Tận Thế Dẫn Đường

Edit by Náppu

*

Mấy người Địch Tư đi ngăn cản Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt.

Lý Lâm đi đến bên cạnh cậu vừa định đem cậu bảo hộ ở phía sau, Sở Tri Nam từ nãy tới giờ vẫn luôn không nhúc nhích không nói chuyện, đột nhiên lấy tốc độ mắt thường không thể thấy rõ bắt lấy Cù Tầm Dương, một tay đem cậu kéo vào trong lòng ngực ôm lên, sau đó dùng siêu tốc độ rời đi.

Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại, chờ đến lúc Cù Tầm Dương phản ứng lại, bọn họ đã cách địa phương lúc trước rất xa.

Cậu bị Sở Tri Nam buông xuống đè trên vách tường, sau đó một bàn tay Sở Tri Nam gắt gao ôm eo cậu, một bàn tay dùng sức đè lại cái ót, không cho cậu bất luận thời gian giãy giụa nào, cúi đầu hôn lên.

Thời điểm hai bờ môi tương dán nháy mắt tinh thần lực hỗn loạn dữ dội nhảy vào thân thể cậu, làm cho Cù Tầm Dương trong nháy mắt thất thần.

Cậu phát ra thanh âm ‘ngô ngô’ kháng nghị, Sở Tri Nam lại mượn cơ hội này đem đầu lưỡi bá đạo vói vào trong miệng cậu, sau đó cuồng nhiệt ngang ngược ở trong khoang miệng đoạt lấy hấp thụ nước bọt của cậu.

Vô luận cậu dùng lực như thế nào cũng không thể đẩy ra thân thể Sở Tri Nam, đầu bị gắt gao đè lại cũng trốn không được bị Sở Tri Nam xâm lược.

Cù Tầm Dương lập tức cắn xuống đầu lưỡi Sở Tri Nam, trong miệng nháy mắt tràn ngập mùi máu tươi.

Nhưng cho dù như thế, Sở Tri Nam cũng không buông ra cậu.

Hô hấp nóng cháy giao hòa lẫn nhau, Cù Tầm Dương có một loại ảo giác sắp bị Sở Tri Nam nuốt chửng.

Thẳng đến khi Liên Hạc đuổi tới nắm lấy tóc của Sở Tri Nam kéo ra, Sở Tri Nam mới bị ép cho rời khỏi miệng cậu, nhưng vẫn không buông ra Cù Tầm Dương.

Trên môi Sở Tri Nam tất cả đều là máu của chính hắn, ánh mắt quét về phía Liên Hạc lạnh băng đến đáng sợ, khí tràng quanh thân ẩn ẩn bạo động.

Sắc mặt Liên Hạc cũng không có bao nhiêu đẹp, lạnh lùng nói: “Cậu còn muốn chọc Dương Dương tức giận sao? Là chê chúng ta làm em ấy chưa đủ thương tâm sao?”

Sở Tri Nam ngẩn ngơ một giây, sau đó đối diện với ánh mắt tràn ngập lửa giận của Cù Tầm Dương, còn có đôi môi bị máu của hắn nhiễm đỏ.

Hắn giống như là đột nhiên thanh tỉnh lại, khí tràng quanh thân chậm rãi dịu xuống, buông lỏng ra Cù Tầm Dương lập tức nói: “Thực xin lỗi.”

Cù Tầm Dương cũng lập tức cùng bọn họ kéo ra khoảng cách, bất quá cậu không muốn chạy trốn, dù sao cũng chạy không lại bọn họ.

“Tôi đã không phải là dẫn đường của các anh, về sau xin đừng lại làm loại chuyện này với tôi.”

“Dương Dương...”


“Aiden?!”

Thanh âm Liên Hạc cùng với một thanh âm khác đồng thời vang lên, chờ Cù Tầm Dương quay đầu lại, đối phương đã lắc mình đi tới trước mặt cậu.

Đạt Luân duỗi tay chắn trước người Cù Tầm Dương, cau mày cảnh giác nhìn Liên Hạc cùng Sở Tri Nam, “Aiden, bọn họ là ai? Bọn họ làm em bị thương sao?”

Đại khái là miệng cùng cằm cậu đều dính máu làm cho Đạt Luân hiểu lầm, cậu vừa định mở miệng nói không có, đã nghe thấy Sở Tri Nam lạnh lẽo nói một câu: “Cách xa em ấy một chút!”

Vừa dứt lời đồng thời một đạo kim quang đánh úp lại, Cù Tầm Dương trơ mắt nhìn Đạt Luân từ trước người cậu bị đánh bay ra xa hơn mười mét, sau đó nện ở trên mặt đất lập tức nôn một búng máu.

Cù Tầm Dương khí huyết cuồn cuộn, giận dữ hét: “Sở Tri Nam anh điên rồi sao?!”

Sở Tri Nam ngẩn người, kim quang đang ngưng tụ trong lòng bàn tay trong khoảnh khắc ảm đạm xuống.

Hắn thấp giọng nói một câu gì đó, nhưng Cù Tầm Dương cũng không có nghe thấy, cậu rống xong lập tức chạy qua hướng Đạt Luân bên kia.

Thời điểm đem Đạt Luân nâng dậy, cậu cảm nhận được tinh thần lực trong cơ thể Đạt Luân đang mãnh liệt du tẩu, hẳn là bị sóng năng lượng của Sở Tri Nam đánh cho bị thương không nhẹ.

Bởi vì Đạt Luân chỉ là cấp B, không thể nào chống cự công kích của cấp S.

“Đạt Luân, anh thế nào rồi?”

Đạt Luân cường ngạnh chống đỡ nói chính mình không có việc gì, hắn không muốn mất mặt ở trước mặt người mình thích.

Nhưng Cù Tầm Dương vẫn đỏ hốc mắt, bất quá đại bộ phận là do tức giận.

Liên Hạc cùng Sở Tri Nam đi đến bên cạnh cậu.

“Dương Dương.”

Cù Tầm Dương ngẩng đầu căm tức liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó cúi đầu hôn môi cùng Đạt Luân.

Đạt Luân không dám tin tưởng trợn to hai mắt, thẳng đến khi đầu lưỡi của Cù Tầm Dương vói vào trong miệng hắn, mới phản ứng lại nhanh chóng ôm lấy đáp lại cậu.

Mà Liên Hạc cùng Sở Tri Nam căn bản không thể tưởng được Cù Tầm Dương sẽ đột nhiên hôn lính gác ngoại quốc này, trực tiếp ngốc lăng tại chỗ.

Hình ảnh trước mắt thậm chí làm tư duy của Liên Hạc xuất hiện một ít trống rỗng.

Chuyện này làm khí tràng của hắn bắt đầu có chút bạo động.


Thời điểm Dịch Dữ Kiệt cùng Hứa Uyên chạy tới, nhìn thấy chính là hình ảnh Cù Tầm Dương cùng người khác hôn môi.

Nguyên bản Hứa Uyên bị Dịch Dữ Kiệt đánh cho đầy mặt đều là máu trực tiếp trước mắt tối sầm, bị kích thích cho đứng cũng không vững.

Mà Dịch Dữ Kiệt đầu tiên là đầy mặt khiếp sợ sững sờ tại chỗ, sau đó chính là giận dữ, muốn lập tức đem tên nam nhân ngoại quốc chướng mắt kia đánh chết.

Hắn rốt cuộc hiểu được lúc trước Cù Tầm Dương vì sao lại có thể tức giận đến hôn mê, bởi vì hắn hiện tại cũng có một loại cảm giác muốn ngất đi.

Cuối cùng Cù Tầm Dương đem Đạt Luân đưa trở về, mấy người Liên Hạc lại được ba người Địch Tư mang đi.

Có thể là bị hình ảnh Cù Tầm Dương hôn người khác chấn động tới rồi, lúc Địch Tư muốn bốn người kia đi theo, bốn người bọn họ đều ngốc lăng thuận theo phối hợp.

Thẳng đến khi về nhà để cho thân thể rơi vào sô pha mềm mại, nhận lấy ly nước ấm Lý Lâm đưa cho, Cù Tầm Dương mới có cảm giác bình tĩnh lại.

Lý Lâm thấy sắc mặt Cù Tầm Dương còn có chút tái nhợt, lo lắng hỏi, “Tầm Dương, cậu còn tốt không?”

Cù Tầm Dương lắc lắc đầu, sau đó lại phát ngốc một hồi lâu, mới mở miệng hỏi Lý Lâm, “Bọn họ sao lại xuất hiện ở chỗ này?”

Lý Lâm bất đắc dĩ thở dài: “Hẳn là bởi vì ‘Tiger project’.”

“Cái gì lão hổ, kế hoạch?”

Lý Lâm gật đầu: “Chính là hiện tại các khu an toàn đều đang tìm kiếm chân tướng phía sau hố đen, bởi vì chuyện này mang tính chất toàn cầu, mà chuyện này là cậu phát hiện, danh hiệu của cậu là lão hổ, cho nên được gọi là ‘Tiger project’.”

“Bởi vì phát hiện này phi thường trọng yếu, cho nên đã chia sẻ cho tất cả khu an toàn trên toàn cầu, tin tức cũng toàn bộ đầy đủ, tuy rằng dùng danh hiệu, nhưng bọn họ rốt cuộc cũng coi như là đương sự, đại khái là từ một ít chi tiết phát hiện chuyện cậu vẫn còn sống.”

Lý Lâm nói bên trong kế hoạch có nhắc tới ‘nửa năm trước’, ‘Bị nhốt trong hố đen loại hai’, còn có ‘dẫn đường cấp A’, này đối với bốn người ‘Nộ Hải’ mà nói thật sự rất rõ ràng.

“Khu an toàn ZG bởi vì một ít nguyên nhân mà tiếp thu tin tức muộn nhất, nghe nói năm ngày trước mới thu được toàn bộ tin tức, không nghĩ tới bọn họ hôm nay đã đến nơi này.”

“Xin lỗi a Tầm Dương, tôi nguyên bản muốn để cho mấy người Địch Tư ngăn lại bốn người kia, nhưng ba tên cẩu vô dụng kia dưới sự dò hỏi cẩn thận không ngừng của mấy người Liên Hạc đem tin tức của cậu truyền ra, ngăn không được.”

“Không có việc gì, chuyện này cũng không trách anh, kỳ thật tôi cũng đã nghĩ tới bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ biết chuyện tôi còn sống.”

Lý Lâm có chút nghi hoặc: “Chính là cậu không phải nói bọn họ vì cứu người yêu mà vứt bỏ cậu sao, như thế nào còn phải ngàn dặm xa xôi lái phi cơ lại đây tìm cậu?”


Giống như là vừa biết được Cù Tầm Dương còn sống, đã gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy cậu.

Nhưng không đúng a, dựa theo cách Cù Tầm Dương nói, bốn người bọn họ hẳn là tất cả đều phụ lòng cậu.

Nhưng Lý Lâm vẫn quan sát được phản ứng của bọn họ khi nhìn thấy Cù Tầm Dương.

Cũng không biết có phải hắn cảm giác sai hay không, phản ứng ban đầu của bọn họ cùng phản ứng lúc trước của mấy người Địch Tư khi tìm được hắn rất giống nhau, thời điểm bốn người bọn họ nhìn thấy Cù Tầm Dương, trong ánh mắt tất cả đều là ánh sáng.

Bỏ qua mấy người Địch Tư không nói, hắn cảm thấy phản ứng của mấy người Liên Hạc giống như là nhìn thấy người yêu được trọng sinh mà mừng rỡ như điên.

Nhưng hắn không có đem suy nghĩ này nói cho Cù Tầm Dương, hắn không muốn Cù Tầm Dương hiểu lầm.

Cù Tầm Dương có chút phiền lòng, “Có thể là biết A trời sinh là tôi còn sống, không muốn mất đi tài nguyên chất lượng tốt như tôi đi.”

Lý Lâm hừ lạnh: “Cậu đã là dẫn đường của khu an toàn chúng tôi, bọn họ đừng nghĩ có thể cưỡng bách cậu trở về, muốn khai thông cũng chỉ có thể đi xếp hàng.”

Cù Tầm Dương kéo kéo khóe miệng, “Nếu bọn họ thật sự tới xin xếp hàng, tôi cũng sẽ không đồng ý khai thông cho bọn họ.”

Lý Lâm nói: “Được, tôi nhất định nhanh chóng giúp cậu đem bọn họ đuổi đi.”

Kết quả Lý Lâm còn chưa có chủ động đi đuổi bọn họ, bọn họ đã trước một bước tìm tới cửa.

Sắc trời đã tối, bốn người bọn họ gõ vang cửa nhà Lý Lâm.

Khi đó Lý Lâm đang ở trong phòng bếp nấu cơm, bởi vì phòng bếp Châu Âu đều là phương thức mở, cho nên bọn họ ở ngoài cửa gọi Cù Tầm Dương, Lý Lâm cũng nghe thấy.

Cù Tầm Dương ban đầu đang ở trên sô pha không muốn đáp lại, nhưng Lý Lâm lại cầm cái muôi nổi giận đùng đùng từ phòng bếp đi ra hướng cửa, vừa đi vừa nói chính mình ngày mai nhất định phải xử lý mấy người Địch Tư.

Chẳng qua hắn vừa mới đi qua phòng khách đã bị Cù Tầm Dương kéo lại, “Vẫn là để tôi tự mình đi ra đi.”

“Chính là cậu không phải không muốn nhìn thấy bọn họ sao?”

“Ân, nhưng có một số việc tóm lại phải để tôi tự mình giải quyết, tôi cũng không muốn bị bọn họ dây dưa, tôi đi nói rõ ràng với bọn họ.”

Lý Lâm vẫn có chút không yên tâm, “Tầm Dương, cậu có thể không?”

Cù Tầm Dương cười cười: “Đừng lo lắng, tôi có thể.”

Cù Tầm Dương mở ra cửa, giương mắt bình tĩnh đảo qua bốn người bên ngoài, “Tôi không muốn làm ồn đến Lý Lâm, đi đến phía trước nói đi.”

Hứa Uyên ủ rũ: “Cừu con...”

Cù Tầm Dương nhìn hắn một cái, hắn liền câm miệng.

Dịch Dữ Kiệt gật đầu nói được.


Liên Hạc cùng Sở Tri Nam không nói cái gì, bốn người bọn họ yên lặng đi theo phía sau Cù Tầm Dương, đi tới một sân cỏ cách biệt thự nhỏ không xa.

Bốn người bọn họ lại theo bản năng đem cậu nửa vây ở giữa, loại cảm giác bị giam cầm này làm Cù Tầm Dương hơi hơi nhíu mày.

Cảm xúc của Liên Hạc cùng Sở Tri Nam vẫn luôn tương đối nội liễm, cho nên chỉ có Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt có thể nhìn ra rõ ràng đang khẩn trương.

Dịch Dữ Kiệt gầy thành một cây gậy trúc, trước kia trong bốn người hắn là săn chắc nhất, hiện tại biến thành gầy nhất trong bốn người.

Bất quá tuy rằng như thế, nghe Lý Lâm nói lúc trước để ngăn cản Dịch Dữ Kiệt cùng Hứa Uyên đánh nhau, ba người Địch Tư mới chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng áp chế Dịch Dữ Kiệt.

Cũng chẳng trách Hứa Uyên lại bị đánh cho mặt đầy máu.

Không chờ bọn họ mở miệng, Cù Tầm Dương trước đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Các anh tới nơi này, là bởi vì nhiệm vụ hay là muốn mang tôi trở về?”

Liên Hạc nói: “Mang em trở về.”

Câu trả lời như trong dự kiến, Cù Tầm Dương cười lạnh một tiếng: “Được, vậy các anh có thể trở về, tôi sẽ không đi theo các anh.”

Lần này Dịch Dữ Kiệt so với Hứa Uyên còn sốt ruột hơn mở miệng: “Vì sao?”

Cù Tầm Dương nhịn xuống xúc động muốn mắng người, trầm giọng nói: “Anh như thế nào còn có mặt mũi hỏi tôi vì sao? Nếu các anh đã lựa chọn Thẩm Sơ Trạch, với sinh tử của tôi không màng, hiện tại sao còn có thể mặt dày vô sỉ muốn tôi trở về?”

“Như thế nào? Cấp A thăng cấp do dược tề thỏa mãn không được nhu cầu khai thông của các anh đúng không?”

Hứa Uyên nói: “Không phải, Cừu con, chúng tôi...”

Liên Hạc đột nhiên giữ chặt Hứa Uyên, sau đó chính mình mở miệng nói: “Dương Dương, khi đó chúng tôi là cứu lầm người.”

Cù Tầm Dương cảm thấy rất hoang đường, “Liên Hạc, nói ra lời này các anh cũng tự mình tin sao?”

Dịch Dữ Kiệt nói: “Là sự thật! Chúng tôi thật sự cứu lầm...”

“Các anh chính là lính gác cấp S!” Cù Tầm Dương cao giọng đánh gãy Dịch Dữ Kiệt, “Ngũ giác của các anh so với người bình thường nhạy bén hơn biết bao nhiêu lần?!!”

“Lính gác cấp S ở trong bóng tối đều có thể thấy rõ ràng hết thảy, hiện tại lại nói với tôi khi đó là cứu lầm người? Cũng quá khôi hài rồi, là cảm thấy tôi rất dễ lừa phải không?”

Sở Tri Nam nói: “Tầm Dương, chúng tôi không có lừa em.”

“Đủ rồi!”

Hô hấp của Cù Tầm Dương trở nên dồn dập, “Hình ảnh bốn người các anh dùng hết toàn lực đi cứu Thẩm Sơ Trạch đến bây giờ trong ký ức của tôi vẫn còn nguyên dạng, tôi vĩnh viễn cũng quên không được! Tôi đã bởi vì các anh chết qua một lần, từ nay về sau tôi không muốn lại cùng các anh có bất luận liên quan gì nữa.”

“Đừng lại đến phiền tôi! Xem như trước kia tôi đối với các anh đã trả giá hết thảy, buông tha cho tôi đi.”

“Tôi chúc các anh cùng Thẩm Sơ Trạch hạnh phúc mỹ mãn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận