Tận Thế Sống Lại Một Kiếp Ăn Một Trảm Của Ta

Cho tới chợp tối mới ngưng lại, nàng xoa bụng đói liền đi tới một quán mì gần đó bưng lên bát mì húp cả nước.

“Mì ngon, ông chủ, đóng gói hai mươi tô mang về.”

“Tiểu cô nương, đây là đang đùa ta?”

“Lão bản, một trăm tô mì bao nhiêu tiền?”

Lão bản sửng sốt vẫn báo giá, Lăng Tú quẹt thẻ.

“Ngày mai nhà ta họ hàng qua chơi rất đông, ngài mang mì tới kho ở địa chỉ này. Ta sẽ đích thân chờ ngài.”

Nói rồi Lăng Tú ung dung ra khỏi quán, nàng hít thở không khí trong lành. Còn một tuần nữa, nàng có rất nhiều thứ để làm nhưng tiền đã gần hết. Nàng gọi tới số mẫu thân, chuông kêu tới đợt thứ sáu mới có người nhấc máy.

“A Tú sao, có chuyện gì vậy?”

“Mẹ, ta hết tiền, ta cần thật nhiều.”

“Bao nhiêu?”

Lăng Tú mở miệng báo giá, bên kia đầu dây im lặng một chút.

“Mẫu thân, mẫu thân chơi với ta.”


Tiếng trẻ con bên kia vang lên, là con của mẫu thân cùng người chồng mới.

“Được. Tiểu Bảo ngoan chờ mẫu thân chút.”

Mẫu thân mềm giọng nói, giọng nói này nàng chưa từng được nghe mẹ nói với mình bao giờ. Điện thoại cúp, rất nhanh tài khoản lại có tiền. Chồng mới của mẹ làm bên an ninh có rất nhiều tiền, Lăng Tú cũng không lo mẹ nàng sẽ không đưa. Nàng nhếch môi tiếp tục ấn số phụ thân, phụ thân là dân kinh doanh, so với mẫu thân càng có tiền.

“Chuyện gì?”

“Ta cần tiền.”

“Làm gì? Bao nhiêu?”

“Mở kinh doanh, trăm triệu.”

Bên kia truyền tới tiếng hít lạnh.

“Có chắc sẽ làm được? Kinh doanh gì? Cần ta giúp?”

“Đa tạ phụ thân, ta chắc chắc sẽ thành công, giúp đỡ thì không cần.”

Nàng biết hắn sẽ giúp nàng, so với mẫu thân thì ít nhiều phụ thân vẫn quan tâm nàng hơn một chút. Cũng chỉ một chút.

“Được, trong vòng một năm nhất định phải trả lại.”

Phụ thân nói xong cúp máy, tiền lại vào tài khoản. Lăng Tú bắt đầu tiến tới các hiệu thuốc, mỗi tiệm nàng đều không dám mua quá nhiều khiến bọn họ sinh nghi.

Đêm nàng trở về phòng, tắm rửa đánh răng rồi nằm trên chiếc giường ngủ một giấc thật ngon.

Hôm sau nàng ra kho nhận mì, một trăm bát mì rất nhanh lại tiến vào trong không gian dị năng. Nàng đã thử qua, ngoại trừ nàng không vật sống nào có thể tồn tại trong kho dị năng. Nàng lại tiếp tục đặt thêm thật nhiều nước. Còn chỗ ở, nàng đã ngắm tới một ngôi nhà vùng ngoại ô. Đây là nhà của thiếu gia Mạnh Khanh. Hắn kiếp trước cũng thuộc kẻ phản bội, nàng từng đi ngang qua cứu hắn. Khi ấy hắn đang trốn trong hầm trú ẩn, từ hầm trú ẩn có camera quan sát xung quanh. Hắn cũng là một tên mê tận thế, căn hầm của hắn được cải tạo chắc chắn tránh được bom đạn nằm dưới mặt đất. Nàng từng nhìn qua, căn hầm giống như một căn nhà với đầy đủ mọi thứ, kể cả máy chơi game, sách truyện. Nàng đoán nếu không phải do thiếu thức ăn, hắn sẽ lại tiếp tục sống trong đó.

Đây là bí mật mà chỉ nàng biết.

Thời gian cứ như vậy trôi, nàng cũng thu thập thật nhiều đồ ăn và nước uống. Đêm cuối cùng, Lăng Tú ăn xong chiếc pizza lau miệng đem theo một chiếc khăn che mặt đen giống như mấy tên cướp.

Nàng nhìn thiên thạch loé sáng phía chân trời, chỉ vài tiếng nữa thôi. Mọi thứ sẽ thay đổi.

Nàng tới gần trung tâm thương mại, đột nhập dùng dị năng làm hỏng hệ thống điện để tránh bị camera quay lại. Quần áo mùa đông, mùa hè đều thu lại. Điện thoại sạc đa năng đều thu lại, đồ ăn thức uống đều thu lại, thuốc thang mỹ phẩm cũng thu lại. Tất cả những gì có ích đều bị nàng thu hết vào túi. Vì dị năng cải thiện thân thể nên tầm nhìn đêm của nàng cũng tốt hơn, nàng tránh đi mấy tên bảo vệ mà không bị phát hiện. Mục tiêu tiếp theo là cây xăng, như cũ dùng dị năng phá huỷ camera, có điều cây xăng ở ngoài đường nên khó xử lí hơn, cũng may trời đã khuya, người đi lại ít, nàng cũng chọn những cây xăng ở chỗ vắng. Nàng đánh ngất bảo vệ, rút cạn kiệt cây xăng rồi rút lui. Cứ thế tiếp tục hướng tới các kho hàng đồ đông lạnh, cây xăng, siêu thị. Số lượng xăng dầu, đồ ăn, vật dụng ngày càng nhiều tới mức nàng nghĩ đầy cả kho dị năng.

Trời tảng sáng, nàng thong thả đi tới biệt thự của tên Mạnh Khanh. Lôi dị năng khiến tốc độ của nàng di chuyển bằng tầm một chiếc đạp địa hình.

Nàng ấn chuông cửa biệt thự, rất lâu mới có quản gia bước ra.


“Ngài là?”

“Ta cần gặp Mạnh công tử có việc gấp. Mạnh công tử đã hẹn ta.”

Quản gia cầm tai nghe nói gì đó, nhờ được cải thiện mà nàng có thể nghe rõ.

“Công tử, có một nữ tử xinh đẹp bảo rằng ngài đã hẹn cô ta.”

“A? Có thể là Huỳnh Đường Nghiên cô nàng kia, để nàng vào.”

Lăng Tú gật đầu cảm ơn, đợi cánh cổng đóng lại. Tên quản gia rất nhanh co giật xùi bọt mép ngã xuống đất. Mấy tên vệ sĩ nấp gần đó thấy không ổn tiến tới đều bị nàng giải quyết. Tên đội trưởng cầm súng chỉ thẳng vào hướng nàng chưa kịp bóp cò đã bị dòng điện làm cho chết không kịp ngáp. Chỉ chưa đầy một phút, nàng đã lấy mạng hơn mười người.

Nàng cầm lấy súng từ tay tên đội trưởng thong thả đi vào. Căn biệt thự rộng rãi thoáng mát xây theo phong cách châu Âu, nàng tuy đã từng đến đây ở kiếp trước nhưng kiếp này vẫn không khỏi cảm thán sự giàu có của Mạnh gia. Rất nhanh đi tới phòng ngủ, lúc này Mạnh Khanh đang hì hục làm tình với một nữ tử nào đó. Nữ tử nhắm mắt nằm yên như xác chết, trông không giống một cuộc mây mưa thông thường.

“Huỳnh Đường Nghiên, ngươi đã tới.”

Nghe thấy tên gọi, nữ tử kia chợt mở mắt, nhận ra không phải người mình muốn gặp nữ tử lại nhắm mắt nằm yên.

“Chuyện gì đây?”

Mạnh Khanh ngạc nhiên khi thấy phản ứng của nữ tử trên giường, hắn quay đầu lại phía sau chỉ thấy họng súng đen ngòm đang hướng thẳng về đầu hắn.

“Cô… cô là ai?”

Bị súng chỉa thẳng đầu khiến Mạnh Khanh sợ tới mức mềm nhũn. Lăng Tú ra hiệu cho hắn mặc quần áo, đợi hắn mặc được chiếc quần đã bị nàng ép đi xuống tầng hầm.

“Tạo một mật khẩu mới để ta có quyền truy cập hầm.”


“Sao cơ?”

Chuyện hắn xây hầm, chính cha hắn còn không biết. Tất cả đều được làm trong bí mật, những người tham gia xây dựng căn hầm này đều bị hắn trừ khử.

“Nhắc lại lần cuối, thêm cho ta quyền truy cập vào hầm.”

Mạnh Khanh không phải kẻ ngu, hắn biết Lăng Tú tuyệt không phải người đơn giản. Hắn lo sợ nếu thêm quyền truy cập cho nàng, nàng sẽ giết hắn. Nhưng nếu hắn không làm, dù nàng giết hắn cũng không thể vào, hắn chỉ có thể câu giờ chờ cứu viện.

“Đoàng” một tiếng cùng tiếng hét thất thanh. Lăng Tú không nhân nhượng mà bắn vào chân hắn, Mạnh Khanh lúc này đã sợ tới tè ra quần, mùi khai phảng phất trong không khí. Cũng may súng đã lắp giảm thanh, nơi này là biệt thự cao cấp cách âm tốt, nếu không hàng xóm hẳn sẽ nghe thấy.

Mạnh Khanh oà lên khóc như một đứa trẻ, hắn sợ. Lăng Tú càng thêm lạnh lùng.

“Ngừng khóc và thêm quyền truy cập. Nếu không sẽ là cái chân khác của ngươi.”

Mạnh Khanh không thể giở trò câu kéo được nữa, hắn run rẩy cập nhật thêm quyền truy cập. Ngoại trừ vân tay còn có giọng nói và quét mắt.

Cuối cùng sau khi xong xuôi, Mạnh Khanh thấy nàng hài lòng cười với hắn. Chưa kịp xin tha hắn đã bị tia sét giật cho tim ngừng đập.

“Đại công cáo thành, Mạnh công tử cũng ra đi vui vẻ.”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận