Trên ghế salon, Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm chính mình thút thít, "Vì sao dâu tây lại có hạt? Vì sao thanh long lại có hạt? Vì sao anh lại có tóc?"
Người đàn ông tay trái lọc hạt dâu tây, tay phải lọc hạt thanh long, liếc mắt nhìn cô gái ngồi cằn nhằn bên cạnh mình, còn chưa lên tiếng cô đã đỏ hoe hai mắt, mắt đẫm lệ bắt đầu khóc, "Anh dữ với em ~" cô gái nhỏ tủi thân vô cùng.
Lục Thời Minh chưa kịp nói lời nào cũng thấy oan ức vô cùng.
Hắn nhắm nghiền hai mắt.
Tô Nhuyễn Nhuyễn càng thấy tủi thân hơn, "Anh không những dữ với em mà còn không muốn nhìn thấy em nữa...!Ư ư ư..."
Hắn than nhẹ một tiếng, đưa tay đè lại đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn, bịt miệng cô bằng quả dâu tây đã lọc hạt, "Ăn ngon không?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức liền nín khóc, gật đầu, "Ngon nhắm."
Cuối cùng cũng chặn lại miệng nhỏ của cô gái, Lục Thời Minh đứng lên đi ra ngoài.
"Anh đi đâu đó?" Tô Nhuyễn Nhuyễn lẩm bẩm.
"Đi vệ sinh."
"À, vậy anh quay lại sớm một chút nha."
Lục Thời Minh ra ngoài đi vệ sinh, Tô Nhuyễn Nhuyễn ăn xong rồi dâu tây, bỗng cảm thấy vô cùng phiền não.
Cô sờ bụng nhỏ bằng phẳng của mình, thực sự khó có thể tưởng tượng nổi trong này lại chứa một sinh mệnh.
Nghê Dương mở cửa ra đi vào liền thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn đang cúi đầu, có vẻ không vui lắm.
"Tô Nhuyễn Nhuyễn, cô sao rồi?"
Cô gái lắc đầu, vẻ mặt càng thêm phiền muộn như bà cụ non, ra vẻ cầm gô trà sữa trước mặt uống một ngụm.
Ngon quá!
Nghê Dương bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhìn bụng cô chăm chú cả năm phút rồi thần bí lấy một vật từ trong túi ra đưa cho cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm, súng?
"Thứ này tặng cho em bé." Nghê Dương có chút ngượng ngùng, "Đạn đã lắp đầy.
Nếu không đủ thì bảo bé đến tìm tôi lấy."
Tô Nhuyễn Nhuyễn:???
"Nó còn chưa thành hình đâu."
"Cô thì biết cái gì! Kỹ năng bắn súng phải nắm vững từ trong bụng mẹ!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn:...!Dạ chị.
Tiễn Nghê Dương đi thì Tiêu Trệ tới.
Anh đưa cho Tô Nhuyễn Nhuyễn những bộ quần áo trẻ em do anh làm, "Đây là quần áo trẻ em tự tôi làm.
Cotton 100%, dù là bé trai hay bé gái cũng có thể mặc được."
Nhìn Tiêu Trệ cao lớn thô kệch vậy mà không ngờ còn biết may quần áo, hơn nữa còn may hai mặt, lần lượt là màu xanh dương và màu hồng.
Nếu sinh bé trai thì mặc mặt màu xanh dương ra ngoài còn nếu sinh bé gái thì mặc mặt màu hồng ra ngoài.
Ban đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn còn thán phục tay nghề của Tiếu Trệ tay nghề, nhưng sau ba lần tìm được kim may trong quần áo, cô quả quyết nhét súng và quần áo xuống dưới ghế sô pha.
Người tặng quà tấp nập.
Tiếu Bảo Bảo tặng một con gấu bông.
Nghê Mị tặng một thùng son môi, khoa tay múa chân nói có thể để em bé đánh son ba năm không trùng màu.
"Nếu tôi sinh bé trai thì sao?"
"Ôi trời, bây giờ còn phân nam nữ gì nữa."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Cảm ơn cô nhé, mời cô đi cho.
Nghê Mị bị đuổi ra ngoài, Chu Diễm liền lập tức tiến đến.
Cậu nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn càng lúc càng xinh đẹp, khuôn mặt trong trẻo, mềm mại trước mặt, lấy hết dũng khí nói: "Nhuyễn Nhuyễn, tôi không để ý đâu! Con của cô chính là con của tôi! Cô sinh con khổ cực như vậy sao tôi sẽ so đo nó là con của ai chứ! Tôi nhất định sẽ coi nó như con đẻ!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn không hiểu sao bỗng cảm thấy lời thoại này có chút quen tai.
Cô nhìn Chu Diễm trước mặt đang lén lút (quang minh chính đại) nhìn lén lời thoại được chép trong lòng bàn tay, mặt đỏ ửng đọc xong bỗng bị Lục Thời MInh một cước đá bay khỏi cửa sổ.
Ừm, tầng 18.
Tầng lầu như vậy khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn có chút hoài nghi liệu Chu Diễm còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không.
Màn tặng quà cuối cùng cũng kết thúc.
Buổi tối, Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm gô trà đứng trước cửa sổ nhìn bức tượng nữ thần, một lần nữa thở dài.
Lục Thời Minh đứng bên cạnh cô, rũ mắt nhìn cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói, "Anh không cảm thấy còn thiếu gì đó sao?"
Lục.
Thẳng nam.
Thời Minh, "Thiếu cái gì?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn tức giận, loại chuyện này sao có thể để con gái nói cơ chứ! Co nắm cổ áo hắn, kiễng chân, "Anh còn chưa cầu hôn em!"
Hắn khẽ cười một tiếng, ghé sát tai cô nói, "Cô bé ngốc, anh không quên đâu."
Tô Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ áp mặt vào ngực hắn, cảm thấy ánh trăng đêm nay thật đẹp!
...!
Tô Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ chờ đợi màn cầu hôn của Lục Thời Minh.
Lần chờ đợi này kéo dài một tháng lẻ tám ngày.
Không chờ nổi nữa, cô cảm thấy mình như bị xem nhẹ vậy.
Tức, hừ!
Tô Nhuyễn Nhuyễn quyết định bụng mang dạ chửa bỏ nhà ra đi, nhưng còn chưa ra đến cửa phòng đã bị dâu tây trong Lục Thời Minh hấp dẫn ánh mắt.
Thôi được, ăn xong dâu tây rồi đi.
Ăn xong dâu tây, người đàn ông kia nói hôm nay có một bộ phim khá được.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lười biếng nằm trên ghế salon, bị Lục Thời Minh nửa ôm đưa ra ngoài.
Trong lâu đài có một rạp chiếu phim tư nhân cỡ nhỏ.
Khi Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh đến, trong rạp đã có rất nhiều người.
Trong rạp đang chiếu một bộ phim hoạt hình.
Hơn nữa vừa xem đã biết là truyện cổ tích công chúa và hoàng tử đấu trí với mụ phù thủy, sau đó sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn say sưa xem.
Lục Thời Minh ngồi thẳng lưng, thỉnh thoảng lại nhìn giờ, sau đó hắn đột ngột đứng dậy, đi đến chỗ màn chiếu.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đang tập trung tinh thần xem phim, không có chú ý tới động tĩnh của Lục Thời Minh.
Trong phim, công chúa xinh đẹp đang đứng trong bụi hoa, hoàng tử mặc trang phục bảnh bao cầm chiếc trong tay.
"Hỡi nàng công chúa xinh đẹp..."
"Hỡi nàng công chúa xinh đẹp."
Âm thanh trong phim hòa với giọng nói lạnh lùng của người đàn ông.
Hoàng tử mặc trang phục tinh xảo phong cách châu Âu, thân cao chân dài như từ trong màn ảnh bước ra, nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông đứng trước màn chiếu lại chói mắt khiến người ta nín thở.
Hắn đứng đó, dáng người cao ngất, khí chất xuất chúng.
Đôi tay trắng nõn mảnh khảnh nâng một chiếc hộp nhung đỏ, nở một nụ cười với Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Trước mắt bao người, người đàn ông hoàn mỹ đó quỳ một chân xuống, giơ tay phải lên nói: "Hỡi công chúa của tôi, nàng có bằng lòng gả cho tôi không?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngạc nhiên che miệng của mình, sau đó ôm gói bắp rang, vội vội vàng vàng giẫm lên đầu Nghê Dương và Tiếu Trệ đầu đang ngồi hàng trước, chạy về phía hắn.
Nghê Dương, Tiếu Trệ:...!
"Em đồng ý, em đồng ý!"
Grào, không ai có thể cướp với cô hết!
...!
Ba tháng sau, một hôn lễ linh đình được tổ chức trong lâu đài.
Tòa giáo đường trong lâu đài đã được tu sửa.
Dưới ánh mặt trời, những khung kính xinh đẹp phản chiếu ánh bảy màu.
Cánh cửa giáo đường được mở ra.
Tô Nhuyễn Nhuyễn mặc váy cưới trắng trông thật dịu dàng.
Ánh nắng chiếu xuống kéo dài bóng cô, cô gái xinh đẹp không gì tả nổi, tựa như tiên nữ giáng trần.
Mọi người nín thở, nhìn tiên nữ đang nhẹ nhàng bước về phía bọn họ.
Những đóa hoa trắng từ trên trời rơi xuống, vương trên người cô.
Dưới mặt đất ngoài giáo đường, những đóa hoa trắng nhỏ nhô lên khỏi lớp đất bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy, nở rộ thành từng vùng sau lưng Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Hương hoa ngọt ngào tràn đầy trong khoang mũi mỗi người trong giáo đường, trên gương mặt họ là vẻ yên bình và ấm áp.
Dây leo nhỏ bé xách tà váy dài của cô tạo thành những gợn sóng.
Dưới mỗi bước chân của cô là một đóa hoa xinh xắn nở rộ.
Đôi chân mang giày cao gót bước đi nhẹ nhàng, linh hoạt, nho nhã và xinh đẹp.
Đóa hoa kia quấn lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô leo lên trên, lướt qua eo nhỏ thon thả bằng một nắm tay, leo lên cánh tay trắng như tuyết, quấn lên cái cổ trắng ngần, uốn lượn ở bên thái dương.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đi đến trước mặt Lục Thời Minh.
Hắn mặc bộ âu phục tinh xảo và quý phái màu trắng.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay, đỡ lấy đóa hoa xinh đẹp bên tai Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Đóa hoa bên thái dương cô nở rộ thật xinh đẹp và rực rỡ.
Hoa trắng mềm mại còn cô thì ngây thơ, trong sáng.
Đóa hoa leo lên ngón tay Lục Thời Minh, cẩn thận như đang thăm dò.
Dây leo quấn lấy nó, đẩy nó lên người Lục Thời Minh.
Những bông hoa nhỏ màu trắng bạo dạn quấn lấy nhau, trên cơ thể người đàn ông nở ra những bông hoa to nhỏ màu trắng, kết thành chùm, giống như chất thành một biển hoa.
Ánh nắng rực rỡ.
Dưới sự thúc đẩy của dây leo, những đóa hoa trắng như nấm mọc sau mưa, che kín cả giáo đường.
Nó leo lên vách tường, leo lên nóc tòa giáo đường.
Nó vươn ra từ một cửa sổ nhỏ và bao bọc xung quanh bên ngoài giáo đường.
Những chú chim bồ câu trắng tung bay, thánh ca vang lên.
Đây như phép màu thần kỳ nhất, đẹp nhất thế gian.
Cún con tròn vo mặc váy xinh đẹp, bước trên đôi chân ngắn tũn, trong miệng ngậm một giỏ trúc, lon ton đi tới.
Zombie chó chơi đùa trong biển hoa, xuất hiện sau lưng Lục Thời Minh, đưa giỏ trúc ngậm trong miệng cho hắn.
Lục Thời Minh xoay người, lấy ra hộp nhẫn trong giỏ trúc.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng cầm hộp nhẫn từ trong giỏ của cún con.
Dưới ánh mặt trời, hai chiếc nhẫn đơn giản, phóng khoáng, không hề trang trí, chỉ khắc tên viết tắt của đối phương ở mặt trong của nhẫn.
Cha xứ mặc áo bào đen đứng giữa hai người, nói với Tô Nhuyễn Nhuyễn: "Cô dâu, con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng? Sẽ luôn yêu, chăm sóc, tôn trọng, chấp nhận, chung thủy với người đàn ông này cho đến khi lìa đời dù cho ốm đau hay khỏe mạnh, hoặc bất kỳ lý do gì khác?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn người đàn ông trước mặt, mắt đỏ hoe.
Cô ngước mặt, gật đầu, mắt long lanh ánh nước, "Con đồng ý."
Trên mặt Lục Thời Minh nở nụ cười, buông lỏng dây leo bị siết chặt suýt thành dây leo khô.
Dây leo tủi thân đi tìm hoa trắng ôm một cái.
Cha xứ vui mừng quay đầu, "Chú rể, con có..."
"Tôi đồng ý lấy người phụ nữ này làm vợ.
Luôn yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, chấp nhận, chung thủy với cô ấy đến cuối đời dù cho ốm đau hay bệnh tật, hoặc bất kỳ lý do gì khác.
Tôi yêu cô ấy bằng cả sinh mạng của tôi."
Lục Thời Minh ngắt lời cha xứ, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh kia nhìn thẳng vào mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Trong mắt hắn chứa đựng sự dịu dàng và quyến luyến chỉ dành riêng một mình cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn dang hai tay ôm chặt hắn.
Cuối cùng họ cũng đã thuộc về lẫn nhau, trở thành một phần không thể chia cắt trong sinh mệnh mỗi người
....!
"Tôi nghe nói phụ nữ sinh con như bước một chân vào Quỷ Môn quan.
Không một ngày một đêm là không ra..."
"Sinh rồi sinh rồi!"
Trong phòng sinh truyền đến âm thanh ngạc nhiên.
Y ta ôm em bé lao ra, "Là bé trai! Ba cân tròn! Sao có thể chuẩn như vậy nhỉ!"
Nghê Dương: Chờ một chút, cô còn chưa nói hết câu mà, mới đi vào có mấy phút sao đã sinh rồi?
"Tôi đỡ đẻ nhiều lần như vậy mà chưa có lần nào thuận lợi như lần này.
Ba phút đã sinh rồi mà chẳng cần làm tê chút nào."
Lục Thời Minh đã tiến vào phòng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nằm ở trên giường, gào khóc.
"Khó sinh quá, tôi không sinh nữa, khó sinh quá đi!"
Y tá đỡ đẻ bên cạnh đã nói với Tô Nhuyễn Nhuyễn rằng đã sinh xong rồi nhưng người phụ nữ đang gào thét kia không lọt vào tai, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.
"Đã sinh xong rồi."
Lục Thời Minh đi qua, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị bóp mặt, cuối cùng cũng nhìn thấy Lục Thời Minh đứng trước mặt mình.
Cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bắt đầu nức nở, "Sao anh không vào với em?"
"Không phải mới vừa nãy em cứ nhất quyết muốn anh ra ngoài?"
Được đấy, tôi bảo anh ra ngoài là anh liền ra ngoài.
Chẳng có chút chủ kiến nào cả.
"Em đói rồi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn ấm ức bĩu môi.
"Muốn ăn cái gì?"
"Muốn ăn chân giò..."
Y tá bên cạnh ôm đứa bé vừa mới chào đời đã có giá trị nhan sắc bùng nổ bước đến, vẻ mặt yêu thích không nỡ buông tay, "Hiện tại thai phụ còn chưa thể ăn đồ dầu mỡ như vậy.
Nào, nhìn em bé đi, đây là con của hai người...!Thật quái lạ, sao bé không khóc..."
Lục Thời Minh giơ cái rìu của mình lên, "Anh đi giết heo cho em."
Đôi mắt to tròn đen láy của bé con nhìn thấy cái rìu bỗng òa khóc.
Cô y tá vui vẻ nói: "Ôi, ôi, cuối cùng cũng khóc rồi! Đã nghĩ xong tên bé chưa?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn dạt dào tình cảm: "Thằng bé do tôi mang thai mười tháng, ăn nhiều thùng cơm như vậy mới sinh ra được, vậy gọi là Thùng Cơm đi."
Y tá:...!
Lục Thời Minh mặt không chút thay đổi nói: "Đây là nhũ danh."
Y tá:...!Cũng có tốt hơn tí nào đâu trời!
"Oa a a!" Thùng Cơm khóc dữ dội hơn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn tự hào nói: "Anh xem, Thùng Cơm rất thích cái tên này!".