Tận Thế Dẫn Đường

Edit by Náppu

*

Sau khi trở lại tòa nhà, Liên Hạc đi phía trước nói với cậu: “Ngày mai cậu phải đi tổng cục làm kiểm tra toàn thân, cho nên đi lên phải nỗ lực ngủ nga.”

Cậu gật gật đầu nói đã biết.

Liên Hạc theo bản năng giơ tay muốn xoa đầu Cù Tầm Dương, nhưng nghĩ đến lúc trước cậu hai lần đều tránh đi, lại thả xuống, “Ân, đừng nghĩ nhiều như vậy, chúc cậu mộng đẹp.”

Bởi vì ngủ muộn hơn nữa giấc ngủ không được tốt, ngày hôm sau Cù Tầm Dương vẫn là dậy muộn.

Nghĩ đến Liên Hạc nói muốn dẫn cậu đi tổng cục, liền vội vội vàng vàng rửa mặt xong chạy xuống lầu, kết quả phát hiện chỉ có Sở Tri Nam ngồi trên sô pha, những người khác tất cả đều không ở.

“Ngạch, Liên Hạc đâu?”

Sở Tri Nam nói: “Ra ngoài làm nhiệm vụ.”

Cù Tầm Dương cả kinh nói: “Ra ngoài làm nhiệm vụ? Tại sao không kêu anh với tôi cùng đi?”

Sở Tri Nam từ trên sô pha đứng lên: “Bởi vì tôi cùng cậu phải đi tổng cục làm kiểm tra.”

Không nghĩ tới Sở Tri Nam sẽ cùng cậu đi, “Nga nga, vậy Dịch Dữ Kiệt cũng đi rồi sao?”

Dịch Dữ Kiệt hiện tại đã có thể ra ngoài làm nhiệm vụ?

Sở Tri Nam gật đầu ân một tiếng: “Lần này chính là vì thí nghiệm năng lực của hắn mới đi.”

“Năng lực của anh ấy làm sao vậy?”

“Không có việc gì, đừng lo lắng.”

Lúc này Cù Tầm Dương phát hiện Thẩm Sơ Trạch hình như cũng không ở đây, bởi vì nếu Thẩm Sơ Trạch ở nhà, khẳng định sẽ ở dưới phòng khách chứ không phải ở trong phòng.

“Cái kia... Thẩm Sơ Trạch cùng đi theo bọn họ sao?”

Sở Tri Nam giương mắt nhìn cậu: “Hắn sao phải đi theo?”

“Ngạch, tôi thấy hắn không ở nhà.”

Sở Tri Nam không quá để ý trả lời: “Có khả năng là đi mua đồ ăn.”

Nghe thấy Sở Tri Nam nói như vậy, trái tim đang nhảy lên của cậu lập tức thả xuống.

Thẩm Sơ Trạch thật sự rất hiền huệ, Cù Tầm Dương cảm thấy bản thân cùng hắn so sánh thật sự là không có quá nhiều ưu điểm.


Nếu cậu cùng Thẩm Sơ Trạch đều là nữ nhân, bốn người bọn họ khẳng định sẽ cưới Thẩm Sơ Trạch làm vợ đi.

Từ từ...

Cậu nghĩ lung tung cái gì a, sao lại nghĩ mấy thứ không đâu này, còn đi so sánh hai người với nữ nhân?

Cù Tầm Dương cảm thấy suy nghĩ của bản thân đã bắt đầu xuất hiện vấn đề, nhanh chóng nói bản thân đừng nghĩ nữa.

Tuy rằng thân thể cậu giống như cũng không xuất hiện vấn đề gì, nhưng tổng cục vẫn lo lắng sau khi cậu bị tiêm vào dược tề có thể sẽ sinh ra di chứng gì đó hay không, cho nên sau khi trở về để cậu trước nghỉ ngơi một ngày, sau đó yêu cầu cậu đi làm một lần kiểm tra toàn diện.

Trên đường đến tổng cục, Cù Tầm Dương vẫn luôn do dự có nên hỏi Sở Tri Nam có cùng Thẩm Sơ Trạch hôn môi hay không, cho nên từ lúc ngồi vào trong xe đều không có chủ động cùng Sở Tri Nam nói chuyện phiếm.

Ngay lúc cậu rối rắm tới rối rắm đi không biết rốt cuộc nên mở miệng hỏi như thế nào, đột nhiên nghe thấy Sở Tri Nam hỏi cậu: “Ngày hôm qua tại sao không ăn nhiều cơm?”

Cậu ngẩn ra, “... Không muốn ăn.”

Sở Tri Nam nhìn cậu một cái, sau đó tiếp tục nhìn thẳng về phía trước, “Vì sao không muốn ăn?”

Cù Tầm Dương không lập tức trả lời, cũng không thể nói là bởi vì bản thân ghen tị bọn họ cùng Thẩm Sơ Trạch hôn môi đi?

Đại khái là bởi vì không quá tin tưởng, cậu hiện tại có chút không có dũng khí nói cho bọn họ biết bản thân có cảm tình với bọn họ.

“Ngạch, ngày hôm qua, ngày hôm qua bữa cơm kia... Không muốn ăn.”

Cù Tầm Dương không am hiểu nói dối, cho nên lập tức quay đầu nhìn ngoài cửa sổ không muốn để Sở Tri Nam phát hiện biểu tình hoảng loạn của cậu.

Sở Tri Nam chỉ nga một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Tới tổng cục, Sở Tri Nam mang theo cậu xuyên qua hành lang loanh quanh lòng vòng, đi tới một chỗ tất cả đều là nhân viên công tác mặc trang phục nghiên cứu ra ra vào vào.

Ở trong cánh cửa cảm ứng làm bằng hợp kim Titan màu bạc, Cù Tầm Dương thấy một người quen đã lâu không gặp.

“Chu Giai, cô sao lại ở chỗ này?”

Chu Giai cười đứng lên nói: “Tôi đang đợi cậu a Tầm Dương, cậu hôm nay không phải đến làm kiểm tra sao.”

Cù Tầm Dương ngẩng đầu nhìn Sở Tri Nam: “Anh không cùng tôi đi vào sao?”

Sở Tri Nam cúi đầu nhìn cậu: “Nơi này là dành riêng cho dẫn đường, lính gác sẽ không đi vào.”

“Nguyên lai là như thế.”

Chu Giai ở giữa hai người bọn họ nhìn qua lại vài lần, sau đó hướng Cù Tầm Dương nói: “Tôu chờ cậu đã lâu, chúng ta mau vào đi thôi.”

Sở Tri Nam nói bản thân sẽ ở trước khu nghỉ ngơi chờ cậu, Cù Tầm Dương gật đầu, theo Chu Giai đi vào.


Cửa cảm ứng thật dày phía sau cậu đóng lại, Cù Tầm Dương theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Chu Giai túm chặt cánh tay lôi kéo cậu đi đến phía trước đi, trêu chọc nói: “Đừng lưu luyến không rời nữa, rất nhanh sẽ kiểm tra xong.”

Tai Cù Tầm Dương trở nên đỏ bừng, “Tôi không có.”

Chu Giai chỉ cười cười, không vạch trần cậu.

Cù Tầm Dương lựa chọn nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, Chu Giai, cô có tiêm vào dược tề thăng cấp không?”

“Có a.” Chu Giai lộ ra biểu tình tiếc nuối: “Nhưng đối với tôi vô dụng, thăng cấp này cũng phải xem vận khí, hai trăm dẫn đường sau khi tiêm vào chỉ có năm người thành công.”

“Nga, đúng rồi, dẫn đường trước kia của ‘Nộ Hải’ cũng thành công, vận khí của hắn thật sự tốt, chẳng những lần đầu tiên thành công, lần thứ hai cư nhiên cũng thành công.”

Cù Tầm Dương thanh âm rầu rĩ đáp lại, trả lời một câu tôi biết.

Chu Giai nhanh chóng nói: “Tầm Dương, cậu đừng khó chịu, tôi nghe tin tức nói dẫn đường được dược tề thăng cấp so ra vẫn kém cấp A trời sinh, cho nên cậu vẫn là tốt nhất.”

Cù Tầm Dương có chút sửng sốt, Chu Giai này xem như là đang an ủi cậu đi? Cô nhìn ra điểm gì sao?

Tâm tư của nữ hài tử nguyên lai tinh tế như vậy.

Tới phòng kiểm tra, Chu Giai không cùng cậu đi vào nữa.

Bên trong có ba nhân viên nghiên cứu đang chờ cậu, sau khi Cù Tầm Dương tiến vào bọn họ nói cậu cởi ra quần áo trên người chỉ chừa một cái quần lót, sau đó nằm lên giường nhỏ trong phòng.

Nói thật, gần như lộ ra trọn vẹn bị tầm mắt của ba người chăm chú nhìn như vậy, thật đúng là có chút ngượng ngùng.

Trên người cậu bị dán lên rất nhiều miếng dán, sau đó có người rút máu của cậu, có người dùng dụng cụ ở trên người cậu giám sát.

Trước vị trí bàn chân cậu có một màn hình tinh thể lỏng, phía trên bắt đầu hiện ra trị số thân thể của cậu, trong đó một ô tròn màu vàng trong khung chữ nhật rất dài, hiện lên một dãy số đang chậm rãi lên cao.

Cù Tầm Dương nhịn không được hỏi nhân viên công tác đang quan sát thân thể cậu, kia là trị số gì.

“Là trị số tinh thần của dẫn đường.”

Cù Tầm Dương gật gật đầu, ban đầu cậu còn không có để ý, thẳng đến khi giám sát kết thúc, cậu phát hiện trị số tinh thần của bản thân giống như đã sắp lên cao nhất, gần như toàn bộ lấp đầy ô tròn kia, chỉ còn thiếu một chút xíu nữa, mà tỉ lệ phần trăm bên cạnh hiện lên là: 95.99.

Cậu thuận miệng hỏi một câu: “Cái này có ý nghĩa gì?”

Cậu cho rằng trị số này là dựa theo tinh thần lực của cá nhân mà kiểm tra đo lường, còn lo lắng tinh thần lực của mình gần đầy có phải không tốt hay không.


Nhân viên công tác cách cậu gần nhất đẩy đẩy kính mắt, ánh mắt tỏa ra ánh sáng trả lời: “Dẫn đường Cù Tầm Dương, câu hiện tại là dẫn đường có giá trị tinh thần cao nhất trong khu an toàn của chúng ta, chúc mừng cậu, tin tưởng trong tương lai cậu nhất định sẽ là một dẫn đường phi thường ưu tú.”

Cù Tầm Dương: “...”

Cho nên trị số tinh thần này là tiêu chuẩn của toàn bộ dẫn đường?

Ý nghĩa của trị số cao nhất, có phải hay không nói rõ cậu hiện tại chính là dẫn đường tốt nhất?

Này có phải nói rõ cậu so với Thẩm Sơ Trạch ưu tú hơn rất nhiều? Vậy bọn họ sẽ không từ bỏ cậu rồi lựa chọn Thẩm Sơ Trạch đi...

Chỉ là cậu lập tức liền phản ứng lại, bản thân hiện tại có phải có chút hèn mọn không.

Việc này dẫn tới cảm xúc của cậu ban đầu còn cao hứng nháy mắt hạ xuống.

Từ trong phòng kiểm tra đi ra, Chu Giai vẫn luôn chờ bên ngoài liền đi lên đón, sau khi quan sát biểu tình của Cù Tầm Dương, khó hiểu hỏi: “Tầm Dương, cậu hiện tại chính là dẫn đường mạnh nhất a, như thế nào ngược lại còn không vui a? Là sợ hãi phải lên chiến trường sao?”

Cù Tầm Dương lắc đầu: “Chỉ cảm thấy bản thân hình như cũng chỉ có chút ưu điểm này.”

Chu Giai khẽ nhíu mày: “Tầm Dương, những lời này của cậu thật kỳ quái, cậu có phải thích mấy lính gác ‘Nộ Hải’ kia rồi không?”

Cù Tầm Dương cả kinh: “Có, có rõ ràng như vậy sao?”

Chu Giai nói: “Tôi cũng chỉ suy đoán thôi, ánh mắt của cậu vừa nãy nhìn Sở Tri Nam rất có cảm tình.”

Cù Tầm Dương hỏi lại: “... Thiệt hay giả?”

Chu Giai đều đã nhìn ra, vậy Sở Tri Nam chẳng phải cũng đã nhìn ra?

Chu Giai nói: “Cũng không phải quá rõ ràng, chính là tôi cảm giác cậu không tự tin, thông thường một người sau khi thích người khác đều sẽ trở nên tự ti.”

Cù Tầm Dương nói: “Còn có loại cách nói này sao...”

Chu Giai thở dài: “Đúng vậy, bất quá cậu thích bọn họ cũng không kỳ quái, bởi vì bốn gia hỏa của ‘Nộ Hải’ kia mỗi một người đều rất có mị lực, người thích bọn họ thật sự rất nhiều, cậu thích bọn họ cũng sẽ rất vất vả, hơn nữa Sở Tri Nam thoạt nhìn là một bộ dáng đoạn tình tuyệt ái, cậu quên tôi đã từng nói qua với cậu hắn có một mối tình đầu rất thâm ái sao...”

“...”

Nếu Chu Giai không đề cập tới, cậu thật sự đã đem chuyện này quên mất.

Trên đường trở về, Cù Tầm Dương không hề rối rắm Sở Tri Nam có cùng Thẩm Sơ Trạch hôn môi hay không nữa, bắt đầu rối rắm chuyện Sở Tri Nam có mối tình đầu.

Chu Giai từng nói với cậu, Sở Tri Nam lúc trước còn bởi vì mối tình đầu chết mà nổi điên, này đại biểu Sở Tri Nam phi thường yêu mối tình đầu này đi?

Sẽ là người như thế nào? Là nam sinh hay là nữ sinh? Bọn họ đã hẹn hò bao lâu?

Sở Tri Nam vẫn luôn lạnh lùng như thế sao? Hay là bởi vì mối tình đầu của hắn chết mới trở nên lạnh nhạt?

Không biết vì sao, Cù Tầm Dương cảm thấy Sở Tri Nam là loại hình đối với người yêu nhất định rất ôn nhu.

“Muốn hỏi cái gì?”

“A?”

“Cậu vẫn luôn thường xuyên nhìn tôi,p không phải có cái gì muốn hỏi sao? Muốn hỏi cái gì?”


“...”

Có đôi khi cảm quan của bọn quá nhạy bén, cũng thật là một chuyện làm cậu buồn rầu.

“... Lần trước Thẩm Sơ Trạch giúp các anh khai thông, anh có cùng hắn hôn môi không?”

Không dám lập tức hỏi chuyện mối tình đầu, Cù Tầm Dương lại bật thốt lên đem chuyện hôn môi này hỏi ra.

“Không có.” Sở Tri Nam trả lời rất dứt khoát.

Tuy rằng Cù Tầm Dương cũng có chút đoán được, cậu cảm thấy Sở Tri Nam hẳn là sẽ không làm chuyện này, sự thật chứng minh Sở Tri Nam cũng thật sự không có làm.

Sở Tri Nam cười khẽ một tiếng: “Cậu rối rắm nửa ngày, chính là muốn hỏi cái này?”

Có lẽ là đã biết Sở Tri Nam không có cùng Thẩm Sơ Trạch hôn môi làm tâm tình cậu tốt lên một ít, lại có lẽ bởi vì Sở Tri Nam tươi cười cổ vũ tới cậu rồi, Cù Tầm Dương lấy hết can đảm: “Kỳ thật còn có một chuyện.”

“Hỏi đi.”

“Chính là tôi nghe người khác nói, anh có một mối tình đầu...”

“Chi ——”

Lốp xe ô tô ở trên đường cái phát ra thanh âm cọ xát chói tai, Sở Tri Nam đột nhiên phanh gấp làm thân thể Cù Tầm Dương đột nhiên dúi về phía trước.

Nếu không phải cậu phản ứng nhanh dùng hai tay chống được phía trước, bằng không đầu tuyệt đối sẽ đụng vào trên kính chắn gió, cậu kinh hồn không kịp ổn định nhìn về phía Sở Tri Nam, phát hiện biểu tình của Sở Tri Nam lạnh lẽo đến đáng sợ.

“Là ai nói cho cậu?”

Không riêng gì biểu tình, giọng nói Sở Tri Nam hiện tại cũng trầm thấp đến đáng sợ.

Cù Tầm Dương đã rất lâu không nhìn thấy Sở Tri Nam như vậy, cả người tràn ngập áp suất thấp, lạnh nhạt như một tòa băng sơn khó có thể tới gần.

“Tôi, tôi chỉ là, trong lúc vô tình nghe thấy người khác nói, thực xin lỗi, anh, anh đừng nóng giận, tôi, tôi không nên hỏi chuyện này...”

Cù Tầm Dương nói xong, hốc mắt bắt đầu phiếm hồng, âm điệu cũng mang theo chút nức nở rất nhỏ.

Sở Tri Nam thu hồi tầm mắt nhắm mắt lại, lúc lần nữa mở mắt ra cái loại cảm giác làm người phát lạnh đã giảm bớt rất nhiều, sau đó mặt không biểu tình nói một câu: “Về sau không được nhắc lại chuyện này.”

“Tôi đã biết, thực xin lỗi, tôi về sau nhất định sẽ không lại nói chuyện này.”

Sở Tri Nam không để ý đến cậu nữa, một lần nữa dẫm xuống chân ga, xe đột nhiên chạy đi.

Cù Tầm Dương khẩn cấp bắt lấy đai an toàn, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, hình ảnh trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, nhưng cậu không dám khóc ra, chỉ có thể cố nén chua xót.

Cậu đến lời nói cũng chưa nói xong, Sở Tri Nam đã phản ứng lớn như vậy.

Phản ứng của Sở Tri Nam đủ để chứng minh địa vị mối tình đầu kia đối với hắn có bao nhiêu quan trọng, kỳ thật ban đầu Cù Tầm Dương không tin Sở Tri Nam sẽ vì yêu mà nổi điên, nhưng hiện tại cậu tin rồi.

Tuy rằng Chu Giai từng nhắc nhở cậu không được ở trước mặt Sở Tri Nam đề cập đến chuyện này, nhưng tính tình con người là như vậy, muốn biết bản thân có phải là một đặc thù hay không, cho nên không tin những cái khác, một hai phải đi thăm dò nội tâm của đối phương.

Hiện tại thì tốt rồi, không những tổn thương tới chính mình, mà còn tổn thương tới người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận