Nghê Dương tỉnh lại ở trong xe, là chiếc xe quân đội của cô.
"Tỉnh rồi sao?"
Cái đầu nhỏ mềm mại của Tô Nhuyễn Nhuyễn ngó qua, mái tóc đen dài xẹt qua mặt cô, vừa ấm áp vừa thơm.
Nghê Dương nhịn không được, xoay người vùi vào.
Mũi hương thơm ngát lập tức tràn đầy trong lồng ngực, Nghê Dương cảm thấy cơn đau đầu của cô đã giảm đi nhiều.
Điều chỉnh tâm trạng xong, Nghê Dương chống người ngồi dậy nói: "Sao tôi lại ở chỗ này?"
"Tôi bảo dây leo đưa mọi người lên đây."
Tô Nhuyễn Nhuyễn chìa ra đoạn dây leo quấn quanh cổ tay mình.
Dường như vì làm quá nhiều việc nên dây leo có vẻ mệt lả, nó quấn trên cánh tay Tô Nhuyễn Nhuyễn, làm nũng mong được an ủi.
Nghê Dương quay đầu, lúc này mới phát hiện trong xe có rất nhiều người nằm.
Trừ Lục Thời Minh vẫn còn đang hôn mê nằm trong lòng Tô Nhuyễn Nhuyễn ra thì Tiêu Trệ, Tiêu Bảo Bảo, Nghê Mị và hai con chó đều ở đây.
Nghê Dương nhìn đoạn dây leo kia, nói: "Đồ của Lục Thời Minh?"
"Ừ." Tô Nhuyễn Nhuyễn gật đầu.
Nghê Dương cười, nói: "Cậu ta đúng là thâm tàng bất lộ."
Cười xong, Nghê Dương vươn tay, lộ ra cánh tay của mình.
Cánh tay đã được băng bó cẩn thận, hẳn là Tô Nhuyễn Nhuyễn đã xử lý, dù sao trên tay còn được thắt một cái nơ bướm rõ xấu.
Ngón tay Nghê Dương mơn trớn lớp băng vải, sắc mặt dần khó coi.
Giọng cô khàn khàn vang lên: "Tôi đã bị zombie cắn.
Cô không nên cứu tôi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: "Mọi người đã hôn mê ba ngày rồi.
Dường như cô không biến thành zombie."
"Cái gì? Đã ba ngày rồi?" Theo lý mà nói, người bình thường trong vòng ba ngày sẽ biến thành zombie.
Cho dù tố chất thân thể tốt như Tiêu Trệ, cũng cùng lắm chỉ kéo dài hơn mấy ngày mà thôi.
Nghê Dương nhìn chằm chằm vết thương của mình như có điều suy nghĩ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: "Chúng ta trước tiên về khu sinh tồn đi."
Tuy là zombie nữ hoàng chết rồi, nhưng là còn có một số zombie bình thường chưa bị tiêu diệt.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đã xịt lại lớp xịt mùi zombie trên người bọn Nghê Dương, nhưng thời gian duy trì của lớp xịt không dài, hơn nữa chai xịt của bọn họ đã sử dụng hết.
Cho nên giờ phút này, những con zombie bình thường ngửi được mùi hương dần tỏa ra từ người bọn họ đã chạy về phía xe quân đội.
Nghê Dương nghĩ một lát, gật đầu nói: "Ừ."
Một ít zombie bình thường này có thể giải quyết rất đơn giản.
Họ chỉ cần trở về khu sinh tồn, triệu tập người của bốn khu sinh tồn lớn, thông báo cho họ zombie nữ hoàng đã bị tiêu diệt, sau đó tập kết đội quân dị năng giả tới thành phố zombie để quét sạch hoàn toàn zombie, nguy cơ zombie xâm chiếm trái đất sẽ hoàn toàn được tiêu diệt.
Nhưng tất cả việc này đều phải khẩn trương, bởi vì trình độ tiến hóa của zombie rất nhanh.
Một khi đã trì hoãn, không biết lúc nào lại xuất hiện Zombie chúa mới.
Nghê Dương đứng lên, chuẩn bị đi mở xe, bỗng nhiên nhìn Lục Thời Minh nằm trong lòng Tô Nhuyễn Nhuyễn.
"Lục Thời Minh sao vậy?" Tô Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu.
Ngay từ đầu, cô còn tưởng rằng hắn sắp sinh, không nghĩ tới không phải đẻ mổ cũng không phải đẻ thường, mà là nôn một ngụm máu từ trong miệng ra.
Sau khi nôn ra, Tô Nhuyễn Nhuyễn thậm chí cảm thấy người đàn ông này sắp nôn hết số máu trong cơ thể, hắn mới ngủ mê man giống như là kiệt sức.
Tuy rằng nôn nhiều máu như vậy, nhưng hắn cũng không lâm bồn.
Mà đến khi Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng Lục Thời Minh đi ra từ trong chiếc kén được đan từ dây leo, cô mới thấy cảnh tượng đổ nát bên ngoài.
Đám Nghê Dương nằm đó, cách đó không xa có zombie bình thường đi lang thang.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức để dây leo quấn quanh Lục Thời Minh, kéo hắn xuống lầu.
Sau đó lại quấn đám Nghê Dương lại.
Cuối cùng, Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng dây leo quấn quanh năm người, hai cái chó, tất cả bảy cái cái đuôi, xịt lớp xịt mùi Zombie, cả đường kéo đi, tìm được chiếc xe quân đội giấu ở bên ngoài này mới tạm thời lánh nạn.
"Anh ấy cũng đã hôn mê ba ngày." Tô Nhuyễn Nhuyễn nhăn mặt, vô cùng lo lắng.
Sắc mặt hắn trắng bệch dọa người, nếu như không phải còn có hô hấp, có lẽ sẽ bị cho rằng đã chết.
Nghê Dương nhìn chằm chằm Lục Thời Minh một lúc lâu, mới chậm chạp mở miệng nói: "Zombie nữ hoàng đã chết rồi.
Lục Thời Minh hẳn không phải là mang thai, cho nên.
.
."
Nói đến đây, giọng Nghê Dương bỗng trở nên thâm trầm, "Tô Nhuyễn Nhuyễn, còn nhớ tôi từng nói với cô, cơ thể của 'Tô Nhuyễn Nhuyễn' trước kia là do cậu ta bảo vệ không?" Tô Nhuyễn Nhuyễn vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Nghê Dương, vẻ mặt sợ sệt.
Nghê Dương nói: "Tôi không biết Lục Thời Minh bảo vệ thế nào.
Nhưng tôi biết, năm năm qua, sức khỏe của cậu ta càng ngày càng kém."
Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm chặt Lục Thời Minh trong lòng.
Nước mắt như chực tuôn ra.
Trong năm năm đó, người đàn ông này rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện vì cô.
Nghê Dương nói xong, cũng không nhiều lời, cô nói: "Tô Nhuyễn Nhuyễn, tôi lái xe, cô đừng mất cảnh giác.
Nếu như một khi phát hiện tôi có gì khác thường, cứ một phát súng gϊếŧ chết tôi."
Nghê Dương nhét khẩu súng của mình nhét vào tay Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cầm khẩu súng kia, nhìn về phía Nghê Dương đang rất nghiêm túc, khẽ gật đầu.
Nghê Dương nở nụ cười, cô nói: "Nếu như có thể, xin hãy thay tôi chăm sóc mọi người thật tốt."
".
.
.
Được."
.
.
Nghê Dương lái xe ra ngoài không được bao lâu liền chạm trán nhóm người Đông Cung và Bắc Đống trên đường.
Trên con đường rộng rãi mà tàn tạ, một loạt xe quân đội cao cấp đang phi nhanh.
Lá cờ màu xanh lam tung bay, lá cờ màu đen phần phật, đón gió phấp phới, vô cùng khí thế.
Cờ màu xanh lam là Đông Cung, cờ màu đen là Bắc Đống.
Mà cái gọi là Đông Cung chính là khu sinh tồn phía đông do Cung Quý lãnh đạo.
Bắc Đống chính là khu sinh tồn phía bắc do La Hằng - người có dị năng đóng băng, được xưng là "Kẻ có thể đóng băng mọi thứ" - lãnh đạo.
Nghe nói là một người nước ngoài.
Vẻ mặt Nghê Dương lạnh như băng.
Cô không biết vì sao Đông Cung và Bắc Đống sẽ đến khu sinh tồn phía nam của cô.
Xe của Nghê Dương gặp xe của Đông Cung đầu tiên.
Chiếc xe quân đội nhỏ đầy vết hỏng so với chiếc xe quân đội cỡ lớn mới tinh cứ như xe đồ chơi của trẻ con và xe ben của người lớn vậy.
Giằng co trên đường.
"Nghê Dương? Cô tới đón chúng tôi sao?" Cung Quý xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy Nghê Dương.
Gã mở cửa xe nhảy xuống.
Cung Quý ăn mặc âu phục phẳng phiu, vuốt tóc, vẻ ngoài xem như điển trai.
Nghe nói gã đã từng là một chủ ngân hàng rất có tiếng tăm.
Đồng thời dị năng là.
.
.
in tiền, là máy in tiền chạy bằng cơm.
Nhưng ngoài khả năng in ra tiền, tên Đông Cung này còn có một dị năng khác.
Đúng vậy, không sai, gã là một vị song hệ dị năng giả.
Trong thời kì hậu tận thế đầy rẫy những dị năng giả này, số lượng dị năng giả có hai sức mạnh vẫn vô cùng hiếm hoi.
Một dị năng khác của Đông Cung chính là ném dao.
Nghe nói gã có thể biến không khí thành lưỡi dao,chém đứt đầu chỉ trong nhay mắt.
Dị năng trâu bò như vậy lại cộng thêm khả năng in tiền có thể nắm giữ mạch kinh tế hậu tận thế, rất nhanh Đông Cung đã trở thành một khu sinh tồn có quyền thế bậc nhất trong bốn khu lớn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn kéo căng chiếc mũ màu xanh lá trên đầu mình, cẩn thận trốn sau lưng Nghê Dương.
Nghê Dương nói: "Chúng tôi mới quay về từ thành phố Zombie, nữ hoàng zombie đã bị chúng tôi tiêu diệt."
"Cái gì?" Trên mặt Cung Quý lộ ra vẻ kinh ngạc thần sắc, một lát sau liền cười "Khà khà khà".
Tô Nhuyễn Nhuyễn vô thức quay đầu tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Cung Quý.
Đợi đã, vì sao tiếng anh cười lại là "Khà khà khà"? Chẳng lẽ cũng bởi vì anh tên là gà trống* sao?
( tên của Cung Quý có phiên âm là /Gōng jì/ gần giống với từ gà trống là /gōngjī/)
Gà trống nói: "Nghê Dương, cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao? Chỉ dựa vào một mình cô.
.
.
Không, chỉ dựa vào khu sinh tồn phía nam mấy người mà đánh bại được nữ hoàng zombie, cô điên rồi sao?" Nói đến đây, Cung Quý lại vỗ đầu một cái như bừng tỉnh, "Nghê Dương, cô bịa chuyện cũng nên bịa đáng tin một chút.
Zombie chúa sao lại là nữ hoàng zombie."
Vẻ mặt Nghê Dương bình tĩnh, "Nếu anh không tin, tự anh đi xem đi."
Cung Quý cười lạnh một tiếng, "Nghê Dương, cô muốn tôi chết cũng không cần thẳng thừng như vậy chứ."
Biết nói không thông, Nghê Dương không nói gì thêm.
Cung Quý lại nói: "Nhưng nhìn hướng cô đi đúng là thành phố Zombie.
Nếu là từ thành phố Zombie ra, chúng tôi vẫn là phải kiểm tra thật kĩ xem trên người các cô có vết thương do zombie gây ra hay không."
Nghe thấy lời của Cung Quý, sắc mặt Nghê Dương trong chớp mắt trở nên trắng bệch.
Nhìn thấy mặt Nghê Dương biến sắc, Cung Quý dường như đã hiểu ra điều gì, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
"Nghê Dương, cô biết đấy, con người và zombie không đội trời chung.
Cho dù người lãnh đạo của khu sinh tồn bị zombie cắn, cũng nhất định phải bị xử lý."
Nghê Dương vô thức đưa tay bảo vệ Tô Nhuyễn Nhuyễn sau lưng, đẩy người vào trong xe.
"Trốn vào trong."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng cong mông bò vào trong xe, cố gắng làm một cục tạ biết nghe lời.
Bên kia, Cung Quý thừa dịp Nghê Dương chưa chuẩn bị, lập tức tấn công Nghê Dương.
Nghê Dương tính cảnh giác cực cao né tránh.
Lưỡi dao vô hình rạch qua cửa kính xe quân đội, để lại một vết cắt thật sâu vết cắt.
Ba ngày trước, Nghê Dương đối đầu với nữ hoàng zombie, cơ thể còn chưa hồi phục, thậm chí có thể nói là suy yếu vô cùng.
Lưỡi dao hiểm ác của Cung Quý gần như gϊếŧ chết cô.
Lúc Nghê Dương chật vật trốn tránh, quần áo trên người bị rạch nát.
Cung Quý nhìn thấy trên cánh tay Nghê Dương quấn băng vải, hai mắt phát sáng.
Tìm được rồi!
Lưỡi dao tiếp tục xé gió mà đến, trong lúc gã muốn xé băng vải trên cánh tay Nghê Dương ra, đột nhiên, một dây leo từ trong cửa sổ xe bay ra, trói chặt lấy Cung Quý.
Cung Quý lập tức bị quấn thành một cái kén, treo ở giữa không trung.
Nghê Dương thở ra một hơi, cô từ dưới đất đứng dậy.
Lại không ngờ còn chưa đứng vững, cái kén bỗng nhiên lắc một cái, sau đó lại là lắc một cái.
Kén bị phá ra, lưỡi dao vô hình rạch dây leo ra, cứa ra tạo thành nhiều vết thương.
Dây leo bị đau rụt về, trốn trong lòng Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc hu hu.
Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng sức nắm chặt lá của nó mắng: Đồ ăn hại!
Nghê Dương bị tên gà trống bắt lấy.
Cung Quý xé lớp băng vải trên cánh tay Nghê Dương ra, thấy được trên cánh tay cô có vết thương từng bị zombie cắn, vẻ vui mừng không giấu nổi trên khuôn mặt gã.
"Nghê Dương, tôi cũng không có cách nào khác.
Cô đã bị zombie cắn, tôi cũng chỉ có thể xử lý giúp cô."
Cung Quý vươn tay, nơi đầu ngón tay có thể nhìn thấy loáng thoáng những lưỡi dao vô hình đang xoay quanh.
Ánh mắt độc ác mà tham lam của Cung Quý dừng trên đầu Nghê Dương.
Nơi đó có tinh hạch.
Mà lại là tinh hạch hệ lôi vô cùng mạnh mẽ, nếu như gã có được nó, nói không chừng có thể biến thành tam hệ dị năng giả!
Cung Quý hưng phấn khiến mặt đỏ bừng.
Lại không ngờ từ nơi xa đột nhiên một ngọn băng nhọn bay tới.
Cung Quý vô thức dùng lưỡi dao vô hình ngăn cản.
Ngọn băng phá vỡ.
Vụn băng rơi trên người Cung Quý, phát ra kết băng "Răng rắc răng rắc".
Đồng thời nhanh chóng lan dọc theo cơ thể Cung Quý trói chặt gã.
Cung Quý trong nháy mắt đã biến thành một bức tượng băng.
Mà trước khi biến thành tượng băng, Cung Quý giận dữ mắng về một phía nào đó, "Bắc Đống!".