Edit by Náppu
*
Liên Hạc bảo Thẩm Sơ Trạch đi làm cơm chiều, thuận tiện làm luôn cho cậu một phần.
Cù Tầm Dương đứng lên nói không cần, “Tôi ăn no rồi.”
Kết quả cậu vừa dứt lời, Dịch Dữ Kiệt liền tiếp lời: “Cậu không phải lúc ăn cơm đều giống như quỷ chết đói đầu thai sao? Chén sủi cao này còn ăn chưa xong đã no rồi?”
Cậu giật mình, ngay sau đó gương mặt hơi nóng lên.
Dịch Dữ Kiệt nói không sai, vấn đề ăn cơm này cậu thật sự rất tích cực.
Cậu đột nhiên hiểu được Hứa Uyên là sao lại biết được cậu không thích ăn chén sủi cảo kia, bởi vì bình thường cậu sẽ không nhai kỹ nuốt chậm như vậy...
Lúc này Thẩm Sơ Trạch cũng mở miệng nói: “Không có việc gì đâu Tầm Dương, tôi giúp cậu nấu một phần.”
Hứa Uyên duỗi tay đem cậu một lần nữa kéo về ghế ngồi xuống, mỉm cười nói: “Sơ Trạch tay nghề nấu ăn rất tốt nga.”
Cậu nghĩ thầm tủ lạnh hình như chỉ có thực phẩm đông lạnh đi, tay nghề có tốt hơn nữa thì có thể nấu ra sơn hào hải vị gì?
Thẩm Sơ Trạch đi vào bếp nấu, những người khác cũng đều đi tới ngồi xuống.
Lúc trước bởi vì chỉ có một mình cậu, cho nên cậu tùy tiện ngồi ở vị trí chủ vị, hiện tại bốn người này ngồi vậy quanh cậu, làm cậu như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cố tình cậu hiện tại cũng không tiện đứng lên đổi vị trí, trường hợp như vậy, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục ngồi.
Liên Hạc đột nhiên đem mấy quyển sách ném tới trước mặt cậu, cậu nhìn lướt qua bìa sách, mặt trên in bốn chữ to: Hướng dẫn dẫn đường.
Liên Hạc nói: “Lần trước đi ra ngoài quá vội vàng, cũng không có thời gian nói cho cậu cái gì, nếu cậu đã trở thành dẫn đường, vẫn là cần phải hiểu biết tri thức của phương diện này, đọc sách làm bài tập nhiều hơn đi.”
Cậu ngơ ngác gật đầu.
Liên Hạc lại nói: “Ngày mai cậu còn phải cùng tôi trở về tổng cục một chuyến, tư liệu của cậu còn cần hoàn thiện một chút.”
“Nga.”
Một lát sau, Thẩm Sơ Trạch liền bưng một tô sủi cảo lớn ra, hắn đem sủi cảo để ở vị trí giữa bàn, sau đó lại chạy vào bưng năm cái chén nhỏ ra, hơn nữa còn rất tri kỷ múc từng chén đưa đến trước mặt từng người bọn họ.
Trong lúc đó Thẩm Sơ Trạch hỏi Hứa Uyên có muốn lại ăn một chút đồ hắn nấu hay không, Hứa Uyên lắc đầu nói hắn ăn xong chén trước mặt này là đủ rồi.
Thẩm Sơ Trạch giúp Cù Tầm Dương múc sủi cảo nhiều hơn những người khác một ít.
Hắn đem sủi cảo bưng cho Cù Tầm Dương, Cù Tầm Dương nhanh chóng tiếp lấy, còn nói vài tiếng cảm ơn.
Thẩm Sơ Trạch đối cậu chớp chớp mắt nói: “Lần này là vị rau cần thịt heo, cậu hẳn là không chán ghét đi?”
Cậu gật gật đầu, “Vị này tôi còn rất thích.”
Thẩm Sơ Trạch cười nói: “Vậy cậu ăn nhiều một chút, tôi lại đi vào chiên cho mọi người mấy miếng thịt.”
Lúc cậu cúi đầu ăn sủi cảo phát hiện canh sủi cảo Thẩm Sơ Trạch nấu đã nêm thêm gia vị, sủi cảo này không cần chấm dấm cũng đã ăn rất ngon, cậu căn bản không thể tưởng tượng được còn có thể như thế này, cậu đơn giản chỉ biết nấu chín rồi vớt lên, sau đó nấu sôi chút nước canh là xong rồi.
Cho nên Thẩm Sơ Trạch thật sự rất hiền huệ, cũng rất tri kỷ, cũng khó trách bốn gia hỏa khó chiều này lại thích hắn như vậy.
Một tô sủi cảo lớn kia phần lớn vẫn là vào bụng cậu, sau đó Thẩm Sơ Trạch lại chiên năm miếng thịt, Liên Hạc cùng Sở Tri Nam đều nói không ăn, cho nên cậu một mình ăn ba miếng
Cuối cùng cậu lại ăn đến no căng.
Dịch Dữ Kiệt mắng cậu là heo.
Cậu xoa cái bụng no căng nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy bản thân thật sự ăn hơi nhiều.
Cù Tầm Dương cầm sách trở lại phòng, vừa định khóa cửa lại thấy chỗ khóa có một lỗ thủng, liền nhớ tới tối hôm qua cái khóa này đã bị Hứa Uyên phá hư, tuy rằng khóa cửa đối với mấy gia hỏa kia chỉ là vật bài trí, nhưng không có khóa cửa cậu không có cảm giác an toàn, cho nên cậu kéo cái ghế dựa duy nhất trong phòng đến để chặn cửa lại, kết quả nhìn thấy trên mặt ghế có mấy vệt chất lỏng đã khô liền ngây ngẩn cả người...
Đây là tinh dịch tối hôm qua bị bọn họ thao bắn lên... Thật sự làm cậu không cách nào nhìn thẳng, cuối cùng cậu lựa chọn từ bỏ đóng cửa, tùy ý để cánh cửa kia mở ra.
Bởi vì ngủ một ngày, hơn nữa hiện tại cũng mới bảy giờ nhiều, tinh thần cậu rất tốt, ghé vào trên giường lật xem sách Liên Hạc đưa cho.
Nội dung trong sách không đơn giản chỉ nói về dẫn đường, cũng có quan hệ tới lính gác, xem như là tri thức căn bản đi.
Tỷ như lính gác cùng dẫn đường có phân cấp, phương thức khai thông giữa lính gác cùng dẫn đường gì đó, tinh thần liên kết là cái gì, độ xứng đôi tinh thần là cái gì, vân vân, kỳ thật sách này viết rất nhiều tri thức mà Phàn Nhạc Nhạc từng nói qua cho cậu, cậu thật sự rất cảm kích cô.
Chỉ là nhớ tới lại có chút chua xót.
Trong sách còn có không ít nội dung làm cậu giật mình, tỷ như bởi vì một dẫn đường cơ bản đều là phục vụ nhiều lính gác, mà làm tình lại là phương thức khai thông tốt nhất, cho nên trong sách viết hy vọng nhóm dẫn đường vì đại nghĩa có thể buông xuống đạo đức, tiếp thu cùng nhiều lính gác khác nhau phát sinh quan hệ tình dục.
Nhưng ở chương đề cao độ xứng đôi tinh thần, lại đề xướng lính gác cùng dẫn đường yêu nhau, còn kiến nghị bọn họ kết hôn sinh con.
Cù Tầm Dương cảm thấy nội dung quyển sách này chẳng lẽ không phải tự mâu thuẫn sao?
Nếu đề xướng lính gác cùng dẫn đường yêu nhau, vậy hai người yêu nhau kia lại như thế nàovcó thể tiếp thu cùng người khác làm tình?
Cậu không thể lý giải.
Dù sao cậu cảm thấy nếu đã thích một người, là không thể tiếp thu cùng những người khác làm tình, như vậy còn không phải là phản bội người mình yêu hay sao?
Chẳng qua... Cậu về sau sẽ thích ai? Là người thường, hay là lính gác?
Cậu nghĩ nghĩ, tình huống lính gác cùng dẫn đường yêu đương thật sự rất nhiều, tỷ như Chu Giai cùng người yêu của cô, Phàn Nhạc Nhạc cũng từng cùng lính gác kết hôn qua, cậu cho rằng tình huống này khẳng định không phải số ít.
Cho nên là lâu ngày sinh tình? Hay là giữa lính gác cùng dẫn đường sẽ sinh ra ái mộ lẫn nhau?
Mỗi ngày đều sinh hoạt bên nhau, hơn nữa bởi vì khai thông còn phải nắm tay ôm hôn làm tình, việc giữa tình nhân lại biến thành công việc hàng ngày giữa lính gác cùng dẫn đường, cho nên lâu dài về sau, hẳn là cũng rất khó không sinh ra cảm tình đi?
Trong đầu cậu đột nhiên hiện lên bốn người Liên Hạc, giây tiếp theo cậu hoảng sợ hoàn hồn, lập tức lắc đầu đem khuôn mặt mấy người kia từ trong đầu ném ra ngoài.
Đùa cái gì vậy, cậu tuyệt đối sẽ không thích bất luận một ai trong số bốn người kia!
Cậu nghĩ tới Thẩm Sơ Trạch.
Thẩm Sơ Trạch trở thành dẫn đường của bọn họ hẳn là rất lâu rồi đi?
Hơn nữa thông qua quan sát cậu thấy được, Thẩm Sơ Trạch hẳn là cũng thích mấy người Liên Hạc, chỉ là cậu không biết Thẩm Sơ Trạch hẹn hò cùng ai trong số bọn họ, bất quá cậu đoán người có khả năng lớn nhất là Liên Hạc, bởi vì cậu đã thấy rất nhiều lần hình ảnh Thẩm Sơ Trạch dính lấy Liên Hạc làm nũng.
Liên Hạc đối xử với Thẩm Sơ Trạch có cảm giác cũng rất dung túng.
Bất quá nếu không phải Liên Hạc, vậy có thể là Dịch Dữ Kiệt.
Dịch Dữ Kiệt thái độ ngạo mạn, nhưng đối xử với Thẩm Sơ Trạch lại không giống, tuy rằng cũng có chút ngạo mạn, nhưng kỳ thật rất nghe theo hắn, có thể nhìn ra được quan hệ giữa bọn họ rất thân mật.
Hứa Uyên cùng Sở Tri Nam khả năng lại không cao như vậy.
Hứa Uyên cậu nói không rõ, có lẽ Hứa Uyên cũng thích Thẩm Sơ Trạch, chỉ là cậu cảm thấy bọn họ hẳn là không có hẹn hò.
Mà Sở Tri Nam, Cù Tầm Dương đơn thuần cảm thấy hắn không có cảm tình của nhân loại.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lên lầu, cậu mới đột nhiên tỉnh táo lại, phát điên cái gì! Cậu sao lại đi nghĩ tới mấy việc này?
Mặc kệ Thẩm Sơ Trạch thích ai cùng ai ở bên nhau, hay là bốn người kia thích ai cùng ai ở bên nhau, đều không liên quan tới cậu a.
Cậu đem sách đóng lại ném qua một bên, sau đó ngẩng đầu tùy ý quét mắt nhìn ngoài cửa, kết quả liền giật mình.
Người đi lên là Sở Tri Nam, lúc cậu nhìn qua vừa lúc cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau.
Sở Tri Nam vẫn là bộ dáng mặt không biểu tình lạnh nhạt, tròng mắt đen nhánh bình tĩnh không gợn sóng, nhưng cả người vẫn toát ra cảm giác áp bách mười phần.
Cù Tầm Dương chỉ cùng hắn liếc mắt một cái, hô hấp lập tức cứng lại.
Những hình ảnh tình cảm mãnh liệt tối hôm qua xuất hiện trong đầu...
Sở Tri Nam không thích nghe cậu rên rỉ nên vẫn luôn che miệng cậu lại, rõ ràng gia hỏa tính cách lạnh nhạt như vậy ở trên giường lại vừa tàn nhẫn vừa hung tàn, cơ hồ muốn đem cậu thao chết.
Cậu bị chặn miệng cũng không cách nào rên rỉ cùng há mồm thở dốc, lúc bị thao tàn nhẫn sẽ sinh ra cảm giác hít thở không thông.
Tuy rằng cùng ba người khác làm tình cậu cũng bị khống chế một phần, nhưng loại cảm giác cùng Sở Tri Nam làm tình còn mãnh liệt hơn, cậu có một loại cảm giác hoàn toàn bị Sở Tri Nam khống chế, mặc kệ là thân thể, hay là tinh thần, hay là cảm thụ...
Thân thể cậu đại khái đối với Sở Tri Nam sinh ra phản xạ có điều kiện, cho nên vừa nhìn thấy Sở Tri Nam cậu liền khống chế không được sinh ra cảm giác hít thở không thông.
Sở Tri Nam thu hồi tầm mắt, sau đó xoay người mở ra cửa phòng đối diện đi vào.
Cậu ngây ngẩn cả người.
Giây tiếp theo từ trên giường giật bắn ra, đem cửa phòng đóng lại rồi dùng ghế dựa đến chặn.
Lúc trở lại trên giường cậu còn có chút kinh hồn chưa ổn định.
Tình huống này là thế nào? Đối diện phòng cậu cư nhiên là Sở Tri Nam? Cậu vẫn luôn cho rằng đối diện là phòng của Thẩm Sơ Trạch, không nghĩ tới cư nhiên là Sở Tri Nam...
Bất quá nếu đã ở đối diện, rõ ràng là người cách cậu gần nhất, vậy sao tối hôm qua hắn lại là người tới khai thông cuối cùng?
Cho nên này có phải nói rõ Sở Tri Nam là bất đắc dĩ mới lại đây hay không...
......
Buổi tối cậu nằm trên giường trợn tròn mắt không hề buồn ngủ, cũng không hoàn toàn bởi vì hôm nay ngủ nhiều, mà là mỗi khi đến ban đêm cậu đều khó có thể đi vào giấc ngủ, áy náy đối với mẹ trong đêm khuya càng thêm trở nên mãnh liệt, đại khái là bởi vì ban đêm vĩnh viễn làm người ta cảm thấy cô độc đi.
Đêm càng ngày càng sâu, cậu nhắm mắt lại vẫn không thể đi vào giấc ngủ, trằn trọc ở trên giường lăn qua lộn lại hồi lâu, cuối cùng ngủ từ lúc nào cũng không biết.
Chỉ là cậu lại gặp ác mộng, trong mộng cậu trở về nơi ở lúc trước, bọn họ bị quái vật vây quanh, mẹ đem cậu đẩy vào phòng, nhưng cho dù cách một cái ván cửa, cậu vẫn có thể thấy rõ ràng hình ảnh mẹ bị quái vật ăn thịt.
Cậu khóc thảm hô to không cần, một phen kéo cửa phòng xông ra ngoài, nhưng hình ảnh đột nhiên thay đổi, bên ngoài là hắc ám vô tận, bốn phía đều là tiếng vang đáng sợ, cậu đột nhiên thấy mẹ từ trong miệng quái vật bò ra, thân thể rời rạc nát thành từng mảnh, đầy mặt đều là máu, thanh âm ai oán hỏi cậu sao không tới cùng bồi táng.
Cậu ngồi liệt dưới đất, lệ rơi đầy mặt, khóc lóc không ngừng nói thực xin lỗi.
Mắt thấy mẹ mở cái miệng lớn như bồn máu ngày càng bò tới gần, cậu đột nhiên bừng tỉnh, một thân mồ hôi lạnh.
“A!”
Kết quả đột nhiên thấy trước giường có một người, cậu lại bị hung hăng dọa sợ kêu ra tiếng.
Đối phương ngồi ở mép giường, lúc này cậu mới thấy rõ người này là Sở Tri Nam.
“Anh, anh đứng ở tôi, giường của tôi làm gì?” Ác mộng kinh hách làm cậu nói lắp.
Cậu nhìn vào đồng hồ báo thức tinh thể lỏng ở đầu giường, phát hiện mới năm giờ ba phút, cho nên trời bên ngoài vẫn còn tối.
Sở Tri Nam ngữ khí lãnh đạm: “Cậu quá ồn.”
Cậu ngẩn người, lúc này mới phát hiện trên mặt có chút ướt át, dùng ngón tay sờ soạng một chút liền phát hiện là nước mắt, này cũng liền nói rõ cậu trong lúc ngủ mơ khóc ra tiếng.
Trước kia cậu đều ngủ một mình cho nên không biết, nhưng trải qua lần trước ở trong mộng cười ra tiếng, cậu đại khái có thể xác định cậu có khả năng sẽ nói mớ.
“Xin lỗi, tôi làm ồn tới anh rồi...”
Lính gác thính lực rất tốt, cho nên mặc kệ là Cù Tầm Dương trằn trọc ngủ không được, hay là ngủ rồi về sau ở trong mộng khóc thút thít nói mớ, Sở Tri Nam đều nghe được rõ ràng.
Ban đầu hắn lười phản ứng, nhưng Cù Tầm Dương càng khóc càng đáng thương.
Nói đúng ra, tiếng khóc của Cù Tầm Dương nghe tới vẫn luôn đều rất đáng thương, chỉ tiếc Sở Tri Nam không có cùng tâm lý với cậu.
Thấp giọng khóc nức nở, nhẹ giọng nức nở, trong miệng còn lẩm bẩm tự nói, lúc thì nói thực xin lỗi, lúc thì nói cậu sợ hãi.
Sở Tri Nam biết Cù Tầm Dương khẳng định là gặp ác mộng.
Gia hỏa này nhát gan nhu nhược, không giống nam nhân, ngược lại càng giống nữ nhân, có lẽ phải nói so với bất kỳ nữ nhân nào hắn từng gặp qua đều không bằng, ít nhất đại đa số nữ nhân Sở Tri Nam gặp qua đều dũng cảm kiên cường hơn Cù Tầm Dương nhiều.
Hắn chán ghét gia hỏa Cù Tầm Dương yếu đuối này, bởi vì sẽ kéo chân sau bọn họ, nếu không phải bởi vì Cù Tầm Dương cùng bọn họ hiệu suất xứng đôi cao, đối với hiệu quả khai thông trước mắt cũng là tốt nhất, thì hắn chạm cũng không muốn chạm vào cậu.
Cù Tầm Dương ở trong mộng khóc đến không yên, hắn cảm thấy rất ồn, quấy rầy đến hắn, cho nên hắn đi tới phòng Cù Tầm Dương muốn đánh thức cậu.
Chẳng qua hắn còn chưa có làm gì Cù Tầm Dương đã tỉnh lại, vẻ mặt tái nhợt, đầy mặt mồ hôi lạnh, sau đó nhìn thấy hắn lại là bộ dáng thiếu chút nữa bị hù chết.
Hắn chưa từng thấy qua gia hỏa nào nhát gan hơn Cù Tầm Dương!
Làm cho người ta không còn lời nào để nói.