Tận Thế Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết


Đây quả là một màn tuyển chọn đàn ông quy mô lớn.

Tuy rằng những người đàn ông này đều là zombie nhưng ai ai trông cũng ưa nhìn.

Thân cao chân dài, cơ bụng tám múi, vừa nhìn đã biết là mắn đẻ.

Dù sao Tô Nhuyễn Nhuyễn mới nhìn một lúc đã nhìn trúng được mấy người.
"Đẹp không?"
"Đẹp." He he he.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cười khúc khích gật đầu, gật đầu xong mới phát hiện có gì sai sai.

Cô sờ cái cổ lạnh buốt của mình rồi nhìn sang bên cạnh, liền thấy thai phu nhà mình đang âm trầm nhìn cô.
"Ực" Tô Nhuyễn Nhuyễn nuốt nước bọt, ngay lập tức đứng thẳng người dưới cái nhìn lạnh lùng của người đàn ông kia, "Mấy thứ dong chi tục phấn này sao mà so được với vẻ nghiêng nước nghiêng thành của anh được."
Nghe được lời nịnh bợ của cô, hắn không hề lay động, thậm chí cười lạnh một tiếng.

Lục Thời Minh mặc bộ đồ rằn ri cũ, mái tóc đen, vẻ mặt lạnh nhạt.

Không thể không nói, dù chỉ trưng vẻ mặt lạnh nhạt như thế nhưng người đàn ông này cũng đẹp đến quá đáng.

So với sự dịu dàng khiến người ta sởn gai ốc trước đó, Lục Thời Minh bây giờ mới thực sự là Lục Thời Minh.

Dù sao hắn vốn chính là một người vô cùng thờ ơ lạnh nhạt.
Dáng vẻ tươi cười vừa văn nhã bại hoại đồng thời cũng biếи ŧɦái này lập tức làm tim Tô Nhuyễn Nhuyễn đổ cái rầm.
Haizz, ai bảo tình nhân trong mắt hóa Tây Thi cơ chứ.
Có biếи ŧɦái hơn nữa thì có sao, còn không phải chỉ có thể sủng ái thôi sao.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức đưa tay kéo "Tây Thi" của cô đi, cũng chỉ vào một đám "Đông Thi" bên cạnh, "Anh yên tâm, ngay cả một ngón tay của anh bọn họ cũng không sánh nổi!"
Hắn tiếp tục cười lạnh, dáng vẻ ngạo kiều "còn muốn so ngón tay với anh" khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn đành phải nuốt lại vế "ngay cả sợi tóc của anh".
Thôi được, anh đẹp nhất, mạnh nhất, biếи ŧɦái nhất!
"Tô Nhuyễn Nhuyễn, đưa Lục Thời Minh qua bên kia đi!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn bởi vì quá mức vô dụng nên nhiệm vụ được phân cho là canh chừng.

Lục Thời Minh bởi vì đang "bụng mang dạ chửa" nên cũng được phân cho nhiệm vụ canh chừng.

Hai cục tạ của đội quay lại, đứng ở trong góc khuất canh chừng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn bầu trời xám xịt, kéo Nghê Dương lại.

Nghê Dương, người đang chuẩn bị đi tấn công con zombie nữ hoàng, bị vấp ngã.
"Làm gì thế?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: "Ra ngoài đừng quên mang ô."
Nghê Dương: ...!Má nó chứ trận chiến tầm cỡ thế giới đấy! Cô còn kêu tôi mang dù!
Nghê Dương giật lấy chiếc ô cắm trên lưng của Tô Nhuyễn Nhuyễn, thấy Tiêu Trệ đã dụ những zombie dị năng cấp cao bên cạnh con zombie nữ hoàng đi rồi, thân ảnh cao gầy vọt đi nhanh như tên bắn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn rút chiếc ô hoa của mình ra, đứng dưới mái hiên, che ô cho cả mình và Lục Thời Minh.

Lục Thời Minh đứng cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, dáng người cao ngất đứng dưới chiếc ô hoa, đầu hắn chạm vào đỉnh ô khiến đỉnh ô lộ ra một đường cung.
Lục Thời Minh, "...!Quá thấp."
"Dạ."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhón chân, ân cần phục vụ anh bạn trai đang mang bầu nhà mình.
Ôi, thời thế bây giờ, làm phụ nữ thật khó.
...
Bên kia, zombie nữ hoàng đang lựa zombie nam ưa nhìn, sau đó tiến hành công cuộc "nhìn ai người đó mang thai" thì Nghê Dương xông tới.

Tuy rằng Tiêu Trệ đã dụ được rất nhiều zombie có dị năng cấp cao nhưng vẫn còn khá nhiều zombie có dị năng ở bên bảo vệ zombie nữ hoàng.

Khi nhìn thấy zombie nữ hoàng bị tấn công, bọn chúng đồng loạt ra tay.

Đám zombie dị năng đứng trước mặt Nghê Dương mặc dù chỉ được coi là đám ô hợp nhưng tục ngữ có câu "Tam ngu thành hiền"*.

Đám zombie dị năng cùng ùa lên, trong chốc lát, Nghê Dương cũng chẳng thể làm gì chúng nó.
(*trong bản raw là "三个臭皮匠还顶个诸葛亮" có nghĩa là ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng, chỉ trí tuệ tập thể bao giờ cũng sáng suốt hơn cá nhân dù cá nhân có tài giỏi đến mấy.

Cũng có thể hiểu như câu ca dao "Một cây làm chẳng nên non/ Ba cây chụm lại nên hòn núi cao")
"Nghê Dương! Tôi không chịu được nữa rồi!"
Bên kia, Tiêu Trệ và con zombie ném đá dụ ba con zombie dị năng cấp cao, cố gắng chạy ra xa.

Tuy Tiêu Trệ và zombie ném đá chỉ cần đảm bảo đầu mình không bị đánh nát là có thể sống nhưng chuyện bị ba con zombie dị năng cấp cao vây lại đối với họ mà nói vẫn có chút khó khăn.
Nghe thấy lời Tiêu Trệ, Nghê Dương cắn răng, bắn ra tia sét, hạ gục đám zombie trước mặt.

Đương lúc Nghê Dương muốn đột phá vòng vây bảo vệ zombie nữ hoàng, lại phát hiện bỗng nhiên bên cạnh zombie nữ hoàng xuất hiện một đám zombie nhỏ.

Đám zombie này mặc dù không có dị năng nhưng bọn chúng hoàn toàn không sợ chết, hơn nữa lại hành động nhanh thoăn thoắt lạ thường.

Bọn chúng vì bảo vệ zombie nữ hoàng mà tấn công Nghê Dương.

Chúng lần lượt lao lên như đội quân cảm tử, đồng thời sức mạnh cũng lớn khiến người khác kinh ngạc.
Nghê Dương né trái tránh phải, dị năng lôi điện gần như đã tiêu hao hết nhưng vẫn luôn không tấn công được zombie nữ hoàng.

Bỗng nhiên, bên người Nghê Dương vang lên tiếng súng.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Lục Thời Minh cầm súng bắn con zombie nhỏ bên cạnh cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghi hoặc hỏi: "Tại sao không bắn zombie nữ hoàng?"
Lục Thời Minh nghiêng đầu nhìn cô.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức như bừng tỉnh đại ngộ.

Chỉ cần một con là đủ rồi, nuôi song sinh cực lắm.
Có Lục Thời Minh hỗ trợ, Nghê Dương cuối cùng cũng tiếp cận được zombie nữ hoàng.

Thấy Nghê Dương tấn công, trên mặt zombie nữ hoàng không có bất kỳ biểu cảm nào.

Nhưng sau khi nó nhìn thấy một đám zombie con bị bắn nổ đầu mà chết, biểu cảm trên mặt bắt đầu vặn vẹo, một tiếng gầm nặng nề phát ra từ cổ họng nó.

Những con zombie có dị năng cao và cả những con zombie bình thường phía xa xa đều bị chấn động, lũ lượt kéo về phía nó.

Dù cho Tiêu Trệ và zombie ném đá có dụ thế nào, bọn chúng cũng không để ý đến họ, chỉ kéo về hướng zombie nữ hoàng.
Tình cảnh của Nghê Dương bỗng chốc trở nên khó khăn, mà càng gay go hơn chính là.
"Ầm ầm!"
Một tiếng sấm lớn vang lên nơi chân trời.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa đầu nhìn trời, lẩm bẩm: "Trời mưa rồi..."
Nghê Dương hiển nhiên cũng nghe được tiếng sấm.

Cô ngửa đầu, một hạt mưa rơi trên chóp mũi cô.

Vẻ mặt Nghê Dương biến sắc.

Dính phải nước, lớp xịt zombie trên người sẽ mất công dụng, đến lúc đó, họ sẽ biến thành đối tượng tấn công của tất cả zombie.
Mưa rơi rất mau, mà lại là mưa rào.

Nghê Dương nhanh chóng rút chiếc ô bên hông mình ra, soạt một tiếng bung ô ra.
Nghê Dương một tay cầm ô, chiếc ô lớn tự động màu đen che mưa.

Cô cột tóc đuôi ngựa, trên người mặc bộ đồ rằn ri, oai phong lẫm liệt đứng đó, bên người là làn mưa dày đặc.
"Lộp độp lộp độp..."
Mưa nặng hạt rơi trên mặt ô, vẻ mặt Nghê Dương lạnh lùng, dù bị đàn zombie vây lại mặt cũng không biến sắc, tim không đập nhanh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thầm nghĩ: Quả nhiên không hổ là nữ chính, núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt mà mặt cũng không đổi sắc!
"Ầm ầm!"
Lại một tiếng sấm vang, chiếc ô hoa của Tô Nhuyễn Nhuyễn đã sắp không ngăn nổi nước mưa nữa rồi.

Nghê Dương đưa tay, từ đầu ngón tay một tia sét bắn ra, hướng lên trời.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nín thở.
Nghê Dương hét lớn, "Chạy mau!" rồi cầm ô, dẫn đầu chạy đi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ...Ngài đây đúng là hảo hán.
...
Trong phòng, mọi người đã thay bộ quần áo ướt đẫm, xịt lại một lớp mùi zombie, tự mình kiểm tra tay và chân của bản thân.
Nghê Dương nói: "Mọi người không bị thương chứ?"
Tất cả gật đầu.
Nghê Dương khẽ thở ra một hơi, nói một câu đạo lí, "Giữ được núi xanh không lo không có củi đốt."
Đây là nguyên nhân cô vắt chân lên cổ chạy đến cả zombie cũng không cản nổi cô sao?
Nghê Dương vừa quấn lại vết thương cho mình vừa nói: "Tôi cứ cảm thấy con zombie nữ hoàng này khá quen."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: "Có lẽ là mặt đại trà." Dù sao tất cả mọi người đều là bia đỡ đạn.
Nghê Dương quay đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Tô Nhuyễn Nhuyễn, bỗng đưa tay bóp mặt cô, dùng sức xoa nắn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ???
Nghê Dương nhíu mày, "Vừa nãy mấy con zombie kia hình như đều là con gái."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ??? Có liên quan gì đến mặt cô sao?
Chà xát xong khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mụp của bé đáng yêu, tâm trạng Nghê Dương thoải mái hẳn ra.

Cô buông khuôn mặt mũm mĩm đỏ ửng mang theo dấu tay của Tô Nhuyễn Nhuyễn ra.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm mặt, ngây ngốc.
Cô bị làm nhục rồi, cô không sạch sẽ nữa rồi.
"Làm nhục" bé đáng yêu xong Nghê Dương đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy cảnh tượng trên đường, lông mày vốn giãn ra lại nhíu lại.

Chỉ thấy trên đường phố rộng thênh thang con zombie nữ hoàng kia đang quỳ dưới đất ôm lấy từng con zombie con.

Đám zombie này đều đã chết hết.

zombie nữ hoàng phát ra tiếng rêи ɾỉ nặng nề.

Đám zombie bên cạnh nó cũng kêu theo.

Cả con phố tràn ngập tiếng kêu ai oán.
Cách đó không xa, một số zombie nam bỗng ngã lăn xuống đất.

Bụng của chúng lúc nhúc, bên trong như có thứ gì muốn chui ra.

Trong tiếng kêu rên không ngừng của zombie nữ hoàng, đám zombie con xé bụng các zombie nam, giãy giụa chui ra.

Tiếng xé của máu thịt bị tiếng mưa rơi và tiếng gào thét của zombie lấn át, nhưng vẫn không lấn át nổi cảnh tượng thê thảm đó.
Trong nháy mắt, cả đường phố như địa ngục nhân gian.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức che lại bụng của Lục Thời Minh, bị hắn vô tình gạt tay xuống.
Bỗng nhiên, sắc mặt Nghê Dương trầm xuống, "Tôi nhớ ra zombie nữ hoàng kia là ai rồi."
"Ba năm trước, tôi từng nhìn thấy một tin.

Lúc ấy đứng lúc là chương trình chính phủ giúp đỡ người nghèo.

zombie nữ hoàng này từng được phỏng vấn, dáng vẻ cô ta lúc đó có vẻ không được tỉnh táo.

Theo lời các người dân trong thôn khác, cô ta liên tiếp sinh ra ba bé gái, tất cả đều bị chồng cô ta dìm chết.

Lần thứ tư mang thai, khi nghe được vẫn là con gái, cô ta bị ép phá thai, sau đó phát điên."
Ở nơi xa xôi chưa phát triển, tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn tồn tại.
"Tôi nhớ lúc ấy chuyện này gây chấn động rất lớn.

Dư luận rất rầm rộ, chồng cô ta còn bị phạt tù..."
Lúc Nghê Dương nói chuyện này, tiếng zombie kêu rên bên ngoài xuyên qua cửa sổ và vách tường truyền tới.

Mưa càng lúc càng lớn, mùi máu tanh nồng trong không gian.

Tiếng kêu chói tai của đám zombie con xen lẫn trong đó, giống như tiếng khóc của trẻ con.

Nếu không nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, nghe âm thanh này e rằng cũng thật sự nghĩ rằng là trẻ con đang khóc.
Trong phòng rơi vào trầm lặng.

Nghê Dương nói xong, nghiêng đầu, nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn nước mắt giàn giụa đứng bên cạnh.

Cô sững sờ, "Tô Nhuyễn Nhuyễn, sao cô lại khóc?"
Mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn đỏ hoe, giọng nghẹn ngào nói: "Chắc là trời nóng quá, mắt chảy mồ hôi đó."
Nói xong, vẻ mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn đờ đẫn, đứng dậy, "Tôi đi lấy thức ăn cho chó ăn đây." Sau đó một mình mang chậu sắt ngồi trong góc, cầm chậu sắt đội lên đầu.
Lục Thời Minh đứng lên, đi đến trước mặt cô.

Nhìn cô gái trên đầu đội chậu sắt ngồi trong góc tường, hắn đưa tay, đặt trên chậu sắt.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đè lại tay hắn, giọng nói từ trong chậu sắt vang ra, tiếng nghèn nghẹn, "Đừng, đừng, đừng mà..."
"Đừng sợ." Hắn hơi nghiêng người, giọng nhẹ nhàng vừa vang lên, lấy cái chậu sắt kia xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ cùng với đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Tô Nhuyễn Nhuyễn lộ ra.
Lục Thời Minh dùng ngón tay gạt nước mắt cho cô, ghé sát rồi nói: "Đói bụng rồi?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu, kéo chiếc mũ xanh trên đầu xuống che mặt lại.

Lục Thời Minh nhìn cái đầu xanh biếc trước mặt, ôm người vào lòng.

"Lạch cạch" một tiếng, cửa phòng đóng lại, hai người vào trong không gian.
"Được rồi, nơi này chỉ có hai ta."
Lục Thời Minh buông cô ra.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngồi trên bãi cỏ mềm, nghiêng đầu dựa vào lòng Lục Thời Minh, đồng thời cũng không quên tránh bụng hắn.
Trong không gian rất yên tĩnh.

Sau khi heo mẹ bị nướng, ngay cả tiếng nhạc nền là tiếng kêu tê tâm phế liệt của nó cũng biến mất.
Lục Thời Minh đưa tay, lấy chiếc mũ xanh trên đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn xuống, tiện tay quẳng đi.

Cái mũ xanh kia ngay lập tức bị thiêu cháy thành tro tàn.
"Khóc cái gì đó, hửm?"
Lục Thời Minh cụp mắt, nhìn kỹ cô gái nhỏ trước mặt.

Ngón tay mảnh khảnh nâng cằm cô lên.
Đôi mắt cô đỏ hoe, ầng ậng nước, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Nghe thấy lời của Lục Thời Minh, cô rủ mi, giọt nước mắt còn vương trên mi chảy xuống gò má phấn hồng.
"Lúc, lúc em còn bé..." Tô Nhuyễn Nhuyễn đan xoắn hai tay, giọng càng lúc càng nhỏ, nhưng Lục Thời Minh lại nghe rât rõ ràng.
Cô gái nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, nghe nói bởi vì là con gái nên bị ném ở của cô nhi viện, được viện trưởng nhặt về.
Hiện tại nên nông nỗi này là do tức cảnh sinh tình.
Hắn ôm lấy cô, hôn nhẹ lên đôi mắt sưng đỏ của cô.
"Thiên sứ không ở lại nhân gian, nhưng cuối cùng cũng trở về nhân gian."
"Cho nên em đã tới nơi này."
Lục Thời Minh nghĩ, hắn là người ích kỷ.

Thế giới kia đã không giữ nổi thiên sứ nên cũng đừng trách hắn chiếm thiên sứ cho riêng mình.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa đầu, nhìn Lục Thời Minh trước mặt.
Nơi tận thế này thật tàn khốc nhưng đối với cô, cô lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn quỳ gối, hai tay ôm lấy khuôn mặt Lục Thời Minh, chân thành đặt một nụ hôn lên mặt hắn.
Hắn xoay người, đặt Tô Nhuyễn Nhuyễn ở dưới thân.

Tô Nhuyễn Nhuyễn hoảng sợ kêu lên, "Coi chừng em bé!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui