Edit by Náppu
*
Thẩm Sơ Trạch đi rồi, cậu ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cậu biết bản thân hiện tại tâm thần không yên, nguyên nhân tâm tình bực bội chính là bởi vì Thẩm Sơ Trạch nói những lời đó với cậu.
Cậu hình như, rất để ý...
Ngay lúc cậu lại thở dài trở mình, cậu nghe thấy cửa phòng có thanh âm bị đẩy ra.
Tim cậu lập tức đập nhanh.
Có chút khẩn trương, cũng có chút... Chờ mong.
Chờ mong?
Nhận thấy bản thân cư nhiên còn có loại cảm xúc này, tâm tình của cậu lập tức trở nên có chút không biết làm sao.
Đối phương đẩy cửa không tính là dùng sức, ghế dựa chặn cửa cũng bị đẩy cho chậm rãi di động, cửa phòng bị đẩy ra một phần ba, một người thân ảnh cao lớn thon dài tiến vào, sau khi tiến vào còn tri kỷ đem cửa phòng cùng ghế dựa chặn lại.
Chờ người nọ nhàn nhã bước tới mép giường, cậu mới thấy rõ người tới là Hứa Uyên.
Nhớ tới ở trong ảo giác chính mình, lúc thanh tỉnh lại đối với Hứa Uyên có loại cảm giác mãnh liệt ỷ lại, dẫn tới cậu hiện tại đối mặt với Hứa Uyên tâm tình cũng có chút quái dị.
“Anh...” Cậu nguyên bản muốn hỏi Hứa Uyên đến đây làm gì, nhưng không cần hỏi cũng biết buổi tối tới tìm cậu khẳng định là muốn khai thông, nhưng cậu hiện tại rất mệt, cho nên sửa lời nói: “Tôi, muốn ngủ.”
Hứa Uyên ngồi xuống trên giường cậu, ngữ khí mang theo ý cười nhàn nhạt: “Tôi thấy cậu hình như ngủ không được a.”
Cậu giật mình, đột nhiên nghĩ đến bọn họ thính lực tốt như vậy, khẳng định cũng nghe thấy động tĩnh cậu lăn qua lộn lại.
“... Tôi từ từ sẽ ngủ được.”
“Sao lại ngủ không được? Bởi vì Sơ Trạch cùng cậu nói những lời kia?”
“Anh đều nghe thấy được?”
“Nghe thấy được, làm sao vậy?” Hứa Uyên trả lời rất thản nhiên, cũng có thể nói là không sao cả.
“Nga, vậy anh, nghĩ như thế nào?”
“Không có nghĩ gì a, hắn không phải thích Liên Hạc sao.”
“Ngạch, chính là anh ta cũng nói đối với các anh có dục vọng chiếm hữu.”
Hứa Uyên cười một tiếng: “Đó là chuyện của hắn, cùng tôi có quan hệ gì đâu? Người có dục vọng chiếm hữu đối với tôi, chẳng lẽ ta phải thuộc về bọn họ?”
Cù Tầm Dương có chút sửng sốt.
Hứa Uyên trực tiếp trèo lên giường nằm bên cạnh cậu, cười tủm tỉm nói: “Cậu có phải thấy trong lòng hụt hẫng hay không?”
Cậu như là bị dẫm vào đuôi mèo, trong lòng dậm chân, nhưng mặt ngoài vẫn cường trang trấn định nói: “Không có.”
Hứa Uyên cười nói: “Cậu ghen tị? Kỳ thật cậu cũng có thể đối với tôi có dục vọng chiếm hữu, đương nhiên cậu thích tôi cũng đúng.”
“Tôi vì sao phải thích anh.”.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại |||||
“Sao lại vì sao, tôi không đáng để cậu thích sao?”
Đương nhiên không đáng, chính là cậu không có nói như vậy, mà hỏi lại: “Vậy anh thích tôi sao?”
Hứa Uyên ngẩn người một chút, hắn không nghĩ tới Cù Tầm Dương sẽ hỏi như vậy, có chút cà lơ phất phơ nói: “Không bằng cậu đoán xem.”
Cậu mới không muốn đoán, cậu cũng không muốn bị bọn họ chơi đùa.
“Thẩm Sơ Trạch nói anh ta trở thành dẫn đường của các anh thời gian lâu nhất, là bởi vì anh ta cùng các anh xác suất xứng đôi cao đúng không?”
Hứa Uyên ân một tiếng.
“Vậy về sau các anh còn để anh ta khai thông không?” Hỏi xong cậu kỳ thật có chút hối hận, bởi vì mạc danh có một loại cảm giác giống như bản thân đang tranh sủng.
Hứa Uyên cười nói: “Không phải có cậu rồi sao, tôi sẽ không.”
Nghe được câu trả lời như vậy cậu cũng không có cảm giác gì vui vẻ, mà là nói: “Vậy nếu về sau xuất hiện dẫn đường cùng các anh xác suất xứng đôi càng cao, hẳn là cũng không cần tôi đi.”
Hứa Uyên trầm mặc một lát, không trực tiếp trả lời vấn đề của cậu, mà nói: “Sẽ không lại xuất hiện người nào so với cậu cao hơn đâu.”
Tâm cậu trầm xuống.
Kỳ thật câu trả lời của Hứa Uyên cũng không có vấn đề gì, cậu chỉ là cảm thấy bản thân có chút buồn cười, cư nhiên sẽ sinh ra những chờ mong không thực tế đó.
“Anh tới tìm tôi là muốn khai thông đúng không? Nhưng tôi hôm nay rất mệt, thật sự không có tinh thần cùng anh làm tình.”
Hứa Uyên nhận ra cảm xúc của cậu hạ xuống, nhưng hắn làm bộ không biết, chỉ duỗi tay ôm lấy thân thể Cù Tầm Dương sau đó mỉm cười nói: “Lại không phải nhất định phải làm tình mới được, ôm cũng được, hôn môi cũng được, khẩu giao cũng được.”
Cù Tầm Dương muốn tránh thoát khỏi cánh tay Hứa Uyên, nhưng phát hiện tránh không được, cậu cũng liền không uổng phí sức lực, chỉ thấp giọng nói: “Tôi đến tinh thần khẩu giao cũng không có.”
Hứa Uyên khẽ cười nói: “Ai nói nhất định phải là cậu giúp tôi khẩu giao, tôi cũng có thể giúp cậu khẩu giao a, giống nhau.”
Cậu đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hứa Uyên, lộ ra biểu tình phi thường khiếp sợ.
Thiệt hay giả? Hứa Uyên muốn giúp cậu khẩu giao?!!
Hứa Uyên cười tủm tỉm chống lên thân thể, chờ Cù Tầm Dương phản ứng lại, Hứa Uyên đã đi đến giữa hai chân kéo xuống quần ngủ của cậu.
Nhìn tư thế này của hắn, hình như là thật sự muốn giúp cậu khẩu giao, nhưng cậu không rõ Hứa Uyên vì sao đột nhiên muốn làm như vậy.
Hơn nữa... Tuy rằng cậu cùng bọn họ đã làm rất nhiều lần, nhưng cậu chưa từng được bọn họ khẩu giao qua, cho nên hành động như vậy làm cậu mười phần thẹn thùng.
Cù Tầm Dương lôi kéo quần lót ý đồ bảo vệ phòng tuyến cuối cùng.
Hứa Uyên bị phản ứng của cậu chọc cười, cũng không cường ngạnh kéo, mà ngữ khí trầm thấp nói: “Đây chính là chuyện rất thoải mái, cậu không muốn thể nghiệm một chút?”
Cậu lắc đầu nói không cần.
Cho dù là trong bóng đêm, Hứa Uyên cũng có thể rõ ràng thấy phản ứng của cậu, “Mặt cậu lại đỏ rồi, thật là đáng yêu, chuyện này không có gì phải thẹn thùng, chúng ta không phải cái gì cũng đã làm rồi sao.”
“Đừng, loại chuyện này... Tôi, tôi chưa từng trải nghiệm qua...”
Hứa Uyên nhẹ nhàng nhướng mày: “Vậy hôm nay cho cậu trải qua một chút.” Nói xong dễ như trở bàn tay đem quần lót cậu xé rách.
“A...”
Cậu thở nhẹ một tiếng, hai tay cùng sử dụng vẫn là không thể ngăn cản động tác của Hứa Uyên, mắt thấy quần lót bị ném xuống đất, cậu chỉ có thể dùng hai tay bưng kín mặt chính mình.
dương v*t cậu mềm mại nằm giữa hai chân, lông mao nơi riêng tư cũng không rậm rạp, dương v*t cũng là một cây nho nhỏ, giống như là còn chưa có hoàn toàn phát dục.
Trước kia cậu ở phương diện này rất ít khi tự an ủi, thẳng đến sau khi trở thành dẫn đường của bọn họ mới thường xuyên trải qua tính ái, cho nên dương v*t của cậu vẫn là phấn nộn nộn, cũng có thể do trước kia cùng cậu trường kỳ dinh dưỡng không đủ có quan hệ đi, cùng bốn gia hỏa này so sánh, căn kia của cậu thật sự giống như của tiểu hài tử.
Hứa Uyên đem đầu vùi giữa hai chân cậu, lúc đầu lưỡi Hứa Uyên nhẹ nhàng liếm quá đỉnh lỗ dương v*t, cả người cậu đều run lên một cái.
Thời điểm Hứa Uyên đem quy đầu của cậu toàn bộ ngậm vào trong miệng, hai đùi cậu trực tiếp mềm nhũn.
Cậu đây là lần đầu tiên được khẩu giao, cậu không biết kỹ thuật của Hứa Uyên tốt hay là không tốt, dù sao cậu chỉ cảm thấy cảm giác dương v*t được bao lấy ở trong khoang miệng ấm áp thật sự thoải mái vô cùng.
Cậu cũng không biết hai tay chính mình khi nào rời khỏi mặt ngược lại nắm lấy tóc Hứa Uyên.
“A... Ngạch...”
Toàn bộ thân thể đều căng chặt, ngón chân cuộn tròn lên run nhè nhẹ, làm cậu không thể chống cự lại khoái cảm như thủy triều dũng mãnh từng đợt từng đợt đánh vào toàn thân cậu.
Mỗi khi Hứa Uyên dùng đầu lưỡi quấn lấy đằng trước mút vào, hoặc là đem nguyên cây dương v*t ngậm vào trong miệng phun ra nuốt vào, đều sẽ làm cậu thoải mái đến cả người rùng mình.
Cậu hoàn toàn không có biện pháp kháng cự, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ dị thường dâm đãng, ngay cả chính cậu nghe xong cũng đều sẽ mặt đỏ tim đập.
“Ngạch ngạch... A... Ngô...”
Kỳ thật lực kéo dài của cậu rất bình thường, Hứa Uyên còn chưa có khẩu giao quá lâu, hô hấp của cậu đã bắt đầu trở nên dồn dập, hai tay nắm lấy tóc Hứa Uyên cũng càng thêm dùng sức.
Hứa Uyên biết cậu sắp cao trào, liền trực tiếp đem nguyên cây dương v*t ngậm vào trong miệng dùng sức phun ra nuốt vào.
“A a... A...”
Cù Tầm Dương kích động rên rỉ, phần bên trong đùi đều co rút lên, “Đừng...” Cậu muốn đẩy ra đầu Hứa Uyên, nhưng đẩy không được, “A... Tôi, tôi muốn bắn...”
Cuối cùng lúc Hứa Uyên dùng đầu lưỡi nhanh chóng kích thích, cậu nhịn không được trực tiếp bắn ở trong miệng Hứa Uyên.
Cao trào trong nháy mắt làm đại não trống rỗng, cả người đều mềm xuống, hai tay từ trên đầu Hứa Uyên buông lỏng, bụng nhanh chóng phập phồng, cậu sa vào dư vị khoái cảm, ánh mắt đều mê ly.
Hứa Uyên ngẩng đầu, khóe miệng mang theo ý cười, sau đó hướng cậu hé miệng, hơi hơi đưa ra đầu lưỡi để cậu thấy chất lỏng màu trắng ngà trong miệng hắn.
Tinh dịch theo đầu lưỡi Hứa Uyên nhỏ giọt trên đùi cậu, đối mặt với bức tranh này cậu như bị một lực rất lớn đánh vào, “Mau, mau nhổ ra...”
Kết quả cậu mới vừa nói xong, Hứa Uyên đã thu hồi đầu lưỡi ngậm lại miệng, sau đó hầu kết trên dưới lăn lộn một cái, đem tinh dịch của cậu cứ như vậy nuốt xuống.
Cù Tầm Dương nháy mắt mặt đỏ tai hồng, đại não đều choáng váng.
“Vị rất nồng, cậu muốn nếm thử không?”
Nói xong cũng chưa cho cậu thời gian phản ứng, Hứa Uyên đã tiến thân hôn lên.
Khớp hàm cắn chặt bị đầu lưỡi của Hứa Uyên linh hoạt cạy ra, lúc môi răng giao triền đồng thời cậu cũng nếm được một chút hương vị tinh dịch.
Cậu cho rằng bản thân sẽ không thể tiếp thu, nhưng kỳ thật cũng không khó như vậy, Hứa Uyên hôn quá mức nhiệt liệt, làm đại não cậu đều không thể tự hỏi cái khác...
Không biết có phải bởi vì được Hứa Uyên khẩu giao phóng thích qua một lần, tuy rằng tâm tình của cậu vẫn có chút phiền muộn, nhưng Hứa Uyên đi không bao lâu, cậu đã ngủ mất.
Ngày hôm sau tỉnh lại nghĩ đến chuyện thứ nhất chính là hôm nay phải đi mua vài món quần áo mới cùng quần lót mới.
Nguyên bản quần áo cậu mang đến đây không nhiều lắm, hai lần nhiệm vụ trước mỗi lần đều bị xé rách vài bộ quần áo không nói, lần thứ hai đi ra ngoài tất cả quần áo của cậu đều đặt ở trong ba lô, mà ba lô ném ở trong xe của bọn họ, nhưng chiếc xe kia cuối cùng cũng không có chạy trở về.
Không phải bởi vì bọn họ ngồi xe buýt trở về, mà là Dịch Dữ Kiệt hoàn toàn quên mất khi đó hắn đem xe ngừng ở nơi nào, cho nên liền trực tiếp không đi tìm.
Bởi vì như vậy cậu không còn quần áo để mặc, hơn nữa tối hôm qua lại bị Hứa Uyên xé rách một cái quần lót, cậu không đi mua cái mới là không được.
Trước kia cậu ở khu F, đều là ở quán nhỏ mua quần áo rẻ tiền, quần lót đều là mười đồng hai cái.
Khu A là khu người giàu, khẳng định không có hàng rẻ tiền cho cậu mua, bất quá cậu hiện tại cũng có tiền, có thể đi dạo khu thương mại nơi này mua cho chính mình vài món quần áo tốt.
Ăn xong cơm trưa, cậu nói bản thân muốn ra ngoài mua vài thứ rồi trực tiếp đi luôn.
Liên Hạc cùng Hứa Uyên đều không ở nhà, hình như là bị cấp trên gọi đi rồi.
Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam cũng không phản ứng lại cậu, kỳ thật cậu cảm thấy bản thân cũng không cần cái loại tiếp đón này.
Sau khi rời khỏi tòa nhà, cậu liền lấy ra di động tra đường đi, cậu không biết khu thương mại nơi này ở đâu, khoảng cách gần hay không gần, cũng không biết rốt cuộc nên đi khu thương mại nào mua quần áo mới tốt, cậu đối với chung quanh đây cũng mới chỉ quen thuộc một ít, đối với khu A thật sự hoàn toàn không biết đường.
Ngay lúc cậu đang cúi đầu nhìn chằm chằm di động mù quáng đi về phía trước, một chiếc xe màu đen chạy băng băng tới chậm rãi dừng bên cạnh cậu, sau đó ấn còi một cái.
Cậu đang một bên rối rắm không biết đi đâu tìm khu thương mại một bên nghiêm túc tra hướng dẫn, nên bị tiếng còi xe bất thình lình làm cho hoảng sợ, cau mày có chút nghi hoặc lại có chút bất mãn nhìn về phía chiếc xe đang dùng tốc độ như người đi đường tiếp cận cậu.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra gương mặt băng sơn không biểu tình của Sở Tri Nam ngồi ở ghế điều khiển.
Cậu có chút sửng sốt.
“Lên xe.” Sở Tri Nam nhìn cậu, ngữ khí không nóng không lạnh nói.
Nhưng mà cậu cũng không lập tức làm theo, thậm chí phản ứng đầu tiên là nghi ngờ có phải Sở Tri Nam không nói chuyện với cậu hay không, thẳng đến khi cậu trái phải nhìn một lần xác nhận nơi này chỉ có một mình cậu, mới xác định Sở Tri Nam thật sự là nói với cậu.
Sở Tri Nam cũng không lặp lại lần thứ hai, mà là đem xe ngừng lại.
Cậu do dự hai giây, vẫn là kéo ra cửa xe ngồi vào ghế phụ, chẳng qua suy nghĩ trong nội tâm đều hỗn loạn, vừa kinh ngạc lại nghi hoặc.
Sở Tri Nam một lần nữa dẫm chân ga, xe chậm rãi khởi động, sau đó cậu nghe thấy Sở Tri Nam hỏi: “Cậu muốn đi mua cái gì?”
Ngữ khí rất bình đạm, nhưng không biết vì sao lại trùng hợp giống như trong ảo giác, làm tim cậu cũng mạc danh đập nhanh hơn.
“Quần, quần áo.”
Cậu đến nói chuyện cũng nói lắp, cậu cũng không muốn bản thân trở nên khẩn trương như vậy, nhưng chính là không có cách nào bình tĩnh lại.
Hiện tại là tình huống như thế nào, là trùng hợp sao?
Sở Tri Nam cũng vừa lúc muốn ra ngoài? Chỉ là vì sao lại để cậu lên xe? Thấy cậu nên tiện đường chở đi một đoạn?
Chính là Sở Tri Nam rõ ràng không phải người sẽ làm ra loại chuyện này, không phải là nên trực tiếp chạy xe lướt qua cậu mới đúng sao?
Cho nên rốt cuộc là tình huống như thế nào a?
Sở Tri Nam hiện tại có ý gì đây?
Cù Tầm Dương là thật sự không hiểu...
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Sở Tri Nam: Đây là cho ta một chương lên sàn mà ngươi nói? Ta thật sự không phải là làm phông nền cho Hứa Uyên đúng không?
Thực xin lỗi ta có tội, chương sau nhất định!