Tần Tấn Chi Hảo

Editor: Bánh Bao
"Dìm chết con kỹ nữ không biết xấu hổ này đi."
"Đồ vô liêm sỉ hạ đẳng này nên mang đi ngâm lồng heo."
"Hừ, con lẳng lơ trời sinh không được đàn ông đ*, không nhịn được cô đơn liền câu dẫn đàn bà."
"Dìm nó, dìm nó."
Những người này đang làm gì? Tại sao lại tức giận như vậy?
Bên tai nghe được lời chửi mắng vô tình, trước mắt là những gương mặt máu lạnh đang phỉ nhổ. 
Trong lúc hoảng hốt, nàng nhìn thấy từ xa có người chậm rãi đi tới, phía sau kéo theo một cái lồng heo đan từ tre, bên trong nằm một cô gái, ven đường có người liên tục ném trứng gà cùng thức ăn hư vào cô ta. Thịnh Dục mờ mịt đứng trong đám người. Mặc cho người bên cạnh xô đẩy, nàng không nhìn rõ gương mặt cô gái trong lồng kia, nhưng này có thể cảm giác được sự tuyệt vọng trong mắt người kia.
Ông lão mặc áo trắng đứng bên bờ sông, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng. Những người đứng bên cạnh cũng đầy sự vô tình và trào phúng trên mặt.
"Ngươi cùng nữ tử mến nhau, làm ra sự đồi phong bại tục này, phá hoại luân thường đạo lý. Hôm nay thiên lý khó tha, chỉ có thể lấy cái chết mà tẩy đi tội nghiệt đời này của ngươi. Kiếp sau nhớ cố gắng mà làm người. Người đâu mau dìm ả đi." Ông lão không một chút cảm tình phán cô gái kia tử hình, phất tay, mí mắt cũng không nhấc lên, dường như xem cô gái này một chút cũng sỉ nhục ông ta.
Thịnh Dục không thể tin nổi mà nhìn ông ta, trong đầu tràn đầy câu nói nử tử mến nhau kia. Đây dĩ nhiên là tử tội của cô gái sắp sửa bị đoạt đi tính mạng kia sao? Không, không thể thế được. Nàng dùng sức chen về phía trước muốn cứu người kia, nhưng đoàn người đẩy nàng vào chính giữa khiến nàng không thể đi về phía trước. Mắt thấy người đàn ông hành hình giơ cái lồng heo kia lên, sắp quăng xuống sông, trong nháy mắt, nàng nhìn thấy rõ dung mạo cô gái nằm trong lồng.
"Lâm nhi."
KHÔNG ĐƯỢC...
Đột nhiên mở mắt ra, Thịnh Dục thở hồng hộc. Dù đã thoát khỏi ác mộng kia, sự lo lắng bi thống vẫn như cái bóng đi theo nàng.
Trong phòng, lò lửa cháy đượm nhưng nàng vẫn đổ mồ hôi lạnh đầy mình, toàn thân run cầm cập.
Vô lực ngồi dậy, cuộn tròn thân thể lại, quấn chặt chăn núp ở góc tường nhưng vẫn không cách nào khống chế sự hoảng sợ sâu thẳm trong nội tâm. Thịnh Dục trợn to mắt. Nàng không dám nhắm mắt, chỉ sợ sẽ nhớ đến cô gái đã chết kia. Tay căng thẳng kéo lấy góc chăn, nàng biết đó không phải là giấc mộng, đó là sự thật. Hai năm trước, ở Thanh Châu, nàng tận mắt thấy hai người kia chỉ vì là nữ tử mến nhau mà bị mọi người nguyền rủa, mắng chửi, thả vào giữa sông, không còn tính mạng.
Nàng muốn cứu họ nhưng lại bị mẹ ruột ngăn cản. Bà nói đây là tội nghiệt của họ, họ đáng bị xử phạt.
Tại sao nói đây là tội của họ? Họ không có làm việc thương thiên hại lý, chỉ là yêu nhau, tại sao những người kia lại không tha cho họ kia chứ? Từng người từng người không hề lưu tình mà chỉ trích hai người họ, trơ mắt nhìn họ bị nước sông nuốt chửng mà chẳng ai vì họ nói một câu.
Sau khi tận mắt nhìn thấy sự tàn khốc kia, thật lâu sau đó, mỗi đêm nàng đều gặp ác mộng như lúc nãy. Lâm nhi bị giam trong lồng trúc, bị ném xuống sông. Vừa ổn được vài tháng, mới hết gần đây, tại sao cảnh tượng hồi lâu không mơ thấy lại đột nhiên xuất hiện? Thân thể giật mình một cái, ý lạnh xông lên đầu. Chỉ sợ là có liên quan đến việc Lâm nhi muốn đi Sóc Châu đây.
Răng cắn chặt môi, vốn hai người đồng tâm là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, thế nhưng ông trời một mực khiến nàng nhìn thấy lòng người đen tối, làm cho nàng hiểu được sự thật tàn khốc.
Lâm nhi là đại tiểu thư Đường gia, là bảo bối được mọi người bảo vệ trong lòng bàn tay. Từ nhỏ đến lớn, không ai dám không tôn trọng muội ấy, hay làm muội ấy oan ức. Một người như vậy, làm sao nàng có thể kéo muội ấy vào vực sâu tuyệt vọng, làm cho muội ấy đau đớn như bị dao đâm cơ chứ. Huống hồ thương tổn như vậy không phải nhất thời, mà là một đời.
Bao lần hạ quyết tâm phải chặt đứt mối tình này, nhưng nàng không khống chế được càng lún càng sâu, càng quấn càng chặt. Tay nàng đè trán nhưng không đè xuống được sự đau nhức trong đầu.
***
Mặt trời mọc, tuyết tan. Một chiếc xe ngựa nhỏ trong đáng chú ý chay trên quan đạo Yến Sơn có chút lầy lội. Đội mũ bông, mặc áo dày, đeo bao tay, dù trang bị đầy đủ nhưng người ta vẫn có thể nhìn ra tai người phu xe trẻ tuổi kia bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, sắp chuyển sang tím.
Xe ngựa chạy không nhanh, dù chạy vô cùng cẩn thận vẫn không thoát khỏi gập ghềnh trắc trở. Thân xe lắc lư làm con vật nhỏ yêu kiều kia phát sinh bất mãn mà kháng nghị.
"Người không sao chứ?" Bếp lò nhỏ sưởi ấm cả thùng xe, cách lớp màn xe dày đặc, dù Ân Huệ đang dỗ dành cục cưng đang quấy kia, nhưng nàng vẫn không nhịn được lo lắng cho người đang chịu gió ngoài kia. "Người có lạnh không? Không thì dừng xe đi vào sưởi ấm một chút đi."
Tần Tấn nhìn sắc trời, sợ người trong xe không thoải mái, xe này vốn đi chậm, nếu như dừng lại, chỉ sợ trước khi trời tối cũng không đến được trạm dịch. "Ta không sao, em cứ an tâm ngồi, rất nhanh sẽ đến."
"Ừ." Sợ người kia phân tâm, Ân Huệ không nói nhiều nữa, chuyên tâm dỗ đứa bé nín khóc.
Cuối cùng, xem như xe ngựa cũng đã đến trạm dịch trước trời tối. Tần Tấn cẩn thận đánh xe ngựa vào trạm dịch. Nhìn những chiếc xe ngựa khá xa hoa bên cạnh, Tần Tấn không khỏi nhíu mày.
Nhảy xuống xe, cẩn thận cột ngựa, Tần Tấn đi đến một bên xe ngựa. "Em đợi ở đây trước, ta đi sắp xếp một lát, rất nhanh sẽ trở về." Nghe được trong buồng xe đáp lại, nàng mới yên tâm đi vào trạm dịch.
Bước nhanh vào bên trong trạm dịch, Tần Tấn đi đến trước quầy, nói rõ ý định với binh lính đăng ký chỗ ở.
"Không may là ngươi tới chậm rồi, phòng đã đầy." Người binh sỹ kia lộ vẻ khó xử nói. Tuy nói thương khách đến Yên Sơn này khá đa dạng nhưng cũng chưa bao giờ đầy chỗ, nhưng thật không khéo hôm nay có một nhóm đông người đã chiếm hết phòng từ sớm.
Tần Tấn nghe nói như vậy, tâm nhất thời nguội đi một nửa. Trên núi này chỉ có một nơi ở như vậy, đêm đến trong núi khí lạnh trùng trùng. Nếu chỉ có một mình nàng thì nàng có thể ở trong xe nhịn một đêm cũng không sao, thế nhưng Ân Huệ cùng đứa bé thì làm sao ở được.
Người binh sỹ kia cũng là một người tốt bụng, nhìn ra sự khó khăn trong mắt người đối diện. "Không còn phòng trống, nếu không thì buổi tối ngươi đi chen quân trướng với chúng ta, xem như cũng có chỗ ngủ đi."
Hiểu được ý tốt của đối phương, Tần Tấn cảm kích trong lòng. "Xin đa tạ ý tốt của đại ca, nhưng ta còn mang theo nữ quyến cùng trẻ nhỏ, thật sự không còn biện pháp sao? Chỉ cần chỗ có chút ấm áp là được."
Binh sỹ nhìn thấy đây là người đàng hoàng, cũng hiểu khó xử khi mang theo người nhà. Anh ta gãi đầu, suy nghĩ trong chốc lát liền nãy ra chủ ý, lật lật quyển sách trong tay, nhỏ giọng: "Ngươi đi hỏi mấy gian cuối cùng ở tầng hai phía Tây xem. Người ở chỗ đó là một nữ chủ nhân, nhìn dáng dấp cũng thiện lương, ngươi thử coi có thể thương lượng xem có thể để người nhà ngươi ở ké được hay không. Có điều ta nói trước, nếu người ta không chịu, ngươi cũng đừng quấn quýt chọc giận người ta, tăng thêm phiền phức cho ta."
Tần Tấn nghe lời này liền hiểu ý của anh ta, lập tức gật đầu, đang chuẩn bị đi thì nghe người binh sỹ kia căn dặn: "Đừng có đi lộn chỗ mà đi quấy rầy người khách ở phía Đông. Khách chỗ đó không phải là người có thể đắc tội đâu."
"Vâng, đa tạ đại ca." Tần Tấn nóng ruột nói xong liền ba chân bốn cẳng chạy lên tầng hai.
"A Tấn, ngươi đi đâu đây?" Tạ chưởng quỹ hộ tống tiểu thư đi Sóc Châu mở cửa ra thì nhìn thấy Tần Tấn, không khỏi có chút ngoài ý muốn mà hỏi.
"Chưởng quỹ!" Nhìn thấy người mở cửa là người quen, Tần Tấn vừa mừng vừa sợ. Không nghĩ tới có thể gặp người quen ở chỗ này, hy vọng trong lòng nàng lại lớn thêm mấy phần. Bận bịu chào hỏi, nàng vội vã đem đầu đuôi câu chuyện nói ra.
Hiểu rõ nguyên do, Tạ chưởng quỹ tự nhiên không thể không giúp đỡ. "Yên tâm đi, tiểu thư rất thiện tâm. Ngươi đi theo ta." Nói xong, ông dắt nàng đi đến căn phòng khác.
Đi một ngày đường, Thịnh Dục có hơi mệt, ngồi ở cạnh bàn suy nghĩ. Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng gõ cửa. Nhíu nhíu mày, nàng vừa mới đuổi Tú nhi đi, ai đến quấy rầy đây? Tuy có chút không kiên nhẫn, Thịnh Dục vẫn ra mở cửa.
"Có chuyện gì?" Nhìn hai người ngoài cửa, Thịnh Dục không hiểu nguyên nhân mà nhìn Tạ chưởng quỹ, dù vậy nàng vẫn chú ý nam tử dung mạo thanh tú bên cạnh ông.
"Tiểu thư, đây là A Tấn." Chưởng quỹ giới thiệu đơn giản thân phận Tần Tấn, sau đó đẩy Tần Tấn một cái, ra hiệu cho nàng nói rõ nguyên nhân với tiểu thư.
Tần Tấn âm thầm đánh giá Thịnh Dục. Nàng làm công cho Dục gia nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy gia chủ vốn chỉ nghe tên đó giờ. Hoàn toàn khác so với tưởng tượng, nàng luôn cho rằng một người phụ nữ muốn đứng vững ở địa bàn của đàn ông ắt hẳn phải vô cùng hung hăng, lại không nghĩ rằng cô gái thanh nhã trước mắt hoàn toàn không có ngạo khí cùng bá đạo trong dự tính, trái lại lộ ra vài phần hoà thuận, thong dong.
Tạ chưởng quỹ nhìn thấy tên ngốc này không lên tiếng, khuỷu tay đẩy nhẹ một cái.
Thu hồi tâm tư, Tần Tấn suy nghĩ một chút. Vừa nãy hỏi thăm được từ chưởng quỹ là nha đầu đi theo tiểu thư ở trong một gian phòng, trong lòng nàng có chủ ý xin tiểu thư để Ân Huệ ở chung phòng với nha đầu đi theo, còn nàng thì chịu khó ngủ một đêm trên xe ngựa. Không do dự nói ra ý định, Tần Tấn còn không quên nói thêm một câu: "Chỉ cần cho hai người kia có chỗ đặt chân bên đêm là được." Trong mắt nàng tràn đầy hy vọng nhìn Thịnh Dục.
Nghe xong, Thịnh Dục suy nghĩ ở bên ngoài khó tránh khỏi sẽ gặp được chuyện phiền toái không nghĩ tới, mà người này lại đưa ra đề nghị cũng không quá phận. Nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết kia, nghĩ đến người này xem trọng người nhà, vốn thuở nhỏ được giáo dục làm việc thiện giúp người, càng hiểu một đương gia tốt phải biết thông cảm cho thuộc hạ, không phải chỉ lập ân uy mà còn phải biết thi ân, nàng cũng không đành lòng để cả nhà họ tách ra liền thoải mái đáp ứng. Ngay tại chỗ, Thịnh Dục gọi Tú nhi đến, dặn dò Tú nhi thu thập đồ đạc đến ở cùng nàng, chừa phòng trống cho cả nhà Tần Tấn.
Tần Tấn vạn lần không ngờ tới tiểu thư lại uỷ khuất chính mình, nhường hẳn một phòng trống cho nàng. Không khỏi cảm kích vạn lần, nàng liên tục nói lời cảm ơn.
"Nhanh đi đón người nhà đi. Họ chờ cũng lâu rồi."
Lúc này Tần Tấn mới nhớ tới mẹ con Ân Huệ còn ở trên xe, cảm tạ tiểu thư lần thứ hai rồi vội vàng rời đi.
Tú nhi nghe tiểu thư dặn dò xong, trở về phòng cầm bao quần áo ra. Thịnh Dục thấy Tú nhi thu thập đồ đạc, đi ra khỏi phòng, đứng ở hành lang, Nhìn người đến người đi, trong lòng nàng không khỏi sinh mấy phần cô tịch.
Cúi đầu, Thịnh Dục vừa vặn nhìn thấy Tần Tấn đã quay lại. Nhìn thấy "hắn" vô cùng cẩn thận nâng người phụ nữ đang bế một đứa trẻ, nàng biết người bên cạnh chính là thê tử của "hắn".
Trong lòng có chút ngạc nhiên, xa xa nhìn thấy họ, người binh lính đứng trước quầy thấy hai người đi vào liền bắt chuyện một tiếng. Tần Tấn cẩn thận từng ly từng tý đỡ thê tử ngồi xuống băng ghế dài, mãi cho đến khi Ân Huệ ngồi xuống thì mới chạy đến quầy. Thịnh Dục nghĩ chắc là họ muốn đăng ký họ tên. Quả nhiên, người binh sỹ đưa bút sách ra, cười ha nói cái gì đó. Tần Tấn đột nhiên nghiêng đầu nhìn thê tử một chút, mơ hồ có thể thấy nụ cười trên mặt "hắn". Tuy không nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ kia, trực giác của Thịnh Dục cảm thấy nhất định trên mặt cô gái đó cũng có vẻ mặt giống hệt Tần Tấn.
Chờ Tần Tấn viết xong, binh sỹ lấy bút sách về, còn nói vài câu. Tần Tấn gật gật đầu, quay trở lại bên cạnh thê tử, khom lưng như muốn dìu nàng. Thịnh Dục nhìn thấy cô gái kia không thuận thế đứng dậy mà lại rút tay, vén đám tóc rối trên thai dương của Tần Tấn ra sau tai. Vốn là cử động thân mật của phu thê trong khuê phòng, thế nhưng cô gái kia lại làm rất tự nhiên.
Trong lòng giật giật, có chút ấm, Thịnh Dục mím môi tiếp tục quan sát. Tần Tấn cẩn thận nâng thê tử dậy, phối hợp bước chân của nàng, chậm rãi đi đến trước cầu thang thì dừng lại, dường như căn dặn cái gì, chờ cô gái ngẩng đầu nở nụ cười thì mới tiếp tục đi.
Hai người đi rất chậm, mỗi bước đi đều dường như phi thường cẩn thận, mà dáng đi kia khác hẳn dáng đi của người bình thường càng khiến Thịnh Dục thêm hiếu kỳ, vô thức đi lên mấy bước để nhìn rõ hơn. Mắt nhìn theo hai người, nhìn xuống dưới mấy tấc, Thịnh Dục chỉ thấy trên chân cô gái kia mang một đôi giày vô cùng kỳ lạ. Mặc dù nó nhìn giống như đôi ủng nhưng lại dày và to hơn rất nhiều. Cũng chính vì nguyên nhân này, việc đi lại trên cái cầu thang nhỏ hẹp có vẻ vô cùng gian nan. Trong đầu Thịnh Dục nảy ra một ý.
Cô gái đi đứng bất tiện.
Tần Tấn nửa ôm thê tử, hai mắt căng thẳng nhìn chằm chằm cầu thang, miệng hơi động như đang đếm bước chân. Chẳng biết vì sao, Thịnh Dục càng không tự chủ nhẩm thầm trong lòng. Một bước, hai bước,... Mãi cho đến khi hai người kia bước lên bậc thang cuối cùng, nhịp tim của Thịnh Dục mới xem như chậm lại.
Thở phào nhẹ nhõm thật dài, cảm giác mình thất thố, Thịnh Dục lui về một bước. Nàng không nghĩ rằng tâm tư của mình lại hoàn toàn bị hấp dẫn bởi đôi phu thê xa lạ này. Âm thầm nở nụ cười, Thịnh Dục ngẩng đầu, lại một lần nữa thất thần.
Nàng nhìn thấy rõ dung mạo của cô gái kia, nhưng trong nháy mắt hoảng hốt không phải vì tướng mạo của cô gái kia không thua Đường Lâm mà là sự hạnh phúc nồng nàn không hề che giấu đủ khiến người khác đố kỵ.
Rất nhức mắt đấy.
***
GiađìnhTầnTấnhấtxônướcđườngvàongườiThịnhDụccôđơntội nghiệp
= ̄ω ̄=


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui