Tận Thế Sống Lại Một Kiếp Ăn Một Trảm Của Ta

Lăng Tú tỉnh lại, nàng có chút mơ hồ, cánh tay vẫn còn chút tê.

“Ân công, từ từ thôi. Đừng vội.”

“Đây là đâu?”

“Ân công quên rồi sao, chúng ta đang ở Chu gia.”

Lăng Tú nhíu mày, đúng rồi, nàng đã dồn hết sức giề xác sống cấp A rồi ngất đi.

“Lăng tỷ, ngươi tỉnh rồi, ta lo chết mất.”

Đường Thi thấy Lăng Tú đã tỉnh vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.

“Ta ngất đi bao lâu?”

“Nửa ngày. May nhờ có Chu tiểu thư chữa trị.”

Từ đâu lại có cái Chu tiểu thư, không xong, chẳng lẽ nàng chưa giết chết Chu Gia Châu xác sống mà cả đám bị kỹ năng của nàng hôn mê.

“Không cần khách khí, chính mọi người đã cứu Đông Đông cùng Ngọc Ngọc, cũng lại giải thoát cho cha ta cùng tỷ tỷ. Phải là ta cảm tạ các ngươi mới đúng.”

Lăng Tú nhìn qua bên cạnh, nữ nhân này có tới sáu phần giống Chu Gia Châu nhưng lại xinh đẹp hơn. Nàng trông cũng rất trẻ tuổi.


“Lăng tỷ, đây chính là Chu Mộng Dao, Chu tiểu thư. Nàng cũng là một dị năng giả.”

Rõ ràng đầu óc còn chút mơ hồ Lăng Tú đưa tay ra nắm lấy tay của nàng rồi lại quên chưa thả ra. Đường Nghiên hừ một tiếng.

“Đã nói không thần tượng, ân công sao lại nắm chặt không buông?”

“A?”

“A cái gì mà a!”

Đường Nghiên biến thành hũ giấm chua, Lăng Tú lúc này mới nhớ mình vẫn còn nắm tay Chu Mộng Dao.

“Cái kia ta xin lỗi, đầu óc ta còn chút mơ màng.”

“Không sao Lăng tiểu thư. Ngài cứ nghỉ ngơi cho khoẻ.”

Đường Thi tiến lại đưa cho Lăng Tú viên tinh thạch to cỡ quả vải.

“Càng ngày càng hiểu ý ta.”

Lăng Tú sờ viên trắng xám tinh thạch vui vẻ nói. Thế này mới xứng đáng với công sức này bỏ ra.

Bữa tối tại Chu gia, là mì tôm cùng đồ hộp.

“Xin mọi người nhận tạm bữa cơm đạm bạc thay lời cảm ơn, chờ tới lúc quân đội tới cứu viện, chúng ta sẽ trải qua tốt hơn.”

Lăng Tú đám người khách khí nói đa tạ. Chỉ có Hoắc Như Ngọc vùng vằng.

“Ta muốn ăn thịt, mấy sợi mì này không ngon.”

Hoắc Thuỵ Đông vội dỗ dành muội muội, bình thường Lăng Tú cho bọn hắn ăn quá tốt. Giờ muội muội không chịu ăn là điều bình thường. Hắn cũng bất lực thở dài, là cha mẹ nuông chiều khiến Bảo Ngọc sinh thói hư.

“Ngọc Ngọc ngoan, tiểu di đút ngươi nhé.”

“Không, ta muốn ăn thịt, Nghiên tỷ ta muốn ăn thịt.”

Lăng Tú gân xanh khẽ giật, biết nàng chỉ là đứa trẻ 3 tuổi nhưng vẫn có chút khó chịu. Đường Thi cùng Đường Nghiên đều nhìn Lăng Tú, trông sắc mặt Lăng Tú lạnh đi mấy phần thầm kêu không ổn. Hoắc Thuỵ Đông cũng vừa vặn nhìn lên, hắn sợ tới mức hoá thành chim cút chúi mặt xuống dưới. Thầm nghĩ tiểu tổ tông này mà còn mè nheo, sét sẽ giáng xuống đánh nát bàn cơm mất. Càng nghĩ càng sợ liền dỗ dành em gái nhiều hơn.

“Ngọc nhi, ngươi tại sao lại trước mặt khách nhân không giáo dưỡng như thế!”


Chu Mộng Dao vỗ bàn một tiếng, đừng nhìn nàng trẻ tuổi, nàng so với bất kì ai ở Chu gia đều nghiêm túc hơn.

Hoắc Bảo Ngọc bị Chu Mộng Dao làm cho giật mình, nước mắt vừa chuẩn bị rơi bị Hoắc Thuỵ Đông chặn lại. Lăng Tú lia mắt tới hai người theo sau Chu Mộng Dao, là một nam một nữ. Nam nhân giống như bình thường bảo tiêu, nữ nhân hẳn là một sát thủ.

Cảm giác được tầm mắt của Lăng Tú, nữ nhân kia ngẩng đầu nhìn về phía nàng nở nụ cười, nhưng Lăng Tú biết nàng sẽ không thân thiện tới thế. Tuy nghĩ vậy, Lăng Tú vẫn gật đầu khẽ mỉm cười lại với nàng.

Bữa ăn diễn ra trong sự bực bội, khó chịu. Nhóm Lăng Tú dự định ở đây tạm một đêm, sáng mai còn trở về. Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình. Mà cũng không hẳn, đó chỉ là nơi nàng đem cướp từ Mạnh Khanh thôi.

“Ngày mai chúng ta sẽ rời đi, Hoắc Thuỵ Đông cùng Hoắc Như Ngọc coi như đã trả về đúng chỗ.”

“Ngài đi vội vã vậy sao?”

“Ta cũng không thể ở lại làm phiền Chu tiểu thư. Được rồi không còn sớm, hôm nay ta đã rất mệt mỏi cần nghỉ ngơi sớm.”

Chu Mộng Dao định nói gì đó liền nuốt vào.

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Dứt lời Lăng Tú đóng cửa leo lên giường, nàng lấy tinh thạch trong không gian ra không kìm được vui mừng. Nàng hấp thụ viên tinh thạch trong tay đắm chìm cả đêm.

Hôm sau Lăng Tú vừa mở mắt biết bản thân đã lại tăng 2 level liền phá lệ cười to. Dù sao khu này cách âm cười cũng không ai biết.

Chu Mộng Dao để nữ vệ sĩ lên gọi Lăng Tú xuống ăn sáng, bữa sáng là bánh mì có chút khô. Lăng Tú ăn vội vàng miếng cho có lệ rồi từ chối.

“Nó không hợp với ngài ư?l


“Không phải, ta chỉ là nghĩ tới bỏ nhà mấy hôm trong lòng liền lo lắng tới không muốn ăn.”

Đường Thi, Đường Nghiên cũng vội gật đầu phụ hoạ không muốn lưu lại cho Chu Mộng Dao ấn tượng xấu. Chu Mộng Dao biết không giữ được người liền đưa tiễn ba người bọn họ ra cổng. Như Ngọc nay vẫn ngủ nướng chưa dậy, ngược lại Thuỵ Đông khóc tới đỏ cả mắt.

“Được rồi ta đi đây, tự chăm sóc mình cho tốt. Nếu moi não xác sống có tinh thạch để nâng cấp level.”

Lăng Tú nói xong cũng mặc kệ Chu Mộng Dao có nghe hay không, quay đầu đi thẳng. Sự thật là nàng không thích sự chia ly, nhất là nhìn ánh mắt đáng thương của Thuỵ Đông.

“Nếu nhớ chúng ta, có thể trở về tìm, hãy nhớ phải sống tốt, thật tốt.”

Đường Thi nhẹ vỗ vai Thuỵ Đông, Đường Nghiên ôm hắn vào lòng, cả hai nhìn Thuỵ Đông nốt lần cuối rồi bước đi theo Lăng Tú.

“Tiểu di, chúng ta theo Lăng tỷ có được hay không?”

“Không được, chúng ta cần ở đây chờ quân đội cứu viện sẽ an toàn hơn.”

Chu Mộng Dao là một người có phần cầu toàn, luôn muốn mọi thứ theo ý mình, việc nàng đã quyết chín ngựa kéo cũng không quay đầu.

Hoắc Thuỵ Đông cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của ba người, hắn thở dài rồi theo Chu Mộng Dao vào trong nhà. Cánh cửa sắt từ từ đóng lại.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận