Tận Thế Dẫn Đường

Edit by Náppu

*

“Kia sớm hay muộn cũng chỉ là vấn đề thời gian.”

Đới Thước trả lời làm cậu cùng Hứa Uyên đều có chút sửng sốt, sau đó Hứa Uyên ôm bụng cười to một hồi lâu, xoa khóe mắt cười ra nước mắt hướng Đới Thước nói: “Thật là xem thường nhóc rồi.”

Đới Thước hừ một tiếng, hướng Cù Tầm Dương nhướn lông mày.

Một khắc kia Cù Tầm Dương cư nhiên cảm thấy trong lòng có điểm ấm áp, tuy rằng tiểu hài tử nói những lời này có khả năng chỉ là nhất thời hứng khởi, nhưng cảm giác được kiên định lựa chọn nguyên lai tốt như vậy, hơn nữa cậu thật sự sinh ra ý niệm có thể làm dẫn đường của tiểu hài tử cũng không tồi.

Chờ tiểu hài tử mười tám tuổi, cũng đã sáu năm sau, nếu đến lúc đó có thể, cậu liền thật sự đi làm dẫn đường của tiểu hài tử.

Đương nhiên, nếu khi đó tiểu hài tử vẫn còn muốn cậu...

Nghe nói tối hôm qua Dịch Dữ Kiệt bọn họ gặp một đợt quái vật biến dị, bất quá số lượng chỉ có mấy trăm con, tuy rằng đã bị bọn họ tàn sát sạch sẽ, nhưng vị trí hố đen vẫn không tìm được.

Hố đen loại ba rất phiền toái, bởi vì nó sẽ không ngừng thay đổi vị trí, việc này dẫn tới bọn họ không thể lập tức đem cửa này đóng lại, mà hố đen một khi không được đóng lại, quái vật sẽ cuồn cuộn không ngừng xuất hiện, còn chưa nói quái vật bên trong hố đen loại ba đều là loại khó đối phó.

Đội của Phàn Nhạc Nhạc cùng Chu Giai chính là được phái ra ngoài tìm kiếm vị trí hố đen, nếu các cô không có thu hoạch, buổi chiều chính là ‘Nộ Hải’ cùng hai đội khác đi, đến lúc đó bọn họ sẽ mở rộng phạm vi, có khả năng buổi tối sẽ không trở lại nơi này.

Cho nên giữa trưa có người nấu cơm, có người sửa sang cùng thu thập lại lều trại.

Cậu được an bài đi hâm nóng cơm, tiểu hài tử cũng đi theo cậu.

Cậu ngồi trên ghế nhỏ, đem từng hộp cơm xếp trên giá, đúng lúc này tiểu hài tử nói trên bầu trời có cái gì bay qua.

Cậu theo đó ngẩng đầu, liền thấy giữa không trung có một con cú mèo giương cánh nhanh chóng bay tới.

Đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một sinh vật khác còn tồn tại ngoại trừ bọn họ, còn chưa kịp kích động, cú mèo kia đã xoay quanh trên vai Liên Hạc, đột nhiên hé miệng phát ra thanh âm nam tính của nhân loại: “Chúng ta gặp nạn, xin lập tức chi viện!”

Cú mèo như thế nào có thể nói tiếng người? Cậu có chút phát ngốc.


Hơn nữa thanh âm này nghe thực quen tai, hình như là thanh âm của một lính gác được phái đi ra ngoài.

Liên Hạc đang đứng dựa vào một chỗ hút thuốc lập tức đem thuốc dẫm nát, “Mọi người lập tức buông mọi việc đang làm, đi theo tôi lập tức xuất phát cứu người.”

Cậu cũng chưa kịp phản ứng lại, Dịch Dữ Kiệt đã giống như là thoáng hiện ra đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cậu, sau đó cậu bị ôm lên, cậu nghe thấy Dịch Dữ Kiệt hướng Đới Thước nói một câu: “Tự nhóc đuổi kịp.”

Sau đó giây tiếp theo thân thể hắn đột nhiên nhoáng lên, Dịch Dữ Kiệt giống một mũi tên đột nhiên xông ra ngoài.

Cậu lập tức gắt gao ôm lại cổ Dịch Dữ Kiệt, rất sợ chính mình bị ném bay.

Này xem như là lần đầu tiên cậu tự thân cảm nhận được siêu năng lực, tốc độ chạy của Dịch Dữ Kiệt có khả năng so với tốc độ của ô tô còn nhanh hơn gấp mấy lần.

Cảnh vật hai bên nhanh chóng lùi lại, tốc độ cao như vậy làm cậu sinh ra cảm giác choáng váng.

Dịch Dữ Kiệt giống như cũng không có chạy bao lâu, nhưng đã di chuyển khoảng cách cực kỳ xa.

Cậu nghe thấy phía trước có âm thanh oanh tạc nổi lên bốn phía, sau đó liền thấy nơi đó rậm rạp hàng ngàn hàng vạn quái vật.

Cậu trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Mấy chục vạn?! Hay là mấy trăm vạn?!

Số lượng quái vật so với trong tưởng tượng của cậu còn muốn nhiều hơn rất nhiều, không chỉ trên mặt đất, ngay cả trên bầu trời cũng có, tất cả đều mang bộ mặt dữ tợn cậu chưa từng gặp qua, thân thể chúng nó gầy mảnh cao lớn, loại biến dị này miệng đầy răng nanh cùng móng vuốt dài khủng bố, so với những con cậu từng gặp qua lần trước còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.

Đại não cậu trống rỗng, thậm chí cảm thấy bọn họ có khả năng sẽ chết ở chỗ này.

Cách nơi bọn họ rất xa có ánh sáng năng lượng chém giết giữa đàn quái vật, hẳn là nhóm của Phàn Nhạc Nhạc, bọn họ đã hoàn toàn bị bao vây.

Cù Tầm Dương không thể tưởng tượng mấy người Liên Hạc phải làm như thế nào, mới có thể đột phá đàn quái vật hàng ngàn hàng vạn này để đi giải cứu mấy người kia.

Dịch Dữ Kiệt vừa buông cả người cậu liền nhũn ra, ngay lúc cậu còn đầu váng mắt hoa không đứng vững, mười mấy quái vật biến dị đáng sợ đã hướng bọn họ bên này phi đến.


Thân thể cậu hoàn toàn không thể phản ứng, trực tiếp cứng ngắc tại chỗ.

Ngay lúc móng vuốt của quái vật muốn chạm tới bọn họ, cậu thấy tay phải của Dịch Dữ Kiệt như là được những tia chớp màu đỏ bao lấy, từng vòng từng vòng màu đỏ nhộn nhạo, sau đó hắn phất tay một cái, nháy mắt liền thấy ánh đỏ hiện ra.

Thanh âm ‘xoạt lạp’ vang lên, những quái vật đó toàn bộ bị tia chớp hình dạng lưỡi dao sắc bén màu đỏ chém nát.

Nhưng lập tức lại có hơn trăm con quái vật xông đến

Hai mắt Dịch Dữ Kiệt đã chậm rãi biến thành đỏ đậm, tia chớp nhộn nhạo trên tay phải chậm rãi lan đến toàn thân, bàn tay hắn ngưng tụ ra một quả cầu năng lượng cùng tia chớp màu đỏ vây quanh, hắn đột nhiên khom lưng ném xuống mặt đất phía trước, năng lượng mãnh liệt dao động làm mặt đất xung quanh vỡ ra bốn phía, hàng trăm hàng ngàn quái vật đang đi đến lập tức bị chém thành trăm mảnh.

Dịch Dữ Kiệt đem quái vật bốn phía xung quanh hắn đều nổ sạch sẽ, những khe đất bị nứt ra xung quanh còn có những tia chớp ‘xoạt’ ‘xoạt’ nhảy lên, quái vật chỉ cần chạm vào tia chớp liền sẽ chết, cho nên tất cả chúng nó chỉ dám vây quanh bên ngoài, nơi có sóng năng lượng lan đến sẽ không dám tùy tiện tới gần.

Lúc này không gian bên cạnh Dịch Dữ Kiệt đột nhiên xé ra một cái khe hở, sau đó một con báo đen cường tráng từ bên trong nhảy ra, trực tiếp nhảy tới bên cạnh Cù Tầm Dương.

Cậu hoảng sợ, “Cái gì, thứ gì?”

Cậu đương nhiên biết đây là thứ gì, chỉ là hình ảnh như vậy làm cậu bị dọa sợ, cậu không hiểu vì sao báo đen lại từ bên trong cái khe chạy ra?

Dịch Dữ Kiệt đầu cũng không quay lại nói: “Đây là tinh thần thể của tôi, cậu đừng rời khỏi nó nửa bước.” Sau đó trực tiếp vọt vào trong đàn quái vật.

Báo đen kêu một tiếng, cậu liền được một vòng hộ thuẫn hình cầu màu đỏ bao lấy.

Tia chớp bốn phía sau khi Dịch Dữ Kiệt rời đi cũng dần dần biến mất, không có tia chớp những quái vật kia lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Bất quá Dịch Dữ Kiệt đã giết sạch phần lớn quái vật bên này, chỉ để lại một bộ phận nhỏ, chúng không đột phá được vòng hộ thuẫn này, nhưng mỗi lần nhào lên vẫn làm cho cậu kinh hồn táng đảm, bên cạnh đó báo đen cũng sẽ nhảy khỏi vòng hộ thuẫn cắn chết hoặc cào chết bọn chúng.

Nhóm Liên Hạc phía sau cũng đã đuổi tới, khi đó cậu cho rằng bọn họ so với tốc độ của Dịch Dữ Kiệt chậm hơn một chút, về sau mới biết được là bởi vì khi đó Dịch Dữ Kiệt ôm cậu cho nên tinh thần lực mới có thể sử dụng vô hạn, tốc độ cũng sẽ tăng lên rất nhiều.

Liên Hạc giơ tay, ngọn lửa màu lam nháy mắt càn quét tới đây, trực tiếp đem quái vật vây quanh bốn phía vòng hộ thuẫn của cậu toàn bộ đốt thành tro tàn.


Hứa Uyên một chân đem Đới Thước đá vào vòng hộ thuẫn của cậu, Đới Thước không phục muốn chạy ra, Cù Tầm Dương nhanh chóng giữ chặt cậu nhóc.

Liên Hạc trực tiếp lạnh lùng nói: “Hiện tại không cần nhóc giúp, không muốn liên lụy chú của nhóc thì an phận đợi đi.”

Đới Thước chỉ có thể không tình nguyện đứng tại chỗ.

Liên Hạc, Hứa Uyên, Sở Tri Nam ba người trực tiếp lắc mình tiến vào đàn quái vật, trong nháy mắt quang ảnh nổi lên bốn phía, âm thanh oanh tạc liên miên không ngừng, năng lượng mãnh liệt dao động cách một lớp vòng hộ thuẫn cũng có thể cảm nhận được, đó là cảm giác áp bách không cách nào hình dung.

“Tinh thần thể hộ thuẫn của cấp S là mạnh nhất, làm phiền cậu để dẫn đường của chúng tôi cũng vào bên trong.”

Cù Tầm Dương không hề nghĩ ngợi đã gật đầu.

Báo đen liếc mắt nhìn Cù Tầm Dương, lười biếng ngáp một cái, vòng hộ thuẫn liền mở rộng một ít, đủ cho dẫn đường của hai đội còn lại cũng tiến vào.

Tám lính gác kia cũng lập tức nhảy vào trung tâm chiến trường.

Ngọn lửa màu lam Liên Hạc phóng xuất ra, như là hóa thân thành một con cự long, càn quét về bốn phía xung quanh sau đó đột nhiên xông lên không trung, đem những quái vật trên bầu trời tất cả đều đốt thành tro tàn.

Trong tay Sở Tri Nam xuất hiện ánh quang của một thanh kiếm màu vàng, một kiếm bổ ra, ánh vàng phá không mà ra, hơn trăm con quái vật nháy mắt đều bị chém thành mấy đoạn, mà mỗi lần ra kiếm đều cực nhanh, kiếm quang chém ra cũng đều xuất hiện quang ảnh.

Đến phiên Hứa Uyên, Cù Tầm Dương thậm chí không thấy rõ lắm thân ảnh hắn, chỉ thấy một thân ảnh mang năng lượng dao động, dùng tốc độ cực cao xuyên qua giữa đàn quái vật, mà những quái vật đó đều như là bị sóng năng lượng đè ép, ban đầu là từng con sau đó toàn bộ nổ tung, nơi nào Hứa Uyên đi đến, nơi đó liên tiếp nổ mạnh, từng khối thịt ghê tởm bay tứ tung khắp nơi.

Nhìn bốn người ở giữa đàn quái vật chém giết, Cù Tầm Dương rốt cuộc hiểu được tại sao trước đó Phàn Nhạc Nhạc lại nói không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung loại sức mạnh cường đại này.

Cường độ năng lượng của những lính gác cấp A phóng xuất ra, so với bốn người Liên Hạc chính là thật sự kém rất lớn, hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.

Nếu nói mấy người Liên Hạc có thể nháy mắt hạ gục hàng ngàn hàng vạn quái vật mà nói, lính gác cấp A đại khái chỉ có thể nháy mắt hạ gục mấy trăm đến hơn một ngàn.

Cũng có khả năng là do đội của Phàn Nhạc Nhạc bị vây khốn, bởi vì nơi này có đến mấy chục vạn thậm chí phải trên trăm vạn quái vật...

Nhưng sau khi đội của Liên Hạc đi qua, số lượng quái vật bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu giảm mạnh.

Bốn phía nơi mấy người Cù Tầm Dương đứng hoàn toàn an toàn, chỉ còn lại thi thể quái vật, càng về sau bọn quái vật đến cơ hội tiếp cận bọn họ cũng không có, bởi vì chỉ cần muốn tới gần đã bị Liên Hạc trực tiếp treo cổ.

Lúc này Dịch Dữ Kiệt đột nhiên lắc mình xuất hiện trước mặt cậu, đồng tử của hắn đỏ đến đáng sợ, quanh thân hoàn toàn bị tia chớp bao phủ, trên người còn có không ít miệng vết thương không lớn không nhỏ.


Dịch Dữ Kiệt một tay đem cậu túm lại, đè lại cái ót cậu hôn lên.

Đầu lưỡi thô lỗ cạy ra bờ môi cậu dò xét tiến vào, cuốn lấy lưỡi cậu dây dưa thật sâu.

Cậu chỉ có thể trợn to hai mắt, bị tinh thần lực trong trạng thái bạo tẩu đánh sâu vào không thể phản kháng.

Hai dẫn dường khác một trái một phải quay đầu đi, một người trong đó thuận tiện che kín hai mắt của Đới Thước.

Sau khi tinh thần lực hơi chút bằng phẳng, Dịch Dữ Kiệt liền buông lỏng ra cậu.

Lúc này Hứa Uyên lại tới nữa, cậu cho rằng Hứa Uyên cũng muốn khai thông, nhận mệnh nhắm mắt lại.

Nhưng mà cưỡng hôn trong dự đoán cũng không đến, cậu chậm rãi mở một con mắt, phát hiện Dịch Dữ Kiệt cùng Hứa Uyên đều đã trở về chiến trường, chỉ là báo đen bên người đã không thấy đâu, thay thế chính là một con hổ trắng uy mãnh.

Có thể là nhìn ra cậu nghi hoặc, một dẫn đường cùng cậu giải thích: “Tinh thần thể hộ thuẫn tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, cho nên bọn họ tiến hành thay đổi.”

Một dẫn đường khác cũng mở miệng nói: “Tôi hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thực lực của lính gác cấp S, có thể dưới tình huống như vậy bùng nổ tinh thần lực, còn có thể duy trì cường độ tinh thần thể hộ thuẫn, bọn họ thật sự rất mạnh.”

“Chú!”

Đúng lúc này, Đới Thước đột nhiên hô to một tiếng, Cù Tầm Dương chỉ có một chút giữ không chặt, Đới Thước đã chạy ra khỏi vòng hộ thuẫn.

Cù Tầm Dương một lòng chỉ nghĩ muốn bắt lấy Đới Thước cũng không chú ý, lập tức cũng chạy ra khỏi vòng hộ thuẫn.

Bất quá giây tiếp theo đã bị hổ trắng nhanh nhẹn dùng đầu đụng cho phải trở về.

Cù Tầm Dương mắt thấy Đới Thước chạy vào trung tâm quái vật, chỉ có thể nôn nóng hô to, “Đới Thước!! Mau trở lại!!!”

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Tinh thần thể động vật này là một người đọc cho ta không ít linh cảm, về sau sẽ dùng tiểu động vật tới viết một ít hỗ động ôn nhu hoặc là một ít cốt truyện ngọt ngào.

Đúng rồi, tinh thần thể sẽ không nói tiếng người, nhưng có thể truyền lại tiếng của chủ nhân.

============================================================

Náppu: Sorry mọi người rất nhiều vì mấy chương mình đăng trước đó bị lung tung số chương quá nên mình xóa truyện cũ và tạo lại truyện mới này. Hôm nay đền bù cho mọi người 2 chương đây!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận