Tận Thế Sống Lại Một Kiếp Ăn Một Trảm Của Ta

Trưa hôm sau, khi đám người đã tỉnh dậy khỏi cơm thác loạn, phần lớn đều trong trạng thái không thể tin được. Có người oà lên khóc, cũng có người che lấy cúc hoa tổn thương của bản thân.

“Ít nhất chúng ta đã tới nơi an toàn.”

“Đội trưởng cùng phó đội đâu?”

Những tiếng bàn tán xì xào vang lên, mọi người vội vã mặc đồ vào chỉnh tề, tất cả đều ăn ý không ai nhắc lại chuyện hôm qua.

“Thông báo, các người đã bước vào địa phận căn cứ của ta. Yêu cầu xếp thành một hàng ra bên ngoài nếu không sẽ bị xử lý.”

Giọng nữ có phần đanh thép vang lên, tất nhiên không ai khác ngoài Lăng Tú. Bây giờ tất cả đều đang bao vây quanh toà biệt thự, cảnh sát cầm lấy súng hướng thẳng hướng cửa.


“Xin nhắc lại lần cuối, các người đã bị bao vây. Ta đếm từ một tới ba không có người bước ra, nhận lấy chính là cái chết. 1…2…”

Lúc này có vài người xếp hàng đi ra trước, nhìn thấy đứng đầu là một nữ nhân mái tóc hai màu dựng đứng tự bay trong không trung, hai bên còn có vài người mặc trang phục cảnh sát cầm vũ khí hướng thẳng đầu bọn họ.

“Ôi ngài cảnh sát, từ từ chúng ta nói chuyện, ta chỉ là dân thường mà thôi.”

Tên đi đầu sợ hãi ngồi xuống, kéo theo mấy người phía sau cũng ngồi xuống theo. Bọn họ không muốn làm chim đầu đàn bị bắn chết.

“Chuyện gì xảy ra?”

Giọng nam khàn cất lên, người đàn ông to lớn bước từ trên lầu, nhìn thấy người bên mình đều đang quỳ xuống ôm đầu liền nhíu mày.

“Oắt con, có biết đang động vào ai không?”

Hắn lúc trước từng tham gia quân ngũ, xuất quân đi làm lính đánh thuê, vết đao liếm máu sống qua ngày. Mãi cho tới lúc chán cảnh chém chém giết giết mới kiếm một cô vợ, chưa được bao lâu thì tận thế tới. Hắn có dị năng hoá thú kèm theo kỹ năng từ trước nên luôn có cảm giác bản thân là vua của nơi này, đó là lí do hắn tự lập một căn cứ và chọn tới biệt thự trên núi để sống.

“Ngươi là cầm đầu căn cứ này?”

“Phải, là ta. Tiểu cô nương ta nhắc nhở ngươi một câu, ta giữ được bình tĩnh nhưng cây thương trong quần ta thì không.”

Vừa nói hắn vừa cười nhếch lên lộ ra răng nanh sói. Lăng Tú ra hiệu cho Đường Thi, nàng dùng dị năng tốc độ tiến lên, tên kia cũng khẽ giật mình một chút, hắn biến thành một người sói trong phút chốc né người khỏi cú chém của Đường Thi. Tất nhiên không phải hoàn toàn tránh được, mặt hắn đã bị sượt qua vết dao.


“Ồ là một người cũng có dị năng sao? Thú vị.”

Đường Thi đây là lần đầu đánh trượt mục tiêu, nàng lại tiếp tục tấn công. Khả năng của nàng thiên về tốc độ, còn hắn được cường hoá khá cân bằng, dần dần hắn đã quen lối đánh của nàng dễ dàng né được mà không bị dính dao nữa.

“Bắt được em rồi cô bé nghịch ngợm.”

Hắn tóm được tay của Đường Thi vừa định đưa lên hôn thì Liễu Nguyệt Vân xông tới, Đường Thi đưa ánh mắt cảm kích lùi về bên Lăng Tú. Liễu Nguyệt Vân thấy Đường Thi đã rút cũng lùi về, nàng không ham chiến.

“Đại ca uy vũ! Đại ca uy vũ!”

Bên kia vội vàng hô lên nịnh hót. Bọn hắn nhìn bên này cầm đầu là bốn cô nương cũng có chút khinh thường không bằng đại ca của hắn.

Lăng Tú sắp xếp lại suy nghĩ, người này nàng nhớ ra là ai rồi. Hắn là Lý Cường, cũng là một tên có tiếng tàn bạo. Nhưng điều này đáng sợ không phải hắn mà là vợ hắn.


Nàng từng nghe vài người đã từng thuộc cắn cứ Lý Cường kể lại, đầu tiên vợ hắn cũng rất tốt. Dị năng của nàng lúc đầu là điều khiển đồ vật không nặng quá 1/3 trọng lượng bản thân cũng như có thể khiến người khác giữ trạng thái thanh tỉnh trong một khoảng thời gian. Nhưng sau đó, Lý Cường càng lúc càng biến thái do dị năng thú hoá của hắn, hắn bắt đầu thích ăn thịt sống, rồi đổi qua ăn thịt người. Hắn thích nhất là ăn tươi nuốt sống kẻ thù theo đúng nghĩa đen. Cho tới lúc hắn ép vợ hắn ăn thịt người. Đầu tiên nàng không nghe theo bị hắn đánh đập bỏ đói, cái đói chiếm lấy nàng, miếng thịt người nàng từng sống chết không chịu ăn giờ bị nàng bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm.

Lúc này, phần còn lại của dị năng thức tỉnh. Chỉ cần nàng ăn thịt, nàng sẽ tiêu thụ được ký ức và dị năng của người đó. Chồng nàng phát hiện, hắn bắt đầu săn những dị năng giả yếu hơn đút cho vợ hắn ăn. Nàng mạnh hơn cũng là lúc đánh mất chính mình. Có quá nhiều ký ức dung hợp vào, nàng không còn biết bản thân là ai nữa. Trong căn cứ bầu không khí lo sợ bao trùm, cứ có người làm sai, hình phạt chỉ có một đó chính là bị vợ chồng họ ăn thịt hết. Người trong căn cứ tìm cách trốn thoát khỏi địa ngục trần gian này. Hai người bọn họ điên thật rồi.

“Người này phải trừ khử càng sớm càng tốt.”

Lăng Tú nghĩ như vậy cũng không kiêng nể gì nữa, nàng mới học được một kỹ năng mới sau khi lên đến level 15. Kỹ năng này rất mạnh nhưng cũng tốn sức, nàng coi nó như hậu chiêu.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Chồng ơi?”

Giọng phụ nữ, trưởng thành và quyến rũ. Đây là vợ hắn sao? Dị năng giả có thể ăn thịt để chiếm lấy ký ức cùng năng lực của họ. Lăng Tú thề, nàng chưa bao giờ thấy bộ ngực nào to khủng khiếp tới vậy. Khuôn mặt ngây thơ nhưng giọng nói cùng thân hình lại cực kỳ quyến rũ. Không thể phủ nhận tên Lý Cường này đúng là có số hưởng. Khoan đã, đây không phải lúc suy nghĩ linh tinh. Diệt trừ hai người này là điều sớm muộn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận