân Huệ nhìn thấy tia động dung trong mắt mẹ, vội vàng nói ra suy nghĩa từ lâu của mình: "Mẹ, mẹ đừng quên chân con bị tàn phế. Huống hồ... " Ân Huệ cắn răng đem suy nghĩa lâu này thốt ra. "Huống hồ người cũng nhìn thấy con đã là người của A Tấn, thân thể của con đã trao cho chị ấy. Con đã không còn lạc hồng, không nam nhân nào muốn con."
Nghe nói như vậy, sợi dây trong lòng Lâm Sương căng lên. Như bà nhìn thấy đêm qua, hai người đã có tiếp xúc da thịt. Bà dối gạt chính mình, chỉ hy vọng hài tử còn nhỏ, chỉ là tiếp xúc thân thể, hôn hôn sờ sờ, còn chưa phạm sai lầm lớn. Nhưng hiện tại chính tai bà nghe được sự thật mà bà sợ nhất. Bà biết rõ vận mệnh của nữ giới khi mất đi trinh tiết là thế nào. Đột nhiên, trong đầu bà lóe lên: "Con cùng A Tấn... Có phải con đã sớm nghĩ kỹ...?"
Ân Huệ biết mẹ nhất định sẽ đoán ra, cũng không có ý định giấu diếm, gật đầu, đi đến hai bước rồi quỳ xuống, chăm chú ôm chân mẹ: "Mẹ, người tác thành cho con và A Tấn đi. Chị ấy sẽ đối xử tốt với con. Mẹ, xin người. Con không thể thiếu chị ấy."
Lâm Sương giận dữ nhìn sự thật như ván đã đóng thuyền ép buộc bà phải chấp nhận. Đứa nhỏ này vì có thể cùng A Tấn bên nhau, dĩ nhiên liều lĩnh tính toán đến cả trinh tiết của mình.
"Con có biết hai đứa bên nhau sẽ bị thế nhân cười nhạo không? Vạn nhất A Tấn có mệnh hệ gì trong tương lai, con nhất định cô độc cả đời."
Ngẩng đầu chăm chú nhìn mẹ, trong mắt Ân Huệ đầy đau khổ nhưng vẫn lộ ra quyết tâm: "Mẹ, mẹ cảm thấy nếu như A Tấn có việc, con có thể sống một mình trên đời sao?"
" Con...con..."
Tay buông lỏng, rồi nắm lại, Lâm Sương đột nhiên đứng dậy, không quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng. Sự quyết tuyệt trên gương mặt nữ nhi buộc bà phải trốn khỏi.
"A Tấn, con nghĩ kỹ, nếu muốn sinh hoạt một cách quang minh chính đại, con nhất định phải vứt bỏ thân phận nữ giới, mang theo Ân Huệ tha hương, từ đấy lấy thân phận nam tử mà sống. Bất luận lúc nào con cũng phải cẩn thận che giấu, không chỉ như vậy, con còn phải gánh vác trách nhiệm của nam nhân, phải làm công nuôi sống gia đình, vì người yêu che mưa che gió, bảo vệ chu toan, đảm bảo hạnh phúc. Con có thể gánh chịu nổi tất cả những thứ này không?"
"Có thể. A cha, con sẽ như a cha chăm sóc mẹ, chăm sóc tốt cho em ấy, làm cho em ấy hạnh phúc."
Lâm Sương rời khỏi nơi ở của Ân Huệ, lại vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của hai cha con. Cách một cái cửa sổ, bên tai bà vang vọng câu nói kia 'Như a cha chăm sóc mẹ'. Những ký ức xa xưa ùa về trong đầu bà. Bà đã từng yêu oanh oanh liệt liệt, thiết thiết thực thực đau khổ qua. Vốn nghĩ mình là người phụ nữ bất hạnh nhất trên đời, nhưng Tần Mặc xuất hiện làm cho bà hiểu cái gì mới là hạnh phúc chân chính. Những năm này, bà không chỉ một lần vui mừng vì gặp được một người có thể sưởi ấm tim bà mọi lúc mọi nơi. Bà cũng hy vọng tương lai con gái có thể hưởng thụ được tình yêu bình thản nhưng chân thực như vậy. Chồng Ân Huệ không cần giàu có quyền quý nhưng cần phải có trái tim sâu sắc bảo vệ con bé. Nghĩ đến đây trong lòng bà không khỏi cay đắng. Tại sao người nắm giữ trái tim như thế lại là nữ cơ chứ?
Lâm Sương thẩn thờ đứng ngoài phòng, mặc cho gió lạnh mang đi nhiệt độ còn sót lại trên người bà. Bà xoắn xuýt thống khổ, tiến thối lưỡng nan.
"Tại sao lại đứng ở ngoài như vậy? Không sợ lạnh à?" Cửa phòng mở ra, Tần Mặc kéo Lâm Sương qua, đưa bà về phòng. Nhìn gương mặt tái nhợt của vợ, ông đau lòng vạn phần. Sớm biết bà ở ngoài cửa sổ, ông mới cố ý nói những câu kia, nhưng ông lại không nghĩ rằng sau khi bà nghe xong câu kia lại càng đứng mãi không chịu vào nhà. Thực sự quan tâm sẽ bị loạn a.
Tần Tấn nhìn thấy a cha đưa mẹ vào nhà, không nói hai lời liền quỳ xuống trước mặt Lâm Sương. Vừa muốn mở miệng, cô lại bị Tần Mặc ngăn cản: "Chớ ngốc nghếch quỳ đó nữa, mau đi xem Ân Huệ đi."
Quả nhiên vừa nghe hai chữ Ân Huệ, Tần Tấn liền không quản cái khác, lồm cồm bò dậy, chạy ra ngoài phòng.
Nhìn Tần Tấn rời đi, Tần Mặc kéo vợ đến bên lò sưởi ngồi xuống, nửa ngồi nửa quỳ trước bà, cẩn thận cầm đôi tay lạnh lẽo kia giữ trong lòng bàn tay. Đợi khí sắc bà tốt hơn, lúc này ông mới mở miệng: "Sương nhi, lẽ nào em còn xem không hiểu sao?"
Lâm Sương không nói gì, nhìn chồng rồi giật tay lại.
Tần Mặc không chút nào để ý, kéo tay nhỏ của bà lại. "Sương nhi, con cháu tự có phúc của con cháu. Nếu bọn nhỏ đều tình nguyện, em cần gì phải chia rẽ uyên ương?"
"Đều là nữ giới, thế nào là uyên ương? Tình cảm như vậy có thể kiên trì được bao lâu?" Lâm Sương hỏi ngược lại, nhưng lại thiếu một phần khí thế.
Tần Mặc đã sớm có tính toán trong lòng. "Sương nhi, em còn nhớ ta đã từng tòng quân không?"
Lâm Sương nhìn vết sẹo trên mặt chồng, bà tự nhiên nhớ đến. Nghĩ đến lời nói của người này tất có ý nghĩa sâu xa, bà lập tức không nói lời nào mà nhìn ông.
"Sương nhi cũng biết người tòng quân nhiều năm không được gần nữ giới, tuy rằng trong quân cũng có quân kỹ để giải tỏa nhưng cũng không cách nào thoả mãn hết thảy nam nhân. Vì lẽ đó, trong quân, việc nam phong cũng khó tranh khỏi." Tần Mặc bắt đầu giảng giải cho vợ về đoạn chuyện xưa kia. Ông hi vọng thê tử có thể lĩnh ngộ.
"Ở trong quân, ta có thấy hai anh em vào sinh ra tử. Một người là Diệp Nguyên, người là Sở Thanh. Bọn họ vốn là thanh mai trúc mã cùng thôn, thuở nhỏ cùng lớn lên, đồng thời cùng bị chiêu vào quân. Hai người thường ngày chiếu cố lẫn nhau, giúp đỡ nhau. Ở trên chiến trường, hai người càng không rời nhau, cùng tiến cùng lui. Ngày tháng qua đi, tuy rằng mọi người không nói gì, nhưng họ cũng phát giác giữa bọn họ có mối quan hệ khác thường."
Lâm Sương nhất thời hiểu rõ dụng ý của ông, không bà không hề bị lay động, hừ lạnh: "Bọn họ cũng chỉ vì nhất thời cô quạnh, đợi đến khi xuất ngũ về nhà tất nhiên sẽ cưới vợ sinh con."
Tần Mặc nghe nói như vậy có chút đau khổ. Năm đó ông cũng cho là như vậy, nhưng ai sẽ ngờ tới, tại trận đánh lén kia, ông tận mắt chứng kiến Sở Thanh trước giờ đầy yếu đuối dùng thân thể đỡ một đao chí mạng cho Diệp Nguyên. Mà Diệp Nguyên như phát điên giết chết kẻ thù kia xong, ôm thi thể Sở Thanh rồi chấm dứt tính mạng mình. Đem kết cục kể cho thê tử, lẳng lặng nhìn bà hồi lâu, ông nói: "Sương nhi, tình yêu như vậy cũng chỉ có đến chết không tha."
Đến chết không tha. Khiếp sợ với kết cục kia, Lâm Sương đột nhiên nghĩ đến lời tự nhủ sau cùng của con gái, trong lòng căng thẳng.
***
Lời nói của tác giả:
Tần baba là người rộng lượng.
Ông trải qua sinh tử nên đối với nhân sinh đều thấu hiểu. Ông bị người cười nhạo nên vì thế không để ý đến thế tục.
Ông chứng kiến tình yêu đến chết không tha nên cũng vô cùng hiểu rõ tính cách của hai đứa trẻ, cũng biết vợ luyến tiếc con gái.
Hai người là con gái, nên theo phương diện khác, con gái đã gả như nước đổ ra ngoài, coi như sinh con cũng vì người khác nối dõi tông đường. Tần gia có Tần Khang, vì vậy chuyện hương hỏa không kéo đến trên đầu hai người con gái. Con gái gả cho người ta chẳng bằng giữ lại bên người dưỡng già.
Tần baba không chỉ nhìn thấu, còn là người thông minh.
Hai cái miệng nhỏ có thể bên nhau, Tần baba có công lao rất lớn.