Tận Thế Dẫn Đường

Edit by Náppu

*

“Nếu các cậu đã nghe thấy được, vậy hy vọng các cậu có thể nghe theo ý nguyện của Tầm Dương.”

Thanh âm Viên Hoa Quốc từ trong văn phòng truyền ra, tuy nói là cậu yêu cầu, nhưng hiện tại đầu của Cù Tầm Dương đều không tự giác mà cúi thấp xuống.

Lúc ở nhà, không có riêng tư cậu nhận.

Nhưng ở cục quản lý cùng phó cục trưởng nói chuyện, cậu cư nhiên cũng không thể giữ lại chút riêng tư?!

Hồi tưởng lại lúc nãy cậu ở trong văn phòng nghiêm túc cùng Viên Hoa Quốc nói những lời đó, cái gì lính gác cùng dẫn đường là quan hệ thân mật nhất, cái gì cậu về sau sẽ bạn đồng hành lâu dài của bọn họ...

Hiện tại ngẫm lại cậu rốt cuộc đã nói bao nhiêu lời xấu hổ?

Trời ạ, cậu còn có mặt mũi đi đối mặt với bọn họ sao? Thật sự là mất hết.

Nhiệt độ trên mặt ngày càng cường liệt, cậu biết mặt chính mình hiện tại khẳng định đã đỏ giống như mông khỉ.

“Được, chúng tôi đã biết, phó cục.”

Liên Hạc mang theo ý cười trả lời làm cậu đem đầu cúi đến càng thấp.

Ông trời ơi, tới một trận động đất đi, để cậu trốn vào khe đất đi...

Thời điểm phải trở về, cậu thật sự xấu hổ không chịu được, cảm thấy bản thân hiện tại không có biện pháp cùng bọn họ ngồi cùng một chiếc xe, liền tìm cái cớ nói chính mình muốn đi mua chút đồ, bảo bọn họ đi trước.

Kết quả Liên Hạc cười hỏi cậu: “Muốn mua cái gì? Tôi chở cậu đi.”

Cậu nhanh chóng xua tay, kinh hoảng nói: “Không cần, không cần, tôi tự mình đi là được, không cần làm phiền anh.”

Liên Hạc như cũ mang theo mỉm cười: “Không có việc gì, không phiền.”

Cậu biết cái cớ này không thể thực hiện được, chỉ có thể nhận mệnh nói: “... Kỳ thật cũng không phải đồ gì quan trọng, vẫn là đi về trước đi, lần sau mua cũng được.”

Kết quả lúc trở về lại chạy một chiếc xe, Thẩm Sơ Trạch không biết đã đi nơi nào, cậu bị Liên Hạc cùng Dịch Dữ Kiệt kẹp ở giữa, tuy rằng dọc theo đường đi bốn người bọn họ rất ít nói chuyện, cho dù nói chuyện phiếm cũng đều không có nói tới chuyện của cậu, nhưng cậu một đường này vẫn chảy một thân mồ hôi.

Vừa về tới cậu lập tức chạy về phòng, thật sự là một giây cũng không thể ở lại ngốc trước mặt bốn gia hỏa kia.

Chờ cậu tắm rửa xong, lúc vừa từ phòng tắm đi ra lấy quần lót mặc vào, Hứa Uyên đẩy ra cửa phòng cậu tùy tiện đi đến.

Mà cậu đang trong tư thế khom lưng đưa mông đối diện với Hứa Uyên.


“...”

“...”

Bọn họ đối diện không nói gì hai giây, sau đó cậu mới phản ứng lại nhanh chóng đem quần lót từ đầu gối kéo lên.

Hứa Uyên sờ soạng cái mũi ho khan một tiếng: “Cậu sao lại thích tắm rửa như vậy.”

“... Bởi vì tôi, thích sạch sẽ.”

Ngày hôm nay bởi vì khẩn trương, vô thố, xấu hổ, cậu không biết đã chảy bao nhiêu mồ hôi, áo sơ mi ở bên trong tây trang cứ ướt lại khô khô lại ướt, cậu đã sớm cảm thấy trên người chính mình một thân mùi vị khó ngửi, cho nên vừa về liền vọt vào phòng bình phục tâm tình một lát, rồi lập tức tắm rửa.

Tầm mắt của Hứa Uyên ở trên thân thể cậu lưu luyến một lát, sau đó lại ho khan một tiếng, giọng nói trở nên có chút trầm thấp: “Mau mặc xong quần áo, đi ăn cơm.”

Cậu nhanh chóng gật đầu, “Vậy, vậy anh trước đi ra ngoài đi.”

Hứa Uyên gật gật đầu, xoay người đi rồi lại quay lại nhìn cậu một cái, sau đó mới rời khỏi phòng, còn thuận tay giúp cậu đóng cửa.

Cù Tầm Dương thay đổi đồ mặc ở nhà, sau đó mới không tình nguyện bước chân chậm rãi xuống lầu.

Nói thật, tuy rằng cậu hiện tại cũng không thể thản nhiên đối mặt với bốn người kia, nhưng cậu lại cự tuyệt không được ăn cơm dụ hoặc.

Với cậu mà nói, lấy xấu hổ cùng đói bụng so sánh với nhau, vẫn là đói bụng tương đối thống khổ.

Bất quá Thẩm Sơ Trạch hình như còn chưa có trở về, cơm tối là ai làm?

Chờ cậu xuống lầu vừa lúc thấy Sở Tri Nam bưng một mâm đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra, vấn đề cậu vẫn luôn nghi hoặc liền được giải đáp.

Lần trước Thẩm Sơ Trạch nói Sở Tri Nam nấu cơm cho cậu kỳ thật cậu vẫn luôn có điểm bán tín bán nghi, nhưng hiện tại cậu tin rồi.

Trên bàn đã bày bốn món ăn, tuy rằng đều là cơm nhà, nhưng màu sắc hương vị đều đầy đủ, thoạt nhìn làm người khác phi thường muốn ăn.

Không nghĩ tới Sở Tri Nam thật sự sẽ nấu cơm!

Hơn nữa nấu cơm thì thôi đi, còn làm đò ăn ngon đến quá mức.

Tuy rằng nấu cơm cùng khuôn mặt băng sơn của Sở Tri Nam phối lên nhìn rất không khoẻ, nhưng đối với Cù Tầm Dương mà nói, cơm làm ăn ngon là được.

Không biết có phải bốn người bọn họ căn bản đều không thèm để ý những lời cậu nói ở văn phòng Viên Hoa Quốc hay không, dù sao lúc ngồi cùng nhau ăn cơm, bọn họ không có nhắc đến chuyện này, chỉ là ngẫu nhiên nói chuyện phiếm vài câu, nhắc tới kế tiếp có thể có nhiệm vụ này nọ hay không...

Có lẽ là bởi vì bọn họ hoàn toàn nghe thấy được, cho nên cũng không cần đề cập đến đi?


Lúc cậu ăn được một nửa, Thẩm Sơ Trạch đã trở lại.

Vừa vào cửa cậu liền phát hiện hốc mắt Thẩm Sơ Trạch đỏ bừng, trên cổ trắng nõn lộ ra vài dấu vết màu đỏ, giống như là dấu hôn.

“A Hạc...” Thẩm Sơ Trạch gọi tên Liên Hạc, ngữ khí rất thấp nghe tới mười phần ủy khuất.

Nhưng Liên Hạc chỉ nâng lên mí mắt nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không cho hắn phản ứng nào khác.

Nước mắt của Thẩm Sơ Trạch liền lạch cạch rơi xuống, nhưng Liên Hạc vẫn là cái gì cũng không nói.

Thẩm Sơ Trạch đứng tại chỗ một lát, cuối cùng cắn môi xoay người đi lên lầu.

Cù Tầm Dương là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Sơ Trạch khóc, nhìn bộ dáng của hắn giống như là chịu ủy khuất rất lớn, rốt cuộc cũng là đồng bạn ở cùng một nhà, vẫn là muốn quan tâm một chút, hơn nữa cậu cảm thấy mấy người Liên Hạc biết gì đó, lại hỏi: “Hắn có phải ở tổng cục bị bắt nạt hay không?”

Dịch Dữ Kiệt đột nhiên giơ tay vỗ vỗ đầu cậu, “Cậu không cần phải xen vào chuyện này, ăn cơm cho tốt là được.”

Xem đi, bọn họ quả nhiên biết cái gì đó.

Lúc này Liên Hạc bưng chén vào phòng bếp, cầm chén bỏ vào bồn nước sau đó liền đi lên lầu.

Cù Tầm Dương nghĩ hắn có thể là đi an ủi Thẩm Sơ Trạch.

Vậy vừa nãy sao lại đối với Thẩm Sơ Trạch làm ra phản ứng lãnh đạm như vậy?

Cậu dù sao cũng không hiểu được suy nghĩ của bọn họ.

Buổi tối trước khi đi ngủ cậu lại tắm rửa sạch sẽ một lần, tắm xong thần thanh khí sảng nằm trên giường, sau đó cậu đột nhiên phát giác bản thân giống như thật sự... Rất thích tắm rửa.

Ngay lúc cậu đã sắp ngủ, cậu mơ hồ nhận thấy cửa phòng giống như lại bị người đẩy ra, nhưng cơn buồn ngủ mông lung đã ập tới, mí mắt nặng nề không thể lập tức mở ra.

Có ai đó đi đến mép giường, sau đó cậu cảm giác người nọ bò lên trên giường, cậu bị người nọ kéo từ tư thế nằm nghiêng trở thành tư thế chính diện, sau đó cảm giác cúc áo ngủ từng cái bị cởi ra, quần ngủ bị kéo xuống.

Thời điểm người kia tách ra hai chân cậu, Cù Tầm Dương rốt cuộc chiến thắng cơn buồn ngủ mãnh liệt, mở mắt.

“Ngô... Liên Hạc?”

Hai mắt đã thích ứng hắc ám, cho nên có thể thấy rõ bộ dáng đại khái của Liên Hạc trong bóng đêm.

Liên Hạc nửa quỳ giữa hai chân cậu, cười khẽ nói: “Tỉnh? Tôi còn tưởng rằng chờ tôi cắm vào cậu mới có thể tỉnh.”


Cậu động đậy thân thể, chẳng qua hai tay Liên Hạc đặt ở đầu gối cậu, lực đạo tuy rằng không nặng nhưng phi thường có cảm giác áp bách, cũng làm cậu không có biện pháp trốn đi.

Cù Tầm Dương có chút không biết làm sao nói: “Anh, hiện tại là muốn khai thông sao?”

Liên Hạc nói: “Đúng vậy, cậu không phải khôi phục rồi sao.”

Mấy ngày nay nghỉ ngơi làm tinh thần lực của cậu khôi phục không sai biệt lắm, cho nên cậu cũng không có lấy cớ nói không làm.

“Cũng được đi.”

Cậu nhận, chậm rãi thả lỏng thân thể.

Dù sao cũng tránh không được, ít nhất lúc cùng Liên Hạc làm, Liên Hạc sẽ giúp cậu làm một ít tiền diễn giúp cậu thoải mái.

Chỉ là... Aiz... Không biết vì sao, hiện tại trong đầu cậu chính là nhịn không được suy nghĩ, Liên Hạc buổi tối có phải hay không cũng cùng Thẩm Sơ Trạch khai thông?

Bởi vì lúc Cù Tầm Dương cùng Liên Hạc tiếp xúc có thể cảm giác được tinh thần lực trong cơ thể đối phương giống như cũng không có hỗn loạn quá nhiều...

Loại trình độ hỗn loạn này đối với Liên Hạc mà nói, không khai thông hẳn là cũng không ảnh hưởng lớn đi?

“Muốn tôi giúp cậu khẩu giao không?”

“A? Cái gì?”

Ngay lúc cậu đang miên man suy nghĩ, Liên Hạc đột nhiên nói một câu như vậy, làm cậu có chút trở tay không kịp.

Liên Hạc cười khẽ nói: “Lúc Hứa Uyên giúp cậu khẩu giao cậu hình như rất thoải mái.”

Mặt cậu ‘đằng’ một cái lại lần nữa đỏ bừng.

Bọn người kia là thích nghe góc tường sao?

Ở chỗ này thật sự một chút riêng tư cũng không có!!

Cậu biết cho dù ở trong bóng tối bọn họ cũng có thể thấy mặt cậu có bao nhiêu đỏ, cho nên cậu bưng kín mặt xấu hổ nói không cần.

Liên Hạc nói: “Tại sao? Cậu không phải nói muốn chúng tôi tôn trọng cậu sao? Ở chuyện này làm cậu cảm thấy thoải mái hẳn là cũng coi như một phần tôn trọng đi.”

Cù Tầm Dương cảm thấy xấu hổ đến đầu ngón chân cũng quặp chặt lại, “... Thật sự không cần, đừng, nói cái này nữa... Mau, mau làm đi.”

Cậu chỉ có thể nghe thấy Liên Hạc nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó...

“A ~”

Khoang miệng ấm áp bao lấy dương v*t của cậu, hai tay cậu cơ hồ là lập tức đẩy đầu Liên Hạc ra muốn ngăn cản hành động của hắn.

Nhưng mà cũng không có tác dụng gì, dương v*t của cậu nhỏ như vậy, Liên Hạc dễ như trở bàn tay đem nguyên cây ngậm vào, sau đó bắt đầu phun ra nuốt vào thật sâu.


“A ~ đừng như vậy...”

Rõ ràng là cự tuyệt, nhưng bởi vì ngữ khí vừa run vừa yếu, ngược lại làm cho người khác có một loại cảm giác muốn mà còn chống cự.

“A ân ~ ngạch a ~”

Khoái cảm mãnh liệt từ dương v*t chạy thẳng tới đại não, tay cũng từ chống đẩy biến thành vây quanh đầu Liên Hạc, trong miệng phát ra thở dốc cùng rên rỉ làm chính cậu cũng cảm thấy dâm đãng tới cực điểm...

Đối lập với Liên Hạc, Cù Tầm Dương phát giác kỹ thuật của Hứa Uyên giống như chẳng ra gì, ít nhất cùng Liên Hạc so sánh, vẫn kém hơn một ít.

Cho nên ở trong miệng Liên Hạc thời gian kiên trì của cậu càng ngắn, thậm chí cũng không kịp nói chính mình muốn bắn, đã rên rỉ bắn vào trong miệng Liên Hạc.

“Khụ.”

Liên Hạc giống như cũng không nghĩ tới cậu sẽ đột nhiên bắn tinh, bị sặc đến ho khan vài tiếng.

Cậu kinh hoảng xin lỗi, vừa định đứng dậy đã bị Liên Hạc ấn trở về.

Liên Hạc liếm miệng chính mình, khóe môi treo lên ý cười nhàn nhạt, giọng nói trầm thấp ôn nhu: “Ngoan ngoãn nằm.” Sau đó hai tay hắn nắm đùi cậu gác lên vai, nửa người dưới của cậu bị nâng lên treo giữa không trung, Liên Hạc tách ra mông cậu, sau đó vùi đầu vào giữa đùi...

“... Đừng! Đừng như vậy!”

Lúc đầu lưỡi Liên Hạc liếm qua miệng huyệt đóng chặt của cậu, cậu cơ hồ là kinh hô ra tiếng, thanh âm cũng đều run rẩy.

Đại não cậu bởi vì quá mức khiếp sợ mà trở nên trống rỗng, chỉ còn lại thân thể cảm thụ được lúc đầu lưỡi ướt át liếm qua huyệt có bao nhiêu xúc cảm kỳ diệu.

“Thả lỏng một chút.”

Thanh âm Liên Hạc tràn ngập từ tính từ giữa bắp đùi cậu truyền tới.

Nhưng loại tình huống này cậu sao có thể thả lỏng?

Cậu nghe thấy Liên Hạc cười, “Được rồi, vậy tôi đành phải giúp cậu liếm lỏng.”

Những lời này đánh vào thật sự là quá mạnh, hơn nữa còn bị đầu lưỡi ở miệng huyệt kích thích, toàn bộ thân thể cậu đều ngăn không được run rẩy, chỉ cảm thấy hai đùi chính mình càng thêm căng chặt...

Đầu lưỡi ấm áp đem nếp nhăn ở miệng huyệt liếm mềm một chút, sau đó nhẹ nhàng đâm vào bên trong...

“A...”

Thân thể cậu càng run rẩy lợi hại hơn, dương v*t vừa mới bắn ra lại lần nữa cứng lên, quy đầu đằng trước không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt.

Đầu lưỡi bắt chước dương v*t, ở miệng huyệt nhẹ nhàng thọc vào rút ra, rõ ràng không có đụng tới bất luận điểm mẫn cảm nào, nhưng cậu lại cảm thấy kích thích không chịu được, phảng phất giây tiếp theo lập tức sẽ cao trào bắn tinh.

Này đã không đơn giản chỉ có khoái cảm kích thích, cảm quan cùng tâm lý càng thêm bị kích thích mãnh liệt, đủ để cho cậu đạt tới tinh thần cao trào...

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Hứa Uyên: Tâm đau...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận