Tận Thế Sống Lại Một Kiếp Ăn Một Trảm Của Ta

Nhiệt độ nóng tới kinh người, Lăng Tú gọi Đường Thi cùng Đường Nghiên xuống hầm trú ẩn để tránh nóng. Lúc này nàng chợt ảo não vỗ trán một cái.

“Lăng tỷ có chuyện gì sao?”

“Ta vừa nhớ ra ta mang theo người bạn học Tiêu Hinh.”

Tiêu Hinh giờ hẳn là bên Liễu Nguyệt Vân, vì quá bận rộn nàng đã quên mất. Lăng Tú cầm lấy bộ đàm.

“Liễu tỷ, tối nay tất cả chúng ta tập trung ở sân bên chỗ ta. Thành viên mới gia nhập khá nhiều nên cần giới thiệu. Đại gia cũng là sinh tử hoạn nạn trải qua cùng nhau ít nhất cũng phải có một bữa tiệc nhỏ. Đồ ăn ta ra, bát đũa cùng cốc các ngươi tự mang tới. Trưa nay nhịn tạm để dành bữa tối.”

“Đã rõ.”

Lăng Tú chuẩn bị vài cái bếp điện, ít ngô, ít thịt đông lạnh. Hôm nay sẽ là ăn lẩu, nàng không lấy quá nhiều, mỗi nâm chỉ được một túi thịt đông lạnh cùng hai bắp ngô. Nước uống nàng lấy ra ba chai rượu vang, do trong không gian nàng quá nhiều rượu vang, lấy ba chai cũng không có gì.


Tối đến, mọi người đều tập trung đầy đủ, không khí vẫn còn khá nóng nhưng không ai than phiền. Bọn họ nghe tới ăn tiệc ai nấy đều mừng.

Lăng Tú ra hiệu cho mọi người bê bếp ra bếp điện, trong đó bao gồm nồi đã có nước lẩu chế biến sẵn.

“Là ngô, trời ơi, đã quá lâu chưa biết ngô ra sao.”

Mọi người tự quây lại xếp thành hình tròn, bốn bếp được đặt chính giữa.

Bốn túi thịt bò đông lạnh được mang ra, ai nhìn thấy cũng phải nuốt nước miếng.

“May ta có một kho đá nên mới giữ được, nay là tiệc làm quen ăn sang một chút, biết đâu sau này thịt hỏng thì thật đáng tiếc.”

Lăng Tú nói nghe rất hào phóng, mọi người nhịn không được đồng loạt vỗ tay. Đường Nghiên thì thầm.

“Ân công, tất cả mọi người độ trung thành đều tăng cao.”

Lăng Tú gật đầu, phát mỗi người một gói mì tôm để ăn kèm. Trước tận thế, bọn hắn đi ăn lẩu thế này không đủ nhét kẽ răng thậm chí mắng cả quán lẩu nếu phục vụ ít đồ. Giờ ai cũng vui vẻ nhìn theo ít đồ ăn này, đã lâu rồi chưa được ăn thịt ăn rau, đây là một bữa tiệc đúng nghĩa với bọn họ.

“Trong nhà ta có ít rượu vang, các ngươi tự mình phân chia.”

Ngửi mùi thơm từ nồi lẩu, mọi người bắt đầu cho thịt vào trong. Mỗi người được chia có một ít thịt cùng chút xíu ngô ăn kèm với mì nhưng vẫn khiến bọn họ hài lòng. Vừa uống rượu vừa trò chuyện với nhau, húp đến cạn nước nồi lẩu. Lăng Tú, Đường Thi, Đường Nghiên không ăn mà nhường cho mọi người. Đầu tiên bọn họ còn từ chối nhận, sau thấy Lăng Tú không động đũa đến mì hay ăn thịt, ăn ngô liền không khách khí chia nhau.


“Lăng tiểu thư, vậy ngươi sẽ ăn gì?”

“Ta còn có chút bánh mì để lát ăn nốt.”

Nói rồi mở ra trong túi áo một nửa chiếc bánh mì đang ăn dở. Mọi người chợt nghẹn lại, cảm giác bản thân họ nợ Lăng Tú quá nhiều.

“Ăn đi để còn có sức sinh tồn, dị năng của ta thăng cấp sau mức tiêu thụ đồ ăn sẽ ít hơn.”

Nghe rất không hợp lý nhưng mọi người cũng tin, có lẽ do có chút men, bọn họ bắt đầu cởi mở nói chuyện thoải mái hơn.

Bên đội Liễu Nguyệt Vân gồm năm cảnh sát trại giam, Tạ Siêu, Vương Cầm, Tiêu Hinh và một đứa nhóc vài tháng tuổi còn đang quấn tã. Bên Chu Mộng Dao có Hạ Nhược Minh Phương, Dương Tân, Trác San San, Hoắc Thuỵ Đông, Hoắc Như Ngọc cùng Hoắc Thục Minh. Tuy nhiên tên Hoắc Thục Minh không được tham dự, hắn bị xích chân trong nhà sống còn không bằng con chó. Bên Lăng Tú thì chỉ có hai chị em họ Huỳnh, bao gồm hai người đang bị giam dưới tầng. Đội ngũ tổng cộng hai mốt người, Hoắc Thục Minh là chó.

“Được rồi mọi người, bây giờ chúng ta sẽ vào việc chính là phương hướng phát triển. Ta sẽ nói đầu tiên ở đây sẽ có bốn dạng mưa, mưa thường, mưa axit, mưa máu, mưa tình yêu. Mưa thường là hiếm gặp nhất, sẽ giống như những cơn mưa bình thường không có gì kì lạ. Mưa axit, mây khi kéo tới sẽ có chút màu xanh lá, đặc điểm duy nhất của mưa axit là ăn mòn lên con người và dị năng giả. Xác sống miễn ảnh hưởng. Mưa máu, con người không bị ảnh hưởng gì dưới làn mưa này, tuy nhiên mỗi lần mưa máu xảy ra báo hiệu xác sống đang tiến hoá, trở nên nguy hiểm hơn. Mưa tình yêu, mây màu hơi chút hồng tím, khi mưa mang theo sương mù hồng sẽ khiến con người trở nên đầy dục vọng, bất kể đối phương giới tính giống loài ra sao đều sẽ không bỏ qua. Dị năng giả tinh thần từ B cấp trở lên mới có thể giữ vững được.”

Nhiều người là lần đầu nghe tới, họ gật gù bàn tán với nhau.


“Tiếp theo về dị năng, phân chia từ D cấp tới S cấp, D thấp nhất, S cao nhất. Mỗi dị năng đều có thể nâng cấp. D cấp max level 20. S cấp max level 99. Cách tăng cấp là moi đầu xác sống lấy tinh thạch bên trong. Cách này chỉ áp dụng với dị năng giả, người bình thường sử dụng sẽ nổ tung mà chết.”

“Nước bình thường như ao hồ sông suối,… đều ẩn chứa virut không thể trực tiếp sử dụng. Nếu có dị năng giả thanh lọc thì sẽ đỡ hơn, tiếc là chúng ta không có. Liễu Nguyệt Vân bọn họ đã đào một giếng nước từ mạch nước ngầm, nhớ kỹ che đậy cẩn thận dùng để tắm rửa và tưới cây. Các ngươi cần tạo một nhà kính để cây không bị dính bất kì giọt nước mưa nào bên ngoài. Trong trường hợp tưới cây xảy ra điều dị thường phải báo với ta. Cây cối cũng có khả năng biến dị giết người.”

Quá nhiều lượng thông tin khiến mọi người đều chưa thể tiêu hoá ngay. Điều khiến tất cả nể phục hơn nữa là Lăng Tú sao có thể biết nhiều tới vậy.

“Đêm nay nên xây dựng nhà kính trồng cây vì ngày mai trời sẽ nóng như ở sa mạc. Hôm sau nữa sẽ có tuyết rơi nhiệt độ giảm xuống -20 độ.”

“Lăng tiểu thư, sao ngươi lại biết vậy?”

“Dị năng của ta thỉnh thoảng có thể dự báo được thời tiết.”

Mọi người gật gù, chắc sét cũng liên quan tới thời tiết, có thể hiểu được. Lăng Tú thấy ai cũng tin tưởng liền hoài nghi, bản thân có năng khiếu nói dối đến vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận