Edit by Náppu
*
“La to làm gì?”
Hứa Uyên không biết tại sao đột nhiên ngưng chém giết lắc mình lại đây, giống như là bay qua dừng ở trước mặt cậu.
Chẳng qua Cù Tầm Dương hiện tại không có tâm tư kinh ngạc cảm thán siêu năng lực của Hứa Uyên, bắt lấy Hứa Uyên chỉ vào phương hướng Đới Thước chạy đi: “Đới Thước không biết phát điên cái gì chạy vào trong đàn quái vật, anh mau đi giúp giúp nó.”
Hứa Uyên nhìn theo phương hướng ngón tay Cù Tầm Dương, chỉ nhìn thấy bên kia có ánh sáng năng lượng dao động nho nhỏ, thân ảnh Đới Thước đã sớm bị đàn quái vật cao lớn bao phủ, hắn khẽ nhíu mày, mắng một câu gia hỏa không biết trời cao đất rộng, nhưng vẫn lắc mình tới hướng bên kia.
Cậu ở trong vòng hộ thuẫn nôn nóng chờ đợi, đợi thật lâu, rốt cuộc thấy Hứa Uyên khiêng Đới Thước bị thương từ giữa đàn quái vật chạy ra, một bên chém giết một bên bay vọt đến đây.
Phía sau hắn còn đi theo Dịch Dữ Kiệt, trên lưng Dịch Dữ Kiệt là Trương Hải Lương giống như đã hôn mê, cả người Trương Hải Lương đều là máu, hơn nữa vị trí cánh tay trái trống không, chỗ bả vai đứt gãy huyết nhục mơ hồ.
Còn có bảy tám lính gác đi theo phía sau Hứa Uyên, vừa chém giết quái vật, vừa chạy tới chỗ bọn họ.
Cậu cũng chưa rõ ràng hiện tại là tình huống như thế nào, Hứa Uyên đã dừng ở bên người cậu thu hồi hổ trắng, sau đó bắt lấy Đới Thước nửa mê nửa tỉnh trực tiếp lắc mình rời đi.
Vòng hộ thuẫn biến mất, hai nhóm lính gác khác cũng nhanh chóng mang đi hai dẫn đường trước đó ở trong vòng hộ thuẫn, lưu lại cậu một mình đứng tại chỗ không biết làm sao.
Dịch Dữ Kiệt cũng trực tiếp chạy ngang qua bên người cậu, không quản cậu thế nào, mấy lính gác khác cũng liên tiếp nhảy lướt qua cậu, ngay lúc cậu cho rằng bản thân đã bị ném ở chỗ này, Sở Tri Nam lại đi tới bên cạnh.
Sau đó...
Trời đất quay cuồng, Sở Tri Nam dùng một bàn tay vòng lấy eo cậu đem cậu ôm lên khỏi mặt đất, sau đó dùng tư thế kẹp cậu dưới nách rời đi.
Bình thường dưới tình huống tư thế này đều làm người ta khó chịu, huống chi lại dùng tốc độ siêu nhanh đong đưa, Sở Tri Nam hoàn toàn không cố kỵ cảm thụ của cậu, mặt đất ở trong mắt cậu nhanh chóng lui về phía sau, cậu đầu váng mắt hoa, dạ dày sông cuộn biển gầm.
Tiếng nổ mạnh phía sau liên miên không ngừng, cản phía sau là Liên Hạc cùng tám chín lính gác đuổi theo quái vật chém chém giết giết.
Cậu cũng không biết bọn họ chạy bao lâu, trên đường có một đoạn thời gian cậu bởi vì quá khó chịu mà mất đi ý thức, chờ cậu khôi phục lại ý thức đã phát hiện bản thân vẫn còn bị Sở Tri Nam kẹp ôm.
Lúc cậu nhịn không được muốn nôn ra, bọn họ rốt cuộc ngừng lại.
Sở Tri Nam tùy ý buông tay, cậu vừa rơi xuống đất, lập tức che miệng chạy đến một góc nôn đến trời đất u ám, chẳng qua lúc trước chuyện quá khẩn cấp cho nên bọn họ cơm trưa cũng không kịp ăn, cơm sáng cậu cũng đã sớm tiêu hóa không sai biệt lắm, cho nên không nôn ra được thứ gì, nôn nửa ngày toàn là nước.
Trong lúc hoảng hốt cậu nghe thấy Liên Hạc gọi một dẫn đường cấp B đi giúp Trương Hải Lương trị liệu, trong nháy mắt kia cậu có chút nghi hoặc.
Địa phương bọn họ đang ở hẳn là một trấn nhỏ hoang phế, bốn phía đều là nhà bốn năm tầng, đương nhiên thang lầu đều đã rách nát bất kham.
Cậu dựa vào tường không ngừng mát xa vị trí dạ dày, muốn hòa hoãn cảm giác khó chịu, lúc này Liên Hạc đi tới đưa cho cậu một chai nước.
Cậu có một tia kinh ngạc, còn tưởng rằng bọn họ sẽ không quan tâm đến cậu.
Chỉ là cậu mới vừa dùng nước súc miệng, lại bị Liên Hạc đột nhiên ôm lấy.
Cù Tầm Dương ngẩn người, sau đó hiểu được đối phương chỉ là muốn khai thông, tuy rằng như thế, cậu vẫn là không quen thình lình xảy ra hành động thân mật thế này.
Có lẽ bọn họ cũng không để ý, chỉ là cậu trước mắt còn chưa thể đem hành động thân mật này trở thành việc bình thường.
Bất quá Liên Hạc không phải nói ôm đối với bọn họ hiệu quả khai thông không tốt, cho nên kém nhất cũng sẽ lựa chọn hôn môi sao?
Sau đó cậu nghĩ đến chính mình vừa mới nôn qua.
Mẹ nó, gia hỏa này là ghét bỏ cậu đi.
Bất quá cậu cũng không có oán giận gì, chỉ có thể tùy ý Liên Hạc ôm.
Lúc này cậu phát hiện một chỗ kỳ quái, những người khác hoặc là nghỉ ngơi, hoặc là bận rộn, đội lính gác của Chu Giai cùng Phàn Nhạc Nhạc đều bị thương nghiêm trọng, trong đó bị thương nghiêm trọng nhất chính là Trương Hải Lương, không còn cánh tay trái, hơn nữa cả người toàn là vết thương.
Cho nên hiện tại dẫn đường trong đội đều hẳn là phải giúp lính gác khai thông trị liệu.
Cậu cho rằng Liên Hạc cho dẫn đường cấp B giúp Trương Hải Lương khai thông là bởi vì Phàn Nhạc Nhạc đi giúp những người khác.
Chính là cậu phát hiện trừ bỏ Trương Hải Lương bị mang vào trong phòng để trị liệu, ba lính gác khác tất cả đều ở bên ngoài, Phàn Nhạc Nhạc vì sao không giúp đội lính gác của mình khai thông?
Cậu ở trong lòng đếm một chút nhân số lính gác hiện tại hoặc ngồi hoặc đứng bên ngoài, phát hiện hình như không đúng.
Bọn họ tổng cộng hai mươi lăm người, trừ bỏ Đới Thước cùng đội với cậu, bốn dẫn đường ở bên trong giúp bốn lính gác khai thông, bên ngoài hẳn là chỉ còn 12 cái lính gác mới đúng.
Nhưng bên ngoài hiện tại lại có 13 lính gác đang chờ khai thông.
Lại nói tiếp hình như từ lúc đến nơi này, cậu không có thấy Phàn Nhạc Nhạc.
Chẳng lẽ là cậu không chú ý? Hay là Phàn Nhạc Nhạc đang giúp Đới Thước khai thông?
“Cái kia...”
Cậu có thể cảm giác được hỗn loạn tinh thần lực của Liên Hạc dần dần bằng phẳng, nhưng Liên Hạc không buông cậu ra, cậu cũng không dám tránh thoát.
“Cái gì?”
Liên Hạc đem cằm để ở trên đầu cậu, lười nhác mà đáp một câu.
Nói thật tư thế này làm cậu có chút khuất nhục, gia hỏa này đại khái cao một mét chín, nhưng cậu bởi vì trường kỳ dinh dưỡng không đủ cho nên miễn cưỡng chỉ cao một mét bảy!
“Anh vì sao không cho Phàn tỷ giúp Trương Hải Lương khai thông? Cô ấy không phải cũng là cấp B sao?”
Liên Hạc trầm mặc một lát, “Phàn Nhạc Nhạc đã chết.”
Đại não của Cù Tầm Dương trong nháy mắt không kịp suy nghĩ, cậu giống như không có khả năng tiếp thu những lời này của Liên Hạc, qua một hồi lâu mới lấy lại tinh thần nói ra một câu: “Cái gì?!”
“Trương Hải Lương vì cứu Đới Thước dẫn tới tinh thần lực bạo tẩu, này cũng gián tiếp dẫn tới vòng hộ thuẫn bọn họ làm cho Phàn Nhạc Nhạc tan vỡ, chờ đội viên của bọn họ muốn đi cứu đã không còn kịp rồi.”
“Vì sao chứ? Không nên là cái dạng này...” Sắc mặt Cù Tầm Dương trở nên tái nhợt, hốc mắt lại càng ngày càng hồng.
Cậu không thể tiếp thu chuyện này.
Cậu mới đến, trong lúc thấp thỏm lo âu, chỉ có Phàn Nhạc Nhạc là người đầu tiên cho cậu ôn nhu, nói cho cậu rất nhiều chuyện, dạy cậu rất nhiều điều.
Nhưng người buổi sáng còn quan tâm cậu có ổn hay không, hiện tại đã chết?
Cứ như vậy, đã chết?
“Các anh... Các anh không phải rất mạnh sao? Vì sao không cứu cô ấy?”
Liên Hạc buông lỏng ra cậu, trong ánh mắt hắn có chút cảm xúc trầm xuống, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Chúng tôi là người, cũng không phải thần.”
“Nếu không có Đới Thước, thì sẽ không phát sinh tình huống như vậy, từ lúc Trương Hải Lương không kiểm tra kỹ càng, hết thảy đại khái cũng đã được chú định, là Đới Thước không phục tùng mệnh lệnh, mới tạo thành kết quả như vậy, cậu muốn trách, chỉ có thể trách tiểu hài tử kia quá có chủ kiến, quá có can đảm, cũng quá tự cho là đúng.”
Cậu giật mình tại chỗ, tuy rằng Liên Hạc nói rất tàn nhẫn, nhưng hắn nói cũng là sự thật.
Nếu Đới Thước ngoan ngoãn ở trong vòng hộ thuẫn, Phàn Nhạc Nhạc có lẽ sẽ không phải chết.
Cậu không thể tiếp thu Phàn Nhạc Nhạc chết, vậy Đới Thước thì sao? Cậu nhóc có biết chính mình gián tiếp hại chết Phàn Nhạc Nhạc không?
“Nhưng nó là một cái tiểu hài tử, nó chỉ là quá không hiểu chuyện...”
Liên Hạc cười lạnh: “Cho nên cô ấy đã vì nó không hiểu chuyện mà trả giá đại giới.”
Liên Hạc nói không sai, cậu không thể phản bác.
Chỉ là việc Phàn Nhạc Nhạc chết, đổi cho trưởng thành của Đới Thước, thật sự là quá trầm trọng.
“Đới Thước đâu?”
“Ở bên trong, cậu muốn đi xem nó thì thuận tiện giúp nó trị liệu, tiểu hài tử bị thương lại càng thêm gánh nặng.”
Đới Thước nằm trên một tấm thảm trên mặt đất, nằm thẳng ở nơi đó không nhúc nhích, ánh mắt trợn tròn, chỉ là trong mắt cùng biểu tình đều trống rỗng.
Một mình cậu nhóc nằm trong căn phòng nhỏ, không ai quản nó, cậu nhóc giống như cũng không để bụng, lúc Cù Tầm Dương tiến vào, tròng mắt cậu nhóc nhìn thoáng qua, sau đó lại dời trở về.
Đới Thước bị thương không tính là quá nghiêm trọng, chỉ là miệng vết thương tương đối nhiều.
Cù Tầm Dương đi đến ngồi xuống bên cạnh Đới Thước, duỗi tay muốn nắm lấy tay cậu nhóc, nhưng bị cậu nhóc né tránh.
Tâm tình của cậu kỳ thật cũng rất phức tạp, nhưng vẫn là thở dài nói: “Anh giúp em khai thông trị liệu.”
Hốc mắt Đới Thước bắt đầu chậm rãi biến hồng, nhưng vẻ mặt vẫn quật cường nói không cần.
“Để tôi cứ như vậy chảy máu chết đi.”
Cù Tầm Dương không muốn để ý tới lời nói ấu trĩ này, trực tiếp duỗi tay nắm lấy tay Đới Thước, Đới Thước lại vẫn luôn tránh đi, làm cậu không thể làm tốt khai thông, nhìn Đới Thước máu càng chảy càng nhiều, đến cậu cũng có chút tức giận, “Nhóc có thể không cần lại tùy hứng như vậy hay không? Nhóc bị thương sẽ chỉ làm chúng ta càng thêm phiền toái, không cần lại làm cho chúng ta gia tăng gánh nặng.”
Đới Thước ngây ngẩn cả người, sau đó cũng không hề giãy giụa, chỉ là hốc mắt càng ngày càng hồng, rõ ràng ủy khuất không nhịn được, nhưng chính là vẫn cố nén không cho chính mình khóc ra.
Cậu biết bản thân quá xúc động, chỉ là cậu thật sự khống chế không được, cậu không thể không đi trách cứ Đới Thước.
Nhưng cậu vẫn cầm lấy tay Đới Thước, bắt đầu giúp cậu nhóc khai thông.
Không biết có phải vì có duyên với tiểu hài tử hay không, giúp Đới Thước khai thông cậu cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Nhưng chỉ nắm tay vẫn làm miệng vết thương của Đới Thước khép lại rất chậm, cho nên cậu đơn giản đem Đới Thước bế lên ôm vào trong lòng ngực.
Đới Thước lúc đầu còn phản kháng, về sau bị Cù Tầm Dương cường ngạnh ôm lấy, cậu nhóc rốt cuộc nhịn không được chôn ở trong lòng ngực cậu khóc rống lên.
Khóc một hồi lâu, Đới Thước mới một bên nghẹn ngào một bên mang theo khóc nức nở nói: “Tôi không phải cố ý, tôi thật sự không phải cố ý chạy ra, tôi biết sai rồi, tôi về sau không bao giờ làm như vậy...”
“Ca ca, tôi rất đau, tôi rất đau a, tôi không muốn hại dì Phàn, cũng không muốn hại chú, nếu tôi khi đó không có chạy ra thì tốt rồi, nếu tôi khi đó không chạy ra, dì Phàn sẽ không phải chết!”
Cho nên Đới Thước biết Phàn Nhạc Nhạc đã chết.
“Đều là tôi sai, đều là tôi sai! Tôi không nên không nghe lời, tôi không nên chạy ra, đều là tôi sai, đều là tôi sai a...”
Đới Thước lại lớn tiếng khóc rống lên, cậu nhóc thống khổ tự trách đến sắp hỏng mất, nắm tay không ngừng đập xuống mặt đất.
Cù Tầm Dương chỉ có thể nhanh chóng dùng sức bắt lấy tay đối phương, ngăn cản hành vi tự mình hại mình của tiểu hài tử, sau đó không ngừng vỗ lưng cậu nhóc trấn an.
Cậu nguyên bản cũng oán trách tiểu hài tử này, nhưng hiện tại tiểu hài tử đã lâm vào cảm xúc sắp hỏng mất, cậu sao còn có thể trách cứ nó.
“Khi đó nhóc tại sao lại đột nhiên chạy đi?”
Đới Thước nức nở, “Tôi, tôi thấy chú, gặp nguy hiểm, tôi, tôi chỉ là muốn đi giúp chú.”
Thị lực của lính gác so với bọn cậu tốt hơn rất nhiều lần, khi đó cậu căn bản không nhìn thấy Trương Hải Lương, nhưng Đới Thước đại khái thật sự là thấy cái gì mới chạy đi.
“Cho nên nhóc là muốn đi cứu chú sao?”
Cho nên Đới Thước không phải xúc động, cũng không phải không nghe lời.
Đới Thước chảy nước mắt gật đầu: “Đúng vậy, tôi không nên, đi, tôi đi, còn hại, bọn họ, tôi không nên đi, đều là, tôi sai, đều là tôi sai, người nên chết, hẳn là tôi mới đúng, hẳn là, tôi chết, không nên là, dì Phàn.”
Đối với việc Phàn Nhạc Nhạc chết, Cù Tầm Dương cũng rất khổ sở, cậu không biết nên an ủi tiểu hài tử bi thương thống khổ trước mắt này như thế nào, “Chuyện đã xảy ra, nhóc hiện tại tự trách cũng không thể đền bù cái gì, chờ vết thương tốt lên, phải thật nghe lời, không được hành động thiếu suy nghĩ.”
Đới Thước nói: “Tôi hẳn là phải chết để bồi tội cho dì Phàn.”
Suy nghĩ tiêu cực của tiểu hài tử làm cậu có chút nóng giận, “Đừng nói mê sảng!”
“Nhóc phạm sai lầm, liền muốn cứ như vậy trốn tránh cho qua sao? Nhóc vẫn luôn nói chính mình rất lợi hại, như thế nào hiện tại biến thành người nhu nhược rồi.”
Đới Thước khóc rống nói: “Nhưng mà tôi hại chết dì Phàn!”
“Vậy nhóc cho rằng dì Phàn của nhóc sẽ hy vọng nhóc đem mạng bồi cho cô ấy sao? Nhóc chết như vậy cô ấy sẽ vui vẻ sao? Cô ấy đã hy sinh có ý nghĩa, Đới Thước, nhóc như thế nào lại ấu trĩ như vậy? Dì Phàn của nhóc sẽ không hy vọng nhóc làm như vậy, cô ấy chỉ hy vọng nhóc được tồn tại, được lớn lên, chờ tương lai nhóc năng lực cường đại, nhóc có thể vì quốc gia vì nhân loại làm ra cống hiến là được.”
Đới Thước rơi lệ đầy mặt, lại ôm cậu khóc rống lên.
Cậu chỉ có thể tiếp tục vỗ lưng Đới Thước trấn an, tâm tình cậu cũng rất phức tạp, không nghĩ tới chính mình cũng sẽ có lúc nói những lời này.
Vì nhân loại cống hiến sao?
Chính cậu hình như cũng không có làm được...
Đới Thước một bên khóc, một bên nghiến răng nghiến lợi, “Tại sao trên địa cầu lại xuất hiện loại quái vật biến dị ghê tởm như vậy, nếu không có bọn quái vật này, cha mẹ tôi sẽ không phải chết, dì Phàn cũng sẽ không chết, chú cũng sẽ không bị thương... Vì cái gì đám quái vật này giết mãi không hết, vì cái gì đám quái vật này không thể biến mất, vì cái gì tôi lại yếu đuối như vậy, vì cái gì tôi lại vô dụng như vậy... Vì cái gì toii không thể bảo hộ người mình muốn bảo hộ, vì cái gì a...”
“Đới Thước, nhóc không yếu, nhóc xem nhóc ở giữa đàn quái vật tàn sát đi ra, chỉ bị một ít vết thương nhỏ.”
Đới Thước chảy nước mắt lắc đầu: “Không phải, là bởi vì chú bảo hộ tôi, tôi mới không bị thương, nhưng chú vì cứu tôi, bị ăn mất một cánh tay trái!”. Truyện Huyền Huyễn
“Đều là tôi sai, đều do tôi!”
“Nhóc con, nhóc là lính gác cấp A, nhóc về sau sẽ trở nên rất mạnh, chờ nhóc mười tám tuổi anh sẽ làm dẫn đường của nhóc.”
Đới Thước ngừng khóc thút thít, nghẹn ngào hỏi: “Thật sao?”
Hắn gật đầu: “Đương nhiên là sự thật.”
Đới Thước ngưng chảy nước mắt cười nói: “Ca ca, cảm ơn anh an ủi tôi.”
Cậu giúp Đới Thước lau nước mắt, “Anh không phải an ủi nhóc, anh là nói nghiêm túc.”
Đới Thước đem đầu dựa vào trong lòng ngực cậu, “Tôi là lần đầu tiên được khai thông, được anh khai thông cảm giác thật tốt.”
Cù Tầm Dương cười cười.
Đới Thước lại yên lặng chảy nước mắt, “Kỳ thật tôi một chút cũng không hy vọng chính mình là lính gác, tôi không thích thế giới như vậy, tôi nghe thế hệ trước người ta nói, thế giới trước kia tất cả mọi người có thể bình an vui sướng, tự do tự tại sinh hoạt, không có quái vật, không có siêu năng lực, nhưng mọi người đều sống rất vui vẻ. Tôi thật sự muốn hướng tới sinh hoạt như vậy, nếu là thế giới như vậy, tôi cùng cha mẹ hẳn là sẽ khoái hoạt vui sướng sinh hoạt ở bên nhau đi.”
Buổi tối hôm đó, Cù Tầm Dương cũng mơ một giấc mộng, trong mộng mẹ cậu còn sống, còn có ba ba cậu thấy không rõ mặt, người một nhà bọn họ ngồi vây quanh ở trên bàn cơm ăn cơm, trò chuyện việc nhà, mẹ hỏi thành tích học tập của cậu, ba ba nói chờ cậu nghỉ dẫn cậu đi ra ngoài chơi, cậu giống như biến thành tiểu hài tử, rõ ràng là cảnh tượng rất bình thường, lại làm cậu cảm thấy phá lệ ấm áp.
Sau đó hình ảnh vừa chuyển liền biến thành cha mẹ cậu nắm hắn tay đi trên đường lớn, trên đường lớn phi thường náo nhiệt, người đến người đi, trên mặt mọi người đều tràn đầy vui sướng tươi cười.
Thế giới trong mộng rất hoà bình, không có quái vật, cũng không phải tận thế.
Cha mẹ cậu vẫn luôn cùng cậu chơi, cậu rất vui sướng, cậu vẫn luôn vui vẻ cười.
Cười cười, cậu liền tỉnh.
Sau đó phát hiện, Đới Thước đã không thấy đâu.