Tóm tắt: Đây không phải kết thúc, đây chỉ là khởi đầu.
——————————-
Trận im lặng này không kéo dài được lâu, Lục Địch rất nhanh nghe thấy tiếng động nhỏ truyền đến từ xung quanh con hẻm.
Âm thanh rất nhẹ, gần như không có.
Nhưng Lục Địch không dựa vào “nghe” để phán đoán nguy hiểm, anh còn có thể “nhìn”.
Một ít mảng đỏ nhạt nổi lên từ hai đầu con hẻm đen kịt vắng lặng, từ từ kéo dài, như một cái võng lớn muốn bao trùm toàn bộ.
Phương thức lẻn vào này, còn có tư thế vây bắt gió thổi không lọt —— hiển nhiên cứu trợ của đối phương đã đến.
Lục Địch không ngờ người đến nhanh như vậy.
Theo lý thuyết thì tất cả thiết bị truyền tin của Yến Long đều bị trục trặc, không thể liên lạc với bên ngoài được mới đúng.
“…”
Phương thức biến mất rất u linh.
Đáng tiếc không gạt được đôi mắt Yến Long.
Sau khi “u linh” xuyên qua bức tường không hề chạy vào tòa nhà cao ốc, mà là biến mất thật sự.
Tất cả làn sóng sinh vật bất thường im bặt đi, và sự quấy nhiễu khó giải thích đối với máy liên lạc cũng dừng lại.
Trong hẻm nhỏ không để lại dấu vết gì, máy móc cũng không phát hiện dị thường, thật giống như chưa có chuyện gì xảy ra, không có cách nào lần theo.
Nhưng cũng không sao, lần theo không cần dựa vào máy móc.
Giống như bác sĩ chẩn bệnh, không phải toàn bộ đều dựa vào làm kiểm tra, xét nghiệm, còn phải dựa vào kinh nghiệm và năng lực.
Đây không phải kết thúc, đây chỉ là khởi đầu.
Yến Long quay người nhìn phía thùng rác, nơi đó có chứng cứ phạm tội mà nghi phạm vứt bỏ.
Hắn cần phải xử lý chuyện này nhanh một chút, sau đó ——
Yêu cầu danh sách những người bị thương trong cuộc tấn công này, tìm ra u linh.
***
Ba phút trước, căn cứ Thương Đô.
Giáo sư Hạ chắp tay sau lưng đi hai bước, không nhịn được hỏi: ” Máy truyền tin bên phía Yến Long đã kết nối lại chưa?”
Một hàng người đeo tai nghe nhìn chằm chằm vào màn hình không nói một lời nào, gõ bàn phím, thử nhiều phương pháp khác nhau để nối lại liên lạc.
Truyện Khoa Huyễn
Mặc dù trong quá trình thực hiện nhiệm vụ không thể tránh khỏi những tình huống bất ngờ, mất tín hiệu gián đoạn liên lạc đều rất bình thường.
Thế nhưng nhiệm vụ lần này vốn có nguy hiểm tràn ngập không biết thế nào.
Yến Long quyết định theo dõi những con thiêu thân bởi vì phát hiện chúng nó bất thường.
Với tư cách là người ủy quyền tạm thời cho lần hành động này, giáo sư Hạ cần phải gánh vác trách nhiệm.
Điều mà giáo sư Hạ lo lắng không phải là tương lai của mình, ông già rồi, đã lui về hàng sau.
Tất cả các hạng mục mà ông nghiên cứu đều là loại phải hai đến ba mươi năm mới giải mã được.
Khả năng cao sẽ không chờ được cái ngày danh lợi kia, vậy nên giáo sư Hạ chỉ lo lắng cho Yến Long mà thôi.
Là thành viên chủ trì chế tạo và thành công bồi dưỡng ra ‘Mô phỏng thần kinh sinh học một cơ thể hoàn chỉnh’, giáo sư Hạ từng rất kì vọng vào thành quả này, nhưng ‘Cơ thể hoàn chỉnh số 1’ chậm chạp không thể kích hoạt, kiểm tra nhiều lần cũng không tìm được vấn đề ở chỗ nào.
Năng lượng bị tiêu hao vẫn là thứ yếu, kinh phí bỏ ra cho hạng mục này không phải con số nhỏ, hơn nữa các kế hoạch nghiên cứu khác cũng cùng ngâm nước.
Giáo sư Hạ thở dài, nhớ lại những năm tháng ấy, thật làm cho người ta xấu hổ.
Lúc đó tóc giáo sư Hạ đều bạc trắng, cũng bị chứng mất ngủ.
Nhiều lần giãy dụa cứu lại không có hiệu lực, tổ nghiên cứu tuyên cáo giải tán, nhân sự nhanh chóng được giao cho các đơn vị khác.
Mấy năm trôi qua, giáo sư Hạ cho là chuyện này sẽ trở thành nỗi đau khi nửa đêm tỉnh mộng của mình.
Chôn chặt tiếc nuối đáy lòng, bỗng nhiên ông được thông báo tổ nghiên cứu khoa học đó được lập lại! ‘Mô phỏng thần kinh sinh học một cơ thể hoàn chỉnh’ kích hoạt được rồi, thiết kế của họ không có sai!
Mặc dù không phù hợp với mong đợi lắm, nhưng đó là một sinh vật có trí tuệ hoàn chỉnh.
Giáo sư Hạ mừng đến phát khóc.
Sau đó, mặc dù có cơ hội trở thành người phụ trách dự án được khởi động lại này, nhưng giáo sư Hạ đã chọn gia nhập đội bảo trì “Yến Long”, hàng ngày trợ giúp sinh mệnh mới này.
Quyết định này, có lẽ phần lớn là do tâm tình hổ thẹn.
Nghiên cứu khoa học thất bại là một chuyện, nhưng bị ép bỏ ‘Mô phỏng thần kinh sinh học một cơ thể hoàn chỉnh’ là một chuyện khác.
Sau khi Yến Long được kích hoạt, mọi thứ liền thay đổi, giống như bị ép phải bỏ đứa trẻ vì quá nghèo, hay căn bệnh chữa không nổi, song lại tìm lại được.
Đây coi như hạng mục nghiên cứu khoa học quá thành công mang đến phiền não đi!
Sau tất cả, mọi người thực sự chỉ muốn có AI, không có chuẩn bị sẵn sàng để thực sự chào đón một cái trí tuệ nhân tạo có tình cảm, có hoài bão, có ý nghĩ của riêng mình a!
Giáo sư Hạ cảm thấy bản thân già rồi, không đủ sinh lực nữa.
Dù sao cũng bị các thế hệ trẻ vượt mặt, ông chỉ đơn giản lui về tuyến hai, làm các thiết bị phụ trợ cho “Yến Long”, giúp hắn dung nhập xã hội này.
—— nếu đã đem một sinh mệnh tới thế gian thì phải có trách nhiệm.
Lần này sau lưng có kẻ ý đồ không rõ, giáo sư Hạ lo lắng vô cùng, hận không thể để máy liên lạc lập tức kết nối được.
Tham mưu trưởng căn cứ nhìn không nổi nữa, tới khuyên nhủ.
” Giáo sư Hạ, năng lực tác chiến của Yến Long ông là người rõ nhất, gần như không có rắc rối nào mà hắn không thể đối phó…”
Hơn nữa nơi đây là Thương Đô, bất cứ lúc nào cũng đều có sự trợ giúp của Thương Đô, chứ không phải nơi sa mạc Sahara rộng lớn không người của châu Phi.
Trong thành phố phát sinh vài loại khủng bố tấn công như vậy, vướng víu nhất là tấn công bằng vi khuẩn sinh hóa và sóng âm.
Cái trước sẽ không gây gián đoạn liên lạc, còn cái sau đã xảy ra rồi đó, vậy nên bây giờ bom gây nhiễu sóng âm có thể được phóng ra bất cứ lúc nào, tấn công sóng âm thêm lần hai lần ba chỉ tổ lãng phí.
Số lượng lớn bom hẹn giờ không thể thoát được việc tìm kiếm, kiểm tra.
Về phần khó lòng phòng bị kẻ liều chết tấn công, chỉ cần kẻ đó không lái xe tải tấn công hung hãn trên đường, Yến Long vừa đối mặt là có thể bắt được người.
Ngay cả khi có nguy hiểm bất ngờ, Yến Long cũng không phải một người lỗ mãng, hắn có thể đưa ra kế sách ứng đối chính xác.
Hắn chính là át chủ bài!
Át chủ bài gặp nguy hiểm khi chấp hành nhiệm vụ ngay tại khu vực Thương Đô, toàn bộ căn cứ bọn họ đều không có mặt mũi ra cửa!
Giáo sư Hạ đương nhiên biết rõ điều này, nhưng ông vẫn lo lắng.
” Yến Long luôn rất chú ý, bởi vì tình huống của hắn đặc biệt, nên ngoài việc có máy định vị, thì hắn đặc biệt để ý tình huống Trần Nham, vậy nên có thêm thiết bị nhỏ thu thập thông tin trọng yếu và sóng não, cách mỗi phút sẽ gửi về dữ liệu, hiện tại cái này cũng bị cắt đứt.”
” Yến Long đang làm gì trước khi mất liên lạc?”
” Đang truy đuổi một kẻ có bộ dạng khả nghi, Yến Long nghi ngờ người xách vali đó là kẻ tấn công, nghi trong vali chứa linh kiện được tháo dỡ của vũ khí sóng âm.”
Giả như đó là mồi nhử?
Giả như mục tiêu chân chính của chúng là dẫn ra Yến Long?
Giáo sư Hạ đầu óc rối bời, ngược là là tham mưu trưởng rất bình tĩnh, nhìn nhận vấn đề cũng tỉnh táo hơn nhiều.
” Nhằm vào Yến Long? Không thể, đối phương làm sao có thể chắc chắn Yến Long sẽ đuổi theo con thiêu thân? Làm sao có thể chắc chắn Yến Long sẽ đuổi theo vừa đúng đến hiện trường? Làm thế nào giấu được con mắt của Yến Long, và còn giả ngu để lừa Yến Long vào bẫy? Điều này phải đòi hỏi đối phương có nội gián trong căn cứ của chúng ta, mà kẻ đó còn phải có năng lực chỉ huy và điều phối, cộng thêm là gián điệp với khả năng khủng khiếp! Nếu như không thể thoát thân đúng lúc, thì kẻ đó cũng phải có ý thức hi sinh…”
Có khả năng không?
Lúc này có tin được truyền về.
” … Đã tiếp cận mục tiêu trong hẻm nhỏ, không nghe thấy điều gì bất thường.”
Một đám người võ trang đầy đủ đã chặn hai đầu con hẻm, chặn theo vị trí máy định vị của Yến Long xác định được lần gần nhất.
Tầng trệt gần đó cũng có tay súng bắn tỉa, cũng có người đang chuẩn bị sơ tán người trong hai tòa nhà.
Mấy cái bút ghi hình được ném vào ngõ hẻm.
Công tắc tự động bật được thiết lập ba giây đồng hồ, sau đó quay chụp hình ảnh hiện trường truyền về căn cứ.
Có điều người ở căn cứ chỉ thấy một đống hoa tuyết.
” Có một sự quấy rối mạnh mẽ…”
Tiếng báo cáo đột ngột dứt, bởi vì cái làm nhiễu kì lạ đã biến mất, hình ảnh trong hẻm nhỏ được hiện lên rõ ràng.
Nền đất âm u ẩm ướt, xe đạp công cộng bày lung tung, và thùng rác đang mở nắp.
Yến Long một tay kéo người đàn ông đang hôn mê, một tay xách ra cái vali từ thùng rác.
” Phù.”
Giáo sư Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này trên màn ảnh căn cứ cũng xuất hiện một đường màu xanh lá biểu hiện cho việc liên lạc đã được kết nối lại, và những tiếng bíp nhắc nhở lần lượt vang lên.
Trong hình, Yến Long dường như cũng nhận ra được điểm ấy, không chờ căn cứ kêu gọi, hắn thả vali xuống, đè lên tai nghe liên lạc: ” Một nghi phạm trong vụ tấn công đã bị bắt, đã quét mặt, đã có kết quả.”
” Vương Lưu Hành, nam, 26 tuổi, quốc tịch Trung Quốc, là người bản địa Thương Đô, thất nghiệp, không có tiền án.”
Sau đó Yến Long ngẩng đầu nhìn đám người hai bên hẻm đang sử dụng thủ pháp tiêu chuẩn, hắn cũng làm một cái thủ thế không có nguy hiểm, đồng thời hạ thấp giọng báo cáo: ” Tôi gặp u linh.”
***
Lục Địch mở mắt ra.
Đây là một cái lều dựng tạm thời, có hàng chục người nằm trên những chiếc cáng đơn giản đang truyền nước biển.
Nhân viên y tế bốn phía bận rộn đến mức chân không chạm đất.
” Tỉnh chưa?”
Lục Địch trừng mắt nhìn, không lên tiếng.
Vị bác sĩ kia cũng không để ý, trên căn bản những người khác khi tỉnh lại cũng giống Lục Địch, không rõ được bản thân đang ở đâu, chuyện gì đang xảy ra.
” Có thể nghe thấy lời tôi nói không? Họ tên? Nghề nghiệp? Số chứng minh nhân dân có nhớ không?”
Bác sĩ cầm ống nghe một bên kiểm tra một bên quan sát Lục Địch, phán đoán xem anh có bị tổn thương thần kinh, có tỉnh táo hay không.
Sau khi chịu công kích sóng âm, có người nhận thức không rõ, có khả năng mắc bệnh tinh thần.
Cho nên nhân viên y tế trong lều đã chuẩn bị kĩ càng, luôn sẵn sàng cấp cứu và khống chế nạn nhân bị phát điên bất cứ lúc nào.
” Lục Địch, nhân viên của tiệm bán cà phê kèm bán sách… Tôi làm sao vậy?”
Nghe yếu ớt nhưng coi như nói cũng rõ ràng, bác sĩ gật gật đầu, tiếp tục hỏi: ” Hiện tại cảm thấy thế nào?”
” Chóng mặt, buồn nôn, không có sức.”
Cái này không phải giả vờ, Lục Địch ăn ngay nói thật.
Mọi người đều ở một trung tâm thương mại, không thể người khác có chuyện mà anh lại không sao cả.
Nhưng anh cũng sẽ không ngồi nhìn tai nạn phát sinh, nếu Thương Đô phản ứng không nhanh như vậy, sóng âm cũng không phóng ra nhanh như vậy, anh sẽ chọn cách trực tiếp rời khỏi cơ thể, lao ra loại bỏ hung thủ, cứu người cũng là cứu mình.
Kết quả lại làm cho anh không thể tin được, ác quỷ trong miệng tên kia là chuyện gì?
Nhìn đám người hôn mê, Lục Địch chợt rùng mình.
Nhiều người như vậy, thiếu chút nữa đã không còn.
Là do anh?
Người đi làm, kẻ mua sắm, ăn cơm, đi dạo… Hơn ngàn người trong trung tâm thương mại bị khủng bố tấn công?
” Thiết bị hô hấp, nhanh! Bệnh nhân thở không ra hơi rồi!”
Bác sĩ bên cạnh Lục Địch giật mình vội vàng la lên, đồng thời kiểm tra Lục Địch có phải là xuất hiện biến chứng phổi nào không.
” … Bác sĩ, tôi không sao.”
Lục Địch khó khăn giải thích, nhưng thân thể lại không nghe sai khiến.
Bác sĩ không nói hai lời, treo lên thiết bị theo dõi tâm điện và mặt nạ dưỡng khí.
Vừa vặn có chiếc xe cứu thương chạy lại, bác sĩ lập tức gọi bệnh nhân tỉnh dậy trong lều đi qua, tất cả nạn nhân phải đến bệnh viện theo dõi thêm để xác định có di chứng gì hay không..