Edit by Náppu
*
"Ngày hôm qua câu nói anh nhắc nhở tôi kia, có phải bởi vì Louis nói anh là cấp A, cho nên mới hại anh bị mang đi không?"
Lý Lâm không phủ nhận.
Cù Tầm Dương thập phần tức giận: "Hắn không khỏi cũng quá ác độc."
Lý Lâm cười khổ một tiếng: "Nhân tính vốn dĩ luôn ích kỷ, vì tự bảo vệ mình không có gì đáng trách."
Cù Tầm Dương không cách nào tiếp thu độ rộng lượng hiện tại của Lý Lâm: "Cho dù lúc ấy hắn là vì tự bảo vệ bản thân mới bán đứng anh, nhưng hắn đối với anh không hề biểu hiện ra chút áy náy nào, từ lúc anh trở về đến bây giờ, hắn đến lại đây xin lỗi anh cũng không có."
Lý Lâm trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Hắn còn ước gì tôi chết, như thế nào sẽ đối với tôi tâm sinh hổ thẹn đây."
"Tại sao?" Cù Tầm Dương không hiểu: "Chẳng lẽ chỉ bởi vì anh hiện tại còn thích mấy người Địch Tư? Hay là nói anh giúp bọn họ khai thông khiến cho hắn hận anh như vậy?"
Lý Lâm nói một tiếng không phải, liền không nói nữa.
"Xin lỗi, tôi không hỏi nữa."
Lý Lâm lắc lắc đầu, một lát sau mới mở miệng chậm rãi nói: "Thực xin lỗi a Tầm Dương, kỳ thật lần trước là tôi gạt cậu."
"Cái gì?"
"Chính là... Chuyện tôi nói tôi từng hẹn hò cùng mấy người Địch Tư."
"Ân?"
Gương mặt Lý Lâm ửng đỏ, quẫn bách nói: "Kỳ thật tôi không hẹn hò với bọn họ, cho tới nay đều là tôi một bên tình nguyện dây dưa với bọn họ, tôi cảm thấy loại chuyện này khó có thể mở miệng, cho nên khi đó gạt cậu, thực xin lỗi."
"Nguyên lai là như thế này, không sao cả, vốn dĩ chuyện cảm tình chính là không có biện pháp khống chế." Tuy rằng cậu không nghĩ tới sẽ như thế này, nhưng cậu có thể hiểu được Lý Lâm vì sao lại gạt cậu, "Cho nên Louis là bởi vì anh dây dưa với mấy người Địch Tư mới đối với anh có bất mãn lớn như vậy sao?"
"Xem như là vậy đi, tôi trước kia đại khái thật sự rất chọc bọn hắn chán ghét, mặc kệ là Louis, hay là mấy người Địch Tư."
"Đừng nói bản thân như vậy, tôi rất thích anh a, tôi cảm thấy anh rất tốt, anh chỉ là thích sai người mà thôi."
Lý Lâm cười khổ: "Không phải, kỳ thật tôi một chút cũng không tốt, tôi chỉ ở trước mặt cậu ngụy trang mà thôi, kỳ thật tôi làm rất nhiều chuyện khiến Louis cùng mấy người Địch Tư đều cảm thấy ghê tởm."
Cù Tầm Dương lại không cho rằng như vậy: "Chẳng lẽ hơn hai tháng này anh cùng tôi ở chung biểu hiện thân cận đều là giả?"
Lý Lâm lập tức nói: "Đương nhiên không phải, tôi là thiệt tình muốn cùng cậu làm bằng hữu."
Cù Tầm Dương nói: "Cho nên a, ít nhất chúng ta tiếp xúc đã hơn hai tháng, tôi không cho rằng bản thân mình nhìn lầm người, anh có thể làm chuyện gì ghê tởm được chứ? Tôi cảm thấy lấy tính cách của anh cũng sẽ không làm ra việc gì quá phận."
Hốc mắt Lý Lâm có chút đỏ lên: "Mấy người Địch Tư ở khu an toàn của tôi cùng một loại tồn tại với nhóm lính gác ở khu an toàn của các cậu, bọn họ rất mạnh, tôi trước kia lúc chưa thức tỉnh đã rất sùng bái bọn họ, bị bọn họ hấp dẫn sâu sắc. Nguyên bản tôi cho rằng bản thân vĩnh viễn chỉ có thể đứng xa xa nhìn bọn họ, không nghĩ tới tôi lại thức tỉnh thành dẫn đường cấp A, cậu không biết khi đó tôi có bao nhiêu vui vẻ, trở thành cấp A liền có cơ hội trở thành dẫn đường của mấy người Địch Tư, cho nên tôi lập tức đi đến kho xứng đôi làm kiểm tra, khi biết tôi cùng mấy người Địch Tư xác suất xứng đôi là cao nhất, tôi thật sự cảm thấy thần may mắn đã chiếu cố tôi, tôi cho rằng tôi cùng bọn họ đã có hy vọng."
Nơi này không có những người khác có thể nghe hiểu đối thoại của bọn họ, cho nên Lý Lâm cũng hoàn toàn mở rộng nội tâm, mang theo khóc nức nở tiếp tục nói: "Bất quá sự thật chứng minh tôi ảo tưởng quá nhiều, trước kia chưa thức tỉnh tôi chỉ là một người cực kì bình thường, sau khi thức tỉnh cũng chỉ có một ưu điểm là cấp A, nhưng bọn họ không giống như vậy, bọn họ soái khí cường đại lại phi thường ưu tú, đương nhiên không có khả năng nhìn trúng tôi, nhưng tôi thật sự rất thích bọn hon, tôi muốn cùng bọn họ ở bên nhau, muốn bọn họ thuộc về tôi, nhưng trong mắt bọn họ trước nay đều không có tôi, bất quá cho dù như thế tôi vẫn không thể từ bỏ, vội vàng đến làm dẫn đường cho bọn họ, bởi vì như vậy có thể cùng bọn họ thân mật tiếp xúc, có thể cùng bọn họ làm tình."
Lý Lâm chảy nước mắt lại cười nói: "Tôi rất tiện có phải hay không?"
Cù Tầm Dương lắc đầu, cậu chỉ cảm thấy chua xót.
"Tôi lần trước đã nói với cậu dẫn đường ở khu an toàn của chúng tôi không có đội ngũ cố định, bởi vì tôi cùng mấy người Địch Tư xác suất xứng đôi cao nhất, cho nên những lúc có nhiệm vụ, chỉ cần tôi nhàn rỗi cấp trên đều sẽ ưu tiên phái đi cấp cho mấy người Địch Tư. Tôi vì có thể cùng mấy người Địch Tư ở cùng nhau, đã trộm cự tuyệt rất nhiều nhiệm vụ, tuy rằng làm như vậy rất không trách nhiệm, nhưng tôi không muốn bỏ lỡ bất luận cơ hội nào có thể cùng bọn họ ở bên nhau, cho dù chỉ là xuất phát từ mục đích khai thông, nhưng chỉ cần có thể cùng bọn họ thân mật tiếp xúc tôi đã rất thỏa mãn. Bọn hoi cũng biết tôi có cảm tình với bọn họ, tuy rằng bọn họ không đáp lại tôi nhưng cũng không cự tuyệt, cũng bởi vì như vậy làm tôi vẫn luôn ôm một ít chờ mong không có khả năng, nhưng Louis xuất hiện đánh vỡ tất cả ảo tưởng của tôi, làm tôi biết tôi có bao nhiêu lừa mình dối người."
"Tôi cho rằng người lạnh nhạt nghiêm túc giống như Địch Tư cùng Hách Bá, không có khả năng ôn nhu với ai, nhưng bọn hắn đối với Louis rất để bụng, ngay cả Lai Đức trước kia luôn lưu luyến ong bướm, cũng vì Louis mà hồi tâm, cảm tình của bọn hắn đối với Louis làm cho tình yêu đơn của tôi có vẻ rất đáng thương. Khi đó tôi thật sự rất không cam lòng, ghen ghét đến sắp phát cuồng."
"Khu an toàn của chúng tôi nghiêm khắc dựa theo xác suất xứng đôi để tổ đội, cho nên cho dù mấy người Địch Tư đã có Louis không muốn những dẫn đường khác, nhưng cấp bậc cùng xác suất xứng đôi của Louis quá thấp, chỉ cần tôi chủ động thỉnh cầu, cấp trên vẫn sẽ an bài tôi trở thành dẫn đường cho bọn họ, mặc dù bọn họ không muốn cũng không thể cự tuyệt an bài của cấp trên, bọn họ mỗi lần ra ngoài nhiệm vụ đều rất mạo hiểm, cũng chỉ có tôi có thể giúp bọn họ hoàn mỹ khai thông, cho nên bọn họ tuy rằng rất chán ghét tôi, vẫn là không thể rời khỏi tôi, tôi liền nương vào lý do như vậy, vẫn luôn chen chân phá đám cảm tình của bọn họ cùng Louis. Cho dù mấy người Địch Tư luôn nói những lời cay độc với tôi, đối tôi lãnh đạm bạo lực, thậm chí ngược đãi tôi, tôi vẫn là không biết xấu hổ đi theo."
"Hiện tại ngẫm lại, tôi thật sự rất tiện, cho nên Louis mới có thể hận tôi như vậy, một gia hỏa không biết xấu hổ phí tâm phí tư bò lên giường của người yêu của mình, đổi lại là ai đại khái đều sẽ oán hận đi. Lần này coi như tôi đem nợ nần phá hoại tình cảm của bọn họ lâu như vậy trả lại cho hắn."
Nghe Lý Lâm một bên khóc một bên nói ái hận gút mắt của bản thân cùng mấy người kia, Cù Tầm Dương càng nghe trong lòng càng khó chịu.
"Lý Lâm, tôi không biết nên biểu đạt như thế nào, cứ coi như tôi không nói lý đi, đứng ở góc độ bằng hữu tôi cho rằng anh không có sai, anh vừa nãy cũng nói con người chính là ích kỷ, anh chỉ là quá thích bọn họ, thích một người sao lại có thể không muốn cùng đối phương ở bên nhau cơ chứ, nhưng bọn họ có người yêu, cho nên bọn họ liền không đáng giá để anh thích, anh không cần trách cứ chính mình, cảm tình vốn dĩ sẽ làm người ta mê muội đầu óc, cho nên cũng rất khó nói ai đúng ai sai."
Lý Lâm có chút sửng sốt, hốc mắt ướt át thấp giọng nói: "Cảm ơn cậu Tầm Dương, cảm ơn cậu còn an ủi tôi, có thể gặp được cậu thật tốt."
Cù Tầm Dương một lần nữa cầm lấy tay Lý Lâm: "Bởi vì anh cũng luôn an ủi tôi a, hơn nữa hiện tại người tôi có thể dựa vào chỉ có anh."
Lý Lâm hàm chứa nước mắt cười khẽ một tiếng: "Tôi cũng vậy."
"Kỳ thật nguyên bản đã trải qua tra tấn như vậy, tôi đã không còn suy nghĩ sẽ sống tiếp, chỉ là cậu vẫn luôn nắm chặt tay của tôi, tôi cảm nhận được lo lắng cùng nhớ mong của cậu, mới khiếm cho tôi có một chút ý niệm cầu sinh. Ngày hôm qua cho rằng bản thân sắp chết, tôi cũng nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, nguyên bản tôi cho rằng đời này cũng không thể buông xuống cảm tình với bọn họ, nhưng hiện tại lại cảm thấy không sao cả."
Cù Tầm Dương do dự nói: "Kỳ thật tôi vẫn luôn không dám hỏi anh, những người đó rốt cuộc đối với anh làm cái gì..."
Lý Lâm không muốn nhớ lại quá trình kia, trong đại não hắn phảng phất xuất hiện cơ chế tự mình bảo hộ đem những ký ức đó tất cả làm cho mơ hồ, chỉ là đau đớn thấu tận đáy lòng khiến cho hắn vĩnh viễn cũng quên không được.
"Tôi chỉ hy vọng cậu không cần trải qua những chuyện đó, hy vọng có thể có người tới cứu chúng ta, Tầm Dương, tôi sẽ bảo hộ cậu, dù sao những người đó chỉ biết tôi là cấp A, cậu cứ tránh ở phía sau tôi là tốt rồi, nếu thật sự không có hy vọng, tôi sẽ tự thân giết cậu, cũng tốt hơn để cho cậu phải trải qua những tra tấn đó."
Cù Tầm Dương bị dọa tới rồi, rốt cuộc là tra tấn đáng sợ tới cỡ nào mới làm cho Lý Lâm nói ra thà rằng giết cậu cũng không muốn để cho cậu trải qua?
Lý Lâm không nói quá nhiều, trên người hắn còn có rất nhiều vết thương, hơn nữa cũng không ăn cái gì, tuy rằng tinh thần so với ngày hôm qua tốt hơn một chút, nhưng kỳ thật trạng thái cả người vẫn rất kém, cho nên nhắm mắt lại không bao lâu liền tiến vào hôn mê.
Cù Tầm Dương hiện tại cũng vừa đói vừa mệt, trước mắt tình huống của Lý Lâm tuy rằng không phải rất tốt nhưng cũng không có không xong giống như ngày hôm qua, cho nên cũng làm cho tinh thần của cậu hơi thả lỏng một chút, cho nên cậu cũng nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi.
Nhưng mà ngay lúc ý thức hôn hôn trầm trầm, cậu lại nghe thấy tiếng xích sắt đong đưa qua lại, cậu cơ hồ là lập tức bừng tỉnh.
Ban đầu cậu còn tưởng rằng là đưa cơm tới, nhưng vừa nhấc đầu liền trực tiếp ngốc lăng tại chỗ, trái tim bởi vì sợ hãi mà điên cuồng nhảy lên.
Nam nhân cao lớn cầm đầu vừa tiến vào, tầm mắt liền dừng ở trên người cậu cùng Lý Lâm, ánh mắt mang theo ý vị tìm tòi nghiên cứu.
Cù Tầm Dương giống như là con mồi bị dã thú theo dõi, máu toàn thân phảng phất đều ứ đọng lại, lạnh lẽo từ đầu đến chân, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
Nhưng nam nhân kia cũng không động, mà là đi theo sau ba nam nhân cao lớn thẳng tắp đi tới chỗ bọn họ bên này.
Cù Tầm Dương sợ hãi đến hít thở cũng quên mất, đại não điên cuồng gõ vang hồi chuông cảnh báo, nhắc nhở cậu chạy mau chạy mau chạy mau.
Nhưng thân thể cậu giống như là mất đi tri giác, ngồi yên một chỗ không thể nhúc nhích.
Cho dù trốn đi, cậu lại có thể chạy trốn tới nơi nào?
Nhưng ba nam nhân cao lớn trực tiếp lướt qua Cù Tầm Dương, đi tới phía sau cậu, sau đó mỗi người chọn một người, nắm lên Louis cùng hai dẫn đường khác.
Mấy người Louis hoảng sợ giãy giụa.
Louis thậm chí lại chỉ vào Lý Lâm nằm trên mặt đất lớn tiếng kêu cái gì đó.
Cù Tầm Dương biết hắn khẳng định lại đang nói chuyện Lý Lâm là cấp A.
Có lẽ là bộ dáng rách mướp của Lý Lâm làm những người đó không có hứng thú, cho nên lần này Louis không tránh thoát được, bị nam nhân cao lớn phi thường thô lỗ túm ra khỏi kho hàng.
Sau đó hai dẫn đường khác cũng bị mang đi.
Ngay lúc Cù Tầm Dương âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi cho rằng bản thân tránh thoát được kiếp này, đầu cậu lại là một trận đau đớn bén nhọn, chờ cậu ôm đầu vừa nâng đầu lên, cậu cư nhiên đã đứng ở cửa bị nam nhân cao lớn kia nắm trong tay.
Cậu cũng không biết bản thân làm sao đi đến đây được, nháy mắt bị đau đầu làm cậu có một lát mất đi ý thức.
Lý Lâm trơ mắt nhìn nam nhân cao lớn kia vươn tay đến chỗ Cù Tầm Dương, sau đó liền có một cỗ lực hút mãnh liệt đem Cù Tầm Dương hút qua, Lý Lâm nắm cũng nắm không được, chỉ có thể một bên bò đến hướng Cù Tầm Dương bên kia, một bên đối với nam nhân cao lớn kêu: Tôi là cấp A, tôi tinh thần lực rất mạnh, để tôi giúp anh khai thông, cậu ấy rất thấp kém, cầu xin anh buông tha cậu ấy đi.
Nhưng nam nhân kia mắt điếc tai ngơ, vung tay lên dùng năng lượng sóng đem Lý Lâm ném trên mặt đất, sau đó rời khỏi kho hàng.