Tận Thế Dẫn Đường

Edit by Náppu

*

Cậu cho rằng bản thân đã quên cảm giác khi đó, mà lúc Sở Tri Nam nhắc tới, cậu mới phát hiện lúc ấy cái loại cảm giác bi thương cùng khổ sở đó cho đến hiện tại đều vẫn còn rất rõ ràng.

Tuy rằng như thế, cậu vẫn mạnh miệng trả lời: “Tôi đã không còn để ý, chuyện quá khứ đừng nhắc lại.”

Sở Tri Nam thở dài thật nhẹ, “Tầm Dương, cho anh một cơ hội giải thích đi. Chuyện đã làm sai thì phải xin lỗi, nếu cái gì cũng không làm, khẳng định sẽ không chiếm được tha thứ của em.”

“Nói thật dễ nghe, nếu anh cho rằng hung dữ với tôi là anh làm sai, vậy anh khi đó sao lại cố ý hung dữ như thế?” Cù Tầm Dương cười lạnh một tiếng: “Nói đến cùng vẫn là bởi vì tôi đối với các anh không quan trọng mà thôi.”

Sở Tri Nam nói: “Từ rất sớm em đã bắt đầu rất quan trọng với anh.”

“Đừng gạt người!” Cù Tầm Dương kích động đẩy ra Sở Tri Nam, “Nếu anh thật sự cảm thấy tôi quan trọng, vậy vì sao ở trong hố đen anh cũng cứu lầm người?”

“Bốn người toàn bộ đều cứu lầm người thật sự có khả năng sao? Các anh đều là lính gác cấp S, nói tôi làm sao tin tưởng được loại lời nói này?!”

Thị lực của bốn người bọn họ so với người bình thường tốt hơn không biết bao nhiêu lần, huống chi cậu cùng Thẩm Sơ Trạch vô luận là chiều cao diện mạo dáng người đều khác nhau rất lớn, hơn nữa bọn họ đối với cậu cùng Thẩm Sơ Trạch đều rất quen thuộc, cho nên cậu vô luận như thế nào cũng không thể tin được bọn họ sẽ nhận sai!

Nhưng câu trả lời kế tiếp của Sở Tri Nam lại làm cậu ngây ngẩn cả người.

“Khi đó ở trong mắt anh, Thẩm Sơ Trạch chính là em.”

“Có ý gì?”

Cái gì gọi là Thẩm Sơ Trạch chính là cậu?


Sở Tri Nam nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc: “Khi đó ở trong mắt chúng tôi, Thẩm Sơ Trạch chính là bộ dáng của em, chúng tôi đều nghĩ em bị bắt, nhưng mà em chân chính lại bị não tinh nuốt mất, sau khi em bị nuốt hố đen liền đóng lại, khi đó chúng tôi mới phát hiện người được cứu là Thẩm Sơ Trạch.”

Cù Tầm Dương tiêu hóa tin tức này một hồi lâu, nhưng cho dù cậu nghe hiểu, vẫn là không thể tin được, “Loại chuyện này có khả năng sao? Chúng ta lại không phải ở trong ảo giác, khi đó Dịch Dữ Kiệt đích xác đã đem ảo giác đánh vỡ, cái hố đen kia cũng là thật sự tồn tại đi? Thẩm Sơ Trạch sao có thể biến thành bộ dáng của tôi?”

Sở Tri Nam nói: “Tầm Dương, này là sự thật.”

Cù Tầm Dương không muốn tin tưởng, “Chuyện này quá hoang đường, sao có thể vừa khéo như vậy? Thời gian tôi cùng hắn bị bắt không sai biệt lắm, sau đó hắn cố tình biến thành bộ dáng của tôi? Vì sao không phải bộ dáng của người khác? Sao cố tình lại là Thẩm Sơ Trạch?”

Sở Tri Nam rũ xuống mắt che giấu cảm xúc chợt lóe, giọng nói trầm thấp: “Tựa như em ở trong hố đen nhìn thấy thế giới ngoài hành tinh kỳ quái kia, sau khi em phát hiện chân tướng phía sau của hố đen, cũng đánh vỡ nhận biết của chúng tôi đối với hố đen từ trước tới nay, như vậy cũng không ai có thể bảo đảm, ở trong hố đen sẽ không xuất hiện ảo giác không phải sao? Cái não tinh kia trừ bỏ có thể làm người khác nháy mắt mất đi ý thức, có lẽ cũng có năng lực mê hoặc nhân tâm.”

Cù Tầm Dương lâm vào trầm tư.

“Khi đó anh cho rằng Thẩm Sơ Trạch là em cho nên mới dùng hết toàn lực đi cứu hắn, khi anh phát hiện mình cứu lầm người, chuyện này làm anh phi thường thống khổ.”

Thanh tuyến Sở Tri Nam có một tia run rẩy rất nhỏ, Cù Tầm Dương giương mắt nhìn về phía hắn, sau đó phát hiện hốc mắt Sở Tri Nam có một chút ướt át.

Tuy rằng không có chảy ra nước mắt, nhưng Sở Tri Nam cư nhiên cũng sẽ khóc, điểm này đã làm cậu rất chấn kinh rồi.

“Anh, sao lại khóc a...”

Sở Tri Nam duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu, “Bởi vì may mắn em còn sống, cũng may mắn chính mình còn có cơ hội đền bù.”

Cù Tầm Dương theo bản năng lui về phía sau một bước, né tránh tay Sở Tri Nam.

“Tôi không hiểu.”

Cậu tức giận bản thân quá dễ dàng mềm lòng.


Sở Tri Nam rất tùy ý lau sạch khóe mắt, nhàn nhạt cười: “Em đã hiểu, chỉ là em vẫn còn giận.”

Cù Tầm Dương tâm hoảng ý loạn, lại lui về phía sau hai bước, lắc đầu phủ nhận.

“Cẩn thận.”

Gót chân cậu mới vừa đụng tới một chút nước biển, đã bị Sở Tri Nam một phen kéo trở lại trong lòng ngực giam cầm, sau đó cậu lại tránh thoát không ra.

Cù Tầm Dương: “... Buông tôi ra.”

Sở Tri Nam nói: “Tầm Dương, kỳ thật em mới là mối tình đầu của anh.”

“Anh cũng muốn học những lời bậy bạ kia của tra nam sao? Anh sẽ không cho rằng tôi chưa từng nghe qua chuyện chỉ cần nhắc tới mối tình đầu kia anh sẽ nổi điên phải không?”

“Cho nên em tin chuyện này?”

“Ban đầu tôi không hoàn toàn tin tưởng, nhưng sau đó phản ứng của anh làm tôi tin...”

“Không phải sự thật.”

“Cái gì?”

“Chuyện anh vì mối tình đầu mà nổi điên là truyền lầm, em mới là mối tình đầu của anh, anh không có lừa em.”

“Nếu là truyền lầm vậy anh sao vẫn luôn không giải thích rõ ràng? Hơn nữa bọn họ từng nói chỉ cần nhắc tới mối tình đầu liền sẽ kích thích đến anh, này không phải vì yêu mà nổi điên thì là cái gì?”


“Vì yêu nổi điên sao, lúc trước anh cho rằng em chết, không sai biệt lắm cũng đã sắp điên rồi, cho nên thật sự muốn nói anh vì yêu nổi điên, cũng chỉ bởi vì một mình em.”

“Vậy anh hiện tại có phải cũng không bình thường hay không?”

Người trước mắt thật sự là Sở Tri Nam sao? Sẽ không phải là quái vật đi?

Sở Tri Nam như thế nào sẽ khóc, lại còn sẽ nói những lời âu yếm như vậy?

Sở Tri Nam cười khẽ một tiếng: “Đừng lo lắng, chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh chính là người bình thường.”

“Tôi không có lo lắng...” Cậu là sợ hãi.

Sở Tri Nam nói: “Nữ sinh đã chết kia không phải mối tình đầu của anh, là hàng xóm, lớn hơn anh ba tuổi, tên là Loan Di, cha mẹ hai nhà anh quan hệ rất tốt, cho nên anh cùng cô ấy xem như từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ cũng khá tốt.”

“Bởi vì cô ấy so với anh lớn tuổi hơn, cho nên từ nhỏ đã rất chiếu cố anh, anh là con một, cho nên vẫn luôn xem cô ấy là tỷ tỷ, anh cho rằng cô ấy cũng xem anh là đệ đệ, cho nên cô ấy có đôi khi hướng anh làm ra một ít hành động quá mức thân mật, anh cũng không nghĩ nhiều.”

Cù Tầm Dương hỏi: “Cho nên cô ấy là thích anh đúng không?”

Sở Tri Nam gật đầu: “Anh đối với tình yêu cảm giác rất thấp, thẳng đến sau khi lên cao trung, nhận thức đối với tình cảm mới chậm rãi trở nên rõ ràng một ít, sau đó cha mẹ cùng bạn học ngẫu nhiên sẽ trêu chọc, mới phản ứng lại Loan Di có thể là thích anh.”

Cù Tầm Dương lại hỏi: “Sau đó thì sao?”

Sở Tri Nam nói: “Anh rất rõ ràng chính mình sẽ không sinh ra cảm tình với cô ấy, anh không muốn chậm trễ chuyện về sau của cố ấy, nhưng cô ấy cũng chưa từng thật sự biểu đạt qua đã thích anh, anh cũng không thể đường đột đối người khác nói những lời như cô đừng thích tôi, huống chi anh cùng cô ấy từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trừ ba mẹ ra cô ấy là người có quan hệ thân cận nhất với anh, anh cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể hạ thấp thương tổn đối với cô ấy, nhưng anh không thể tùy ý để cảm tình của cô ấy tiếp tục phát triển, cho nên anh liền chủ động cùng cô ấy bảo trì khoảng cách, cũng giảm bớt tiếp xúc.”

Cù Tầm Dương nói: “Nhưng anh làm như vậy cũng sẽ làm cô ấy thương tâm.”

Sở Tri Nam nói: “Đúng, nhưng cô ấy thích anh, mà anh không thích cô ấy, điểm này cũng đã làm cô ấy thống khổ, không có biện pháp vẹn cả đôi đường, anh chỉ có thể quyết tuyệt một chút, làm cô ấy mau chóng hết hy vọng với anh, anh nghĩ chỉ cần cô ấy buông xuống cảm tình, vậy về sau cô ấy sẽ không lại bởi vì anh mà thương tâm.”

“Sau khi Loan Di nhận ra anh lãnh đạm, đại khái cũng hiểu rõ thái độ của anh, cô ấy liền cùng anh cắt đứt liên hệ hai năm, nhưng vào ngày sinh nhật mười chín tuổi của anh, cô ấy một lần nữa gọi tới, trực tiếp cùng anh thổ lộ, nói thích anh bảy năm, không có biện pháp từ bỏ anh, sau đó hỏi anh có nguyện ý cùng cô ấy hẹn hò hay không.”

“A?” Đây là phát triển Cù Tầm Dương không thể nghĩ tới.


Sở Tri Nam bất đắc dĩ hạ khóe miệng: “Anh cự tuyệt, nhưng Loan Di không từ bỏ, về sau bắt đầu nhiệt liệt theo đuổi anh. Nhưng anh bởi vì cảm thấy như vậy rất có gánh nặng, một lần nữa cự tuyệt, thái độ của anh đối với cô ấy cũng càng thêm lãnh đạm, thậm chí bắt đầu chán ghét cô ấy, nhưng kỳ thật bỏ qua một bên chuyện cô ấy thích anh không nói, Loan Di thật là sự là một cô gái rất tốt, cho tới nay cũng đều rất chiếu cố anh.”

Cù Tầm Dương hỏi: “Vậy anh cuối cùng có cùng cô ấy ở bên nhau không?”

Sở Tri Nam nói: “Không có, cô ấy với anh mà nói cũng chỉ có thể là tỷ tỷ nhà bên, anh có thể đem cô ấy xem là thân nhân mà đối đãi, nhưng vĩnh viễn không có biện pháp yêu cô ấy.”

Cù Tầm Dương hỏi: “Vậy cô ấy chết như thế nào?”

Sở Tri Nam nói: “Bị quái vật giết.”

Cù Tầm Dương lại hỏi: “Vậy, có liên quan tới anh sao?”

Sở Tri Nam nói: “Đúng vậy, cô ấy là vì cứu anh mới chết.”

Kỳ thật nghe Sở Tri Nam nói đủ loại chuyện của hắn cùng Loan Di khi đó, Cù Tầm Dương đã mơ hồ có suy đoán này.

“Trước lúc thức tỉnh, anh cũng chỉ là một người thường, đối mặt với quái vật cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, cùng tình huống lúc trước em trải qua không sai biệt lắm, hố đen loại nhỏ xuất hiện trong tiểu khu của anh, đó là lần đầu tiên anh chân chính đối mặt với quái vật, cho nên có chút sững sờ, thiếu chút nữa chết trong miệng quái vật, thời khắc nguy cấp Loan Di đem anh đẩy ra, nhưng cô ấy lại không thể chạy thoát.”

“Anh ở khu B, tuy rằng lính gác rất nhanh đã chạy tới, nhưng Loan Di đã bị cắn nửa thân thể, không thể nào cứu được nữa.”

“Anh chính là sau đó mới thức tỉnh, sau khi thức tỉnh thật sự mất đi lý trí một đoạn thời gian, Loan Di chết làm anh vẫn luôn sống trong áy náy, anh cảm thấy bản thân phi thường có lỗi với cô ấy, còn có đột nhiên thức tỉnh trở thành lính gác cấp S tinh thần lực quá mức cường hãn, thân thể của anh khổng thể lập tức thừa nhận, khi đó tinh thần lực trong thân thể anh vẫn luôn bạo tẩu tán loạn, cho nên anh chỉ có thể lựa chọn đem chúng nó phát tiết ra.”

“Sau đó phải dựa vào cùng ba người Liên Hạc, Hứa Uyên còn có Dịch Dữ Kiệt đánh nhau, chậm rãi khống chế tinh thần lực, mới hoàn toàn bình tĩnh lại.”

“Khi đó hung dữ với em, không phải bởi vì em, hoàn toàn là do vấn đề của chính anh.”

“Kỳ thật ban đầu truyền ra rất nhiều nguyên nhân anh nổi điên, cuối cùng bọn họ tin tưởng phiên bản có khả năng nhất, cũng chính là cái ‘chết đi mối tình đầu’ em nghe thấy, anh sở dĩ không giải thích, là bởi vì anh đích xác thấy rất có lỗi với Loan Di, chuyện này cũng là quá khứ làm anh nghĩ lại mà kinh sợ, anh không thể đối mặt với chính mình khi đó quá yếu đuối vô năng, cho nên mỗi khi có người ở trước mặt anh nhắc tới chuyện này, đều sẽ làm cảm xúc của anh mất khống chế.”

“Sau khi hung dữ với em anh vẫn luôn rất hối hận, nhưng khi đó anh vẫn kéo dài việc nói xin lỗi với em, cũng không thể thản nhiên nói cho em chân tướng, thẳng đến sau này anh mới hiểu được, trốn tránh vĩnh viễn không phải phương thức giải quyết vấn đề, thậm chí có khả năng còn sẽ bởi vì trốn tránh mấy vấn đề mà mất đi cơ hội xin lỗi cùng đền bù, sau đó hối hận cả đời.”

“Thực xin lỗi Tầm Dương, khi đó anh không nên hung dữ với em, còn tốt em không có việc gì, nếu không lần này anh đại khái thật sự sẽ vì yêu mà nổi điên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận