“Xin hãy cứu chúng ta, xin hãy cứu chúng ta!”
Một người bà ôm theo đứa cháu nhỏ chạy ra chặn đường Lăng Tú, người bà gầy gò ốm yếu, mái tóc bạc lưa thưa, răng cũng đã bị rụng vài cái.
Đứa bé trên tay bà mới chỉ lọt lòng chưa lâu, nằm trong chiếc khăn cũ kỹ, khuôn mặt đỏ hồng.
Liễu Nguyệt Vân vội đi tới đỡ lấy đứa bé.
“Lăng Tú, đứa nhỏ này đang bị sốt cao.”
“Trong nhóm chúng ta có ai biết về y học hay những thứ liên quan không?”
Vương Cầm rụt rè đứng ra.
“Ta đã học qua một khoá chăm sóc trẻ nhỏ cũng biết sơ sơ.”
Con trai Vương Cầm đã chết, đứa trẻ cũng chỉ mới hai tuổi bị phụ thân ăn sống trước mặt mẫu thân.
Nàng cũng đã trải qua một cú shock lớn nên giờ đối mặt với đứa nhỏ này, tình mẫu tử của nàng lan tràn.
“Xem ra chúng ta vẫn cần một bác sĩ chính quy hoặc một dị năng giả hệ chữa trị.”
Nói đến đây mắt Lăng Tú sáng lên, phải rồi, Chu Mộng Dao, nàng là dị năng giả chữa trị.
Bà cụ già đột nhiên ho lên, thân thể run lẩy bẩy.
Liễu Nguyệt Vân vội đỡ lấy bà cụ không để bà ngã ra đất.
“Cuối cùng ta cũng có thể yên tâm nhắm mắt.”
Nói xong bà trút hơi thở cuối cùng, bà cố gắng cầm cự mấy hôm nay vì đứa cháu duy nhất của bà.
Cha mẹ nó đều đi làm xa, đã có đến hai tháng chưa về nhìn con.
Đứa trẻ mới được bốn tháng tuổi gửi cho bà ngoại chăm sóc, tận thế tới, may mắn nhờ có sữa hộp hai bà cháu mới sống được tới giờ.
Liễu Nguyệt Vân phát hiện có gì đó bất ổn, nàng sờ lên xương sọ bà lão, có dấu vết của việc nứt xương sọ.
Nàng giao bà lão cho Tạ Siêu đứng gần bên cạnh đi vào trong ngôi nhà bà lão vừa chạy ra.
Căn nhà nhỏ cấp bốn lạc lõng giữa những ngôi nhà cao tầng đẹp đẽ xung quanh.
Cả căn nhà đều bừa bộn giống như bị xới tung trừ chiếc nôi em bé.
Có vẻ bà cụ này đã bị đám người sống sót tới cướp, bà chống trả thì bị bọn chúng đánh vào đầu.
Nàng còn nhìn thấy một hộp sữa được đặt ngay ngắn trên bệ bếp còn chút cặn dính lại.
Trên tường là ảnh cụ bà ôm đứa cháu, bên cạnh là hai vợ chồng khuôn mặt khắc khổ.
Nàng đi khắp một lượt, phát hiện ra một chiếc làn đi chợ cũ kỹ, bên trong toàn giấy bọc hoa quả.
Nàng đổ hết xuống, bên trong là chai nước còn một chút nước tầm hai đốt ngón tay, hẳn đây là nước bà giấu để pha sữa cho cháu mình uống.
“Liễu tỷ, đây mới chỉ là bắt đầu của tận thế.
Sau này, lương tâm chính là thứ không đáng một xu.”
“Lăng Tú, ta phát hiện ngươi đối với mọi thứ thật lạnh lùng.”
Trong không gian đầy lộn xộn bẩn thỉu, Liễu Nguyệt Vân hơi nghiêng mặt nhìn nàng, ánh mắt có phần lạnh lẽo, giọng nói mang theo sự nặng nề.
Lăng Tú lắc đầu định nói gì đó, cuối cùng không âm thanh nào phát ra.
Nàng lắc đầu rồi bước ra ngoài.
“Sự âm u của thế giới này, ta đã quá rõ.
Tình thương là thứ đáng giá nhất, cũng là thứ rẻ mạt nhất.”
Nàng lầm bầm một mình, nàng biết Liễu Nguyệt Vân bây giờ vẫn còn tin vào chính nghĩa, vào luật pháp, vào chính phủ.
Sau sự kiện này, Lăng Tú đổi hướng tới biệt thự Chu gia.
Khoảng cách giữa nàng cùng Liễu Nguyệt Vân lớn hơn một bậc.
Tối đó khi cả đoàn nghỉ ngơi ở một toà nhà ngẫu nhiên, Lăng Tú gọi Liễu Nguyệt Vân để trò chuyện riêng.
“Liễu tỷ, đừng quên tỷ đang ở dưới trướng ai, tỷ xem thái độ của tỷ đối với ta thế nào? Là do ta đã quá hiền lành sao?”
Lăng Tú bóp cổ Liễu Nguyệt Vân nhấc nàng lên, Liễu Nguyệt Vân còn chưa kịp dùng dị năng biến thân đã bị Lăng Tú giật sét tê liệt.
“Ngươi thì hiểu cái quái gì về thế giới tận thế này cơ chứ? Ngươi vẫn nghĩ bản thân là hiện thân của chính nghĩa sao? Thứ duy nhất tồn tại bây giờ là sức mạnh.
Hãy nghĩ tới những người đồng đội đã hy sinh của ngươi đi.
Nếu ngươi đủ mạnh họ đã không chết, nếu ngươi đủ mạnh đã không cần đi cầu cạnh ta.”
Từng từ từng chữ chậm rãi nói như xuyên vào trái tim Liễu Nguyệt Vân.
Nàng muốn nói lại bị Lăng Tú bóp chặt cổ.
“Ngươi nghĩ ta là ai? Chúa cứu thế? Bồ tát sống? Ta đối mọi thứ lạnh lùng nhưng ta đã giết sai người lần nào chưa? Đã cướp bóc ai bao giờ chưa? Liễu Nguyệt Vân, uổng công ta tin tưởng ngươi.
Nếu không, ngươi cùng đội của ngươi ôm theo đứa bé kia cút đi chỗ khác.
Ta không cần một đám người không biết nghe lời.”
Mặt Liễu Nguyệt Vân đỏ bừng, nàng chảy nước mắt do Lăng Tú bóp cổ nàng quá chặt.
Lăng Tú buông tay, ánh mắt nàng nhìn Liễu Nguyệt Vân chật vật trên đất mang theo đau xót.
“Là lỗi của ta… Từ giờ ta sẽ nghe theo lời ngươi nói.”
Sao mọi chuyện lại thành ra như này cơ chứ? Lăng Tú không biết, Liễu Nguyệt Vân cũng không biết.
Nàng cứ đứng im đó nhìn Liễu Nguyệt Vân nước mắt đỏ hoe khoé mắt ngồi trên đất.
“Ta…”
Xin lỗi hai chữ bị Lăng Tú nuốt vào trong cổ họng, nàng cần là người biết nghe lời chứ không phải người chất vấn nàng.
Liễu Nguyệt Vân trong ánh mắt không giấu nổi sự thất vọng, nàng biết Lăng Tú nói có lý, chỉ là sự lạnh lùng của Lăng Tú khiến nàng tổn thương.
Nàng muốn một Lăng Tú có tình cảm hơn là một người chai sạn cảm xúc thế này.
Nàng thích một Lăng Tú biết đùa giỡn, quan tâm tới nàng như buổi sáng nay.
Nàng… rốt cuộc là nàng muốn Lăng Tú phải như nào?.