Tận Thế Song Sủng

Biệt thự số 16 lắp đặp theo phong cách Trung Quốc, đồ dùng trong nhà toàn bộ đều làm bằng gỗ, bàn lớn bằng gỗ lim đặt ở sảnh lớn, sàn nhà cũng được lát bằng gỗ.

Đỏ rực đấy, như nhà tắm hơi trước tận thế.

Có điều, hôm nay hai người Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên không có tâm trạng thưởng thức.

Ngồi xuống ghế gỗ lim, Hồ Hạo Thiên nhận hai chén trà xanh từ cậu nhóc bưng trà, mở miệng nói: “Vào cũng vào rồi, tới thẳng vấn đề luôn đi.”

Cố Úc Trạch quả nhiên không có quanh co lòng vòng, nói: “Tiến sĩ Tào nghi ngờ trong đoàn đội các anh có người sở hữu dị năng đặc thù, cho nên cùng tôi làm một cái giao dịch, muốn tôi từ trong đoàn đội các anh tìm ra người đó.”

Trong lòng hai người Bạch thất và Hồ Hạo Thiên chậm rãi chặt lại, nhưng trên mặt lại không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào.

Hồ Hạo Thiên nói: “Anh đúng là đồ tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, một mặt thỏa thuận giao dịch với tiến sĩ Tào, một mặt lại bán đứng người ta, tiết lộ thông tin cho chúng tôi.”

Cố Úc Trạch cười nói: “Do quan điểm cá nhân của tôi thôi, không liên quan tới vấn đề này.”

Hồ Hạo Thiên nói: “Như vậy thì nói thẳng ra, người tiến sĩ Tào nghi ngờ là ai.”

Cố Úc Trạch nói: “Nếu như trong đoàn đội các anh thật sự tồn tài cái người có dị năng đặc thù, như vậy người mà tiến sĩ Tào nghi ngờ là ai, các anh hẳn rõ ràng hơn tôi mới đúng chứ.”

Bạch Thất đứng lên: “Thì ra anh chỉ muốn tới moi móc thông tin từ chỗ chúng tôi thôi.”

Dùng thủ đoạn tiết lộ bí mật của người khác để dụ dỗ hai người Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất vào trong, sau đó là muốn dò xét xem người có dị năng đặc thù mà mình nghĩ tới là ai.

Như vậy, cũng coi như là gián điệp hai mang.

Cố Úc Trạch bị Bạch Thất vạch trần cũng không lộ ra vẻ xấu hổ lúng túng, thấy hai người đứng lên chuẩn bị rời đi, lại nói ra tin tức hai người họ cần, gọi ra một cái tên: “Người tiến sĩ Tào nghi ngờ chính là Đường Nhược.”

Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất nghe xong cũng không không dừng lại, tiếp tục đi ra cửa. Giờ phút này, trong lòng hai người đều hiểu rõ, dừng lại chính là biểu thị sự hứng thú, cũng chính là thừa nhận việc Đường Nhược có dị năng đặc thù.

Cố Úc Trạch thấy tin tức mình để lộ ra cũng không làm cho hai người dừng bước, liền đem chìa khóa trên bàn ném ra phía cửa lớn.

Phanh một cái.

Hai người gác cửa đồng loạt đưa tay chặn Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên lại.

“Hai vị, ban nãy tôi đã nói, nghe xong tin tức thì phải trả tiền.” Trong tay Cố Úc Trạch ngưng ra hai cái đinh sắt sắc nhọn, vuốt vuốt, “Cứ như vậy rời khỏi có phải hơi thất lễ rồi không?”

“Thì ra Cố đội trưởng cũng thích học thủ đoạn của mấy băng đảng xã hội đen trong phim ảnh sao.” Hồ Hạo Thiên xoay người cười lạnh một tiếng: “Nhưng, lẽ nào Cố đội trưởng không biết, loại thủ đoạn này hiện tại rất lỗi thời sao?”

“Thủ đoạn mới hay cũ không quan trọng, quan trọng là … hiệu quả tốt.”

“Cố đội trưởng, đây là muốn ép buộc trao đổi sao?”

Cố Úc Trạch nói: “Tin tức tôi vẫn chưa nói hết, sao Hồ đội không ngồi xuống nghe cho xong rồi hẵng về.”

“Buôn bán không cần nhân nghĩa, tin tức này của Cố đội kỳ thật không hợp, nghe xong cũng không có ích gì, chỉ lãng phí thời gian mà thôi.”

Trong tay Bạch Thất cũng ngưng ra một thanh băng đao, vuốt vuốt vài cái, nói “Cố đội cưỡng chế giữ lại chúng tôi như vậy, không phải là nhìn trúng vật tư của chúng tôi, muốn mượn cớ gây sự đấy chứ?”

Đinh sắt trong tay Cố Úc Trạch chậm rãi dài ra: “Thật ra, lúc ở động tiêu tiền, tôi vẫn muốn có cơ hội lĩnh giáo dị năng hệ Băng của anh Bạch, chi bằng để bây giờ thử luôn!”

Vừa dứt lời, đinh sắt trong tay Cố Úc Trạch giống như mũi giáo, hướng đầu Bạch Thất đâm tới.

Đinh sắt sắc nhọn tốc độ cực nhanh, giống như Lưu Tinh( sao băng) lao tới, thế nhưng Bạch Thất lại không hề tránh né, đứng yên không nhúc nhích.

Băng đao trong tay anh đột nhiên lớn lên, Bạch Thất vung tay chém một đao xuống, đao pháp âm hiểm kì lạ.

Binh một tiếng.

Đinh sắt bị băng đao đánh rớt sang một bên.

Hai tay Bạch Thất cầm băng đao, rất có phong thái của một bậc cao thủ, nói: “Chẳng lẽ Cố đội chỉ có chút năng lực ấy?”

Cố Úc Trạch cười lạnh, khí thế đột nhiên tăng vọt, một đạo kim quang bao quanh người hắn. Cố Úc Trạch ngửa bàn tay lên, chính giữa các đầu ngón tay ngưng ra vô số đinh sắt.

Mười đầu ngón tay liên tục động, đinh sắt theo đó phóng ra.

Viu…viu…viu.

Vô số đinh sắt sắc bén không gì sánh được rơi xuống như mưa, đồng loạt hướng Bạch Thất lao tới.

Những đinh sắt nhìn thì giống như hạt mưa nhưng rơi xuống người chắc chắn không thể dễ chịu bằng hạt mưa.

Nó đâm vào có thể làm cho thân thể người ta thủng lỗ chỗ, máu chảy thành dòng.

Bạch Thất vẫn rất bình tĩnh, hai tay tách ra, băng đao dài nhọn phút chốc bị cắt thành từng mảnh. Hai tay lại hợp vào tạo thành một cái băng phiến, cử động nhanh chóng mau lẹ, như chớp như điện.

Băng phiến như phi đao, lại như là thiên quân vạn mã[1], chặn lại vô số đinh sắt đang lao đến.

[1]: ý chỉ số lượng nhiều, đông đảo

Đinh đinh đang đang... Đinh sắt bị băng phiến ngăn cản, thay đổi phương hướng, bay ra ngoài.

Khí nóng cuồn cuộn, hàn quang lạnh thấu xương.

Hai người, một người đứng ở phòng khách, một người đứng ở cửa lớn, bốn mắt nhìn nhau.

Bạch Thất dừng lại một lát, nói: “Cố đội trưởng còn có bao nhiêu đinh sắt, chi bằng đều đem hết ra đi?”

Cố Úc Trạch đứng ngạo nghễ trong sảnh, trên mặt cười lạnh, tay vung lên, hình như cũng muốn mang ra một thanh Thiết đao.

“Đội trưởng!” Hai người đàn ông to lớn khi nãy đứng ở cửa chặn Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên lại mở miệng kêu lên: “Không thể, tuyệt đối không thể tiếp tục đánh!”

Cố Úc Trạch dừng tay lại một chút, khí thế hơi giảm xuống, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Hồ Hạo Thiên nhìn bộ dáng ngu ngơ của hắn, tốt bụng chỉ một lượt, nói: “Cố đội, anh xác định muốn ở trong nhà anh đánh tiếp sao?”

Cố Úc Trạch xem xét xung quanh, mắt lập tức nổi đom đóm, hối hận không kịp, hối hận đến nỗi suýt chút nữa ruột trong bụng xanh lè: “Khốn kiếp, các anh đây là âm tôi?”

Căn biệt thự số 16 năm phút trước còn mới tinh sạch đẹp đấy, mà năm phút sau đã trở nên rách mướp không chịu nổi.

Đồ dùng bằng gỗ trong biệt thự đều bị đinh sắt ghim vào.

Đinh sắt vốn đã vô cùng sắc nhọn, lại được phóng ra với lực lớn, cắm vào đồ vật bằng gỗ đều làm chúng thủng hoặc nứt vỡ ra. Những mảnh gỗ vụn nằm rải rác khắp đại sảnh, một mảng hỗn độn.

Trong phòng khách sở hữu tất cả đồ dùng trong nhà cũng không thoát khỏi, vốn dĩ bên cạnh còn có một tấn bình phong, bây giờ cũng đã nứt ra làm ba khối.

“Không sai biệt lắm…, nếu tiếp tục đánh nữa thì đến nhà ở cũng không còn.” Hồ Hạo Thiên cố gắng ngăn chặn vẻ hả hê trên mặt, “Cố đội, sau này chúng ta chỉ cần làm hàng xóm tốt là được rồi, đừng làm mấy việc thừa thãi này nữa.”

Ha ha, chơi đánh nhau với Tiểu Bạch nhà tôi, anh cái đinh nhỏ...

Hai người tinh thần sảng khoái đẩy cửa đi về.

Nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa lớn, vẻ mặt hai người liền trầm xuống, ở trong lòng thầm mắng một tiếng mẹ!

Móa!

Tiến sĩ Tào thật sự nghi ngờ Đường Nhược rồi.

Biết được tin tức này hai người lại càng không dám ở lại, nhanh chóng lái xe về biệt thự, giữ cửa để gọi mọi người tới họp.

Đường Nhược cũng mới từ trong cửa hàng trở lại biệt thự không lâu, nhìn thấy Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất trở về sắc mặt đều không tốt, hỏi: “Sao vậy, Chu Thụ Quang không trả nợ sao?” Một người nhìn thấy xe tải trong sân, khó hiểu, “Không có mà, không phải bột mì ở bên ngoài đấy ư, chẳng lẽ là số lượng bột mì không đủ?”

Dương Lê cũng tới hỏi Hồ Hạo Thiên xem có chuyện gì xảy ra.

Hồ Hạo Thiên nói: “Tào Mẫn người này thật kỳ quái, cô ta luôn muốn tìm hiểu xem dị năng của Đường Nhược là gì, chẳng lẽ chỉ để nghiên cứu?”

Anh vừa nói như vậy, mọi người cũng hiểu nguyên nhân vì sao hai người Hồ Hạo Thiên đi ra ngoài trở về lại có vẻ mặt không vui rồi.

“Làm sao anh biết Tào Mẫn nghi ngờ Đường Nhược hả?”

“Ban nãy chúng tôi ở bên ngoài gặp được Cố đội của Độc Bộ đoàn đội, mới vừa rồi hắn có nói, nói cái gì mà ban đầu ở ngoài trụ sở của thành phố H bám theo chúng ta không buông, lại còn cùng chúng ta đánh một trận, rồi cả nhiệm vụ ở động tiêu tiền đều là cố ý dẫn chúng ta đi đấy.”

“Cái gì?”

“Hèn hạ như vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui