Bất kể là người hay vật thì với anh ta mà nói, đều chẳng phải chuyện to tát gì.
Giang Vãn dựa sát tay vịn ghế sô pha rồi ngồi xuống bên cạnh, nghĩ nghĩ, cô lại dịch tới gần Bùi Vân Khởi một chút.
"Ngày mai khi trời sáng tôi sẽ đi tìm bạn mình, những đồ tôi mang theo nếu anh cần thì có thể lấy đi.
Không thì tôi sẽ băn khoăn."
Bùi Vân Khởi là người tốt, nhưng Giang Vãn đã quen sống một mình.
Vả lại cô cũng không rõ thuộc địa của Bùi Vân Khởi là như nào, không có ý định gia nhập bừa.
Bùi Vân Khởi thu dọn đồ, câu được câu không: "Được.
Lúc chưa tìm được, nếu không có chỗ đi thì cô có thể tới đây.
Ngày kia thì tôi đi rồi."
Anh ta tốt thật...!Giang Vãn thầm cảm thán.
Sau đó, nghi vấn mà cô thắc mắc đã lâu lập tức trồi lên.
Bởi tâm tình lòng hiếu kỳ hại chết mèo thúc đẩy, cô bèn dò hỏi: "Tôi có thể hỏi một chuyện không...!Chính là...!Chính là động tĩnh mà anh đánh bay đám xác sống hồi chiều là phát ra từ chỗ nào?"
"Gió xoáy do tôi tự nghĩ ra." Bùi Vân Khởi đáp: "Tôi có dị năng hệ Phong."
Trong không khí lập tức vang lên tiếng Giang Vãn hóa đá rồi sụp đổ.
"Dị...!Dị năng..."
Cô thốt lên ngữ khí mơ hồ bất định và vẻ mặt không dám tin được ba giây, động tác tay của Bùi Vân Khởi khựng lại.
"Cô...!Không phải là cô xuyên không tới đây đấy chứ?" Anh ta thử suy đoán.
Toàn thân Giang Vãn cứng ngắc, cô cảm thấy đầu hơi váng vất.
Rốt cuộc là cô không đúng hay Bùi Vân Khởi bất thường?
Nhưng người ta trông có điều kiện, hào phóng khéo léo, hoàn toàn không giống bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng có vấn đề về đầu óc hết.
Vả lại cô là một người nhà quê sống cô độc nhiều năm, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì là điều hoàn toàn có khả năng.
Ngay cả xác sống không rữa nát chỉ ăn thịt người này đều có thể tồn tại, thì việc loài người tiến hóa có được dị năng là chuyện không quá ly kỳ.
Nhưng vì đã quen cẩn thận nên Giang Vãn vẫn cố gắng che giấu, không khai thẳng: "Ha ha ha ha ha ha ha...!Tôi chỉ hỏi qua vậy thôi..."
"Vậy làm sao trông cô như thể chưa thấy dị năng bao giờ?" Bùi Vân Khởi không định bỏ qua cho cô, truy hỏi: "Dị năng của cô là gì?"
Phản ứng này của Giang Vãn vừa không thích hợp lại vừa buồn cười, làm anh ta bị khơi dậy sự tò mò.
Nghe Bùi Vân Khởi hỏi, Giang Vãn thầm kinh hãi.
Cô loáng thoáng có suy đoán, chẳng lẽ tất cả mọi người đều có dị năng, chỉ mỗi cô là không?