Tận Thế Song Sủng

Edit: Hứa Minh Nguyệt      

Beta: Sakura    

Bạch Thất thấy mọi người tinh thần không tốt, vì vậy nói: ” Chính phủ sẽ không để cho chúng ta trực tiếp xâm nhập nội thành đâu.”

Lúc trước thành phố A thế nào anh không biết, nhưng mà kiếp trước sau tận thế ba năm, thành phố A vẫn như trước là căn cứ lớn nhất nước Hoa.

Đã là căn cứ lớn nhất, khẳng định do có nhiều dị năng giả nhất trong bốn căn cứ.

Hồ Hạo Thiên cũng gật đầu tán thành: “Tôi cảm thấy lời Tiểu Bạch nói cũng có lý, Chính phủ hiện tại chắc cũng nhìn trúng rất nhiều dị năng giả trong căn cứ, sẽ không vô duyên vô cớ để chúng ta trực tiếp đi tìm chết.”

“Nếu đúng như vậy, hiện tại chính phủ sẽ sử dụng biện pháp gì?”

“Ai biết được.”

“Còn phải đợi ngày mai bọn họ tiến hành hội nghị xong đã.”

Nhưng quả nhiên đến ngày thứ hai, Vệ Lam một thân quân trang đi tới.

Trên vai anh vắt một cái áo khoác ngoài của quân đội, vẻ mặt nghiêm nghị đứng trước mặt Bạch Thất, trịnh trọng nói: “Cấp trên vừa truyền lệnh xuống dưới, bây giờ tình thế khẩn cấp, căn cứ chỉ có thể sử dụng biện pháp cứng rắn, tôi hi vọng các anh cũng có thể tham gia nhiệm vụ lần này.”

Hồ Hạo Thiên thầm nghĩ: Thật muốn đánh anh chết đi, vào nhà chúng tôi không thèm gõ cửa, vừa đến liền bảo chúng tôi tham gia nhiệm vụ, chồn có lòng tốt đến chúc Tết gà, không phải kẻ gian xảo thì cũng là ăn trộm nhưng dù gì cũng còn tỏ ra niềm nở ân cần. Anh khách sáo một chút, nói dối một chút, cười một chút sẽ chết sao!

Nhưng mà...

Vừa nghĩ tới việc Vệ Lam mặt mũi tràn đầy sáng lạn như con chó chạy tới vẫy vẫy đuôi với mình... thì so với việc anh ta chết ngay tại đây, Hồ Hạo Thiên còn thấy khó chịu hơn.

Được rồi, không cần khách sáo, khách sáo sẽ làm lãng phí thời gian của mình.

Vì vậy, Hồ Hạo Thiên kéo kéo khóe miệng, trên mặt lộ ra vẻ mặt tươi cười đón khách, nói: “Vệ thiếu lần này tới là muốn chúng tôi tham gia nhiệm vụ gì? Căn cứ lại muốn dùng thủ đoạn cứng rắn nào?”

Vệ Lam lấy từ trong túi ra một tờ giấy, nói: “Cấp trên chuẩn bị đem binh sĩ trong quân, dị năng giả và người bình thường kết hợp lại, lợi dụng kiến trúc tường thành chống đỡ lâu dài, lại để binh sĩ áp dụng chiến lược từ từ bao vây và tấn công nội thành ở gần, sau đó tới các thành thị khác.”

Hồ Hạo Thiên nhận lấy tờ giấy từ tay Vệ Lam, nói: “Kết hợp lại?”

Vệ Lam gật đầu: “Đây là kế sách mà hôm nay hội nghị bàn bạc rồi đưa ra được, dùng căn cứ vây quanh thành thị, sau đó mới từ từ tiêu diệt đám Zombie.”

“Vậy ra nhiệm vụ này là chậm rãi đánh Zombie.” Khóe miệng Hồ Hạo Thiên không nhịn được co rút một cái: “Nhưng mà, trong cái thành phố này... số lượng Zombie nhiều không đếm xuể a...”

Vệ Lam nói: “Vì kế hoạch, trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy.”

Bạch Thất cầm lấy tờ giấy trong tay Hồ Hạo Thiên, cúi đầu xem qua một lượt.

Phía trên, chữ màu đen ghi rất rõ ràng, có lẽ là không lâu nữa sẽ thông báo nhiệm vụ cho toàn bộ người trong căn cứ.

Chỉ nhìn vào nội dung ghi trên tờ giấy, lại không nhìn ra cái gì căn cứ sẽ dùng biện pháp cứng rắn như Vệ Lam đã nói.

Lần cải biến này lại để cho giá cả tinh hạch tăng lên không ít.

Phía dưới còn nêu ví dụ giúp cho mọi người cảm nhận rõ ràng hơn sự gia tăng giá cả của tinh hạch.

Chính là, lúc trước hai viên tinh hạch cấp một chỉ có thể đổi được một gói mì tôm nhưng bây giờ có thể đổi lấy hai gói rồi.

Hồ Hạo Thiên cũng nghiêng đầu qua nhìn: “Một viên tinh hạch có thể đổi lấy một gói mì tôm?”

Bây giờ một viên tinh hạch cấp một đổi lấy một gói mì so với giá cả trước kia cũng chỉ là nhân lên hai mà thôi, nhưng Hồ Hạo Thiên đã từng là thương gia, sở trường chính là buôn bán kiếm lời đấy, có thể tức khắc ở trong đầu tính nhẩm ra con số lợi nhuận, đây là trăm phần trăm tăng trưởng.

Giá trị tăng quá nhanh chóng.

Giống như chơi cổ phiếu vậy, chỉ trong một đêm giá trị liền tăng lên gấp đôi.

Một công ty lớn mà lợi nhuận hàng năm chỉ cần tăng lên 5% thì con số tăng lên ấy, thực sự không biết là lớn tới cõ nào.

Mà bây giờ...

“Căn cứ bỏ ra giá tiền rất lớn.” Hồ Hạo Thiên cảm thán một câu, “Trên này rõ ràng còn viết, đoàn đội thứ nhất sẽ được hai nghìn viên tinh hạch cấp một, năm trăm viên tinh hạch cấp hai, còn có điểm tích lũy thưởng cho.”

Bạch Thất cũng gật đầu: “Xuất ra của cải rồi.”

Bọn họ đều xem xong rồi, mấy người Đường Nhược cũng cầm lấy tờ giấy nhìn nhìn.

“Tin tức này ở đại sảnh nhiệm vụ vừa mời dán ra, chỉ sợ toàn bộ dị năng giả trong căn cứ đều xuất động, đi ra ngoài đánh Zombie kiếm tiền nha.” Đường Nhược xem hết cũng hiểu được điểm hấp dẫn của thông báo lần này.

Phan Hiểu Huyên nói tiếp: “Già yếu nhỏ gầy cũng đều đi ra ngoài đánh Zombie rồi.”

Dù sao một viên tinh hạch chính là một bữa cơm a.

“Dị năng giả đều đi ra ngoài rồi.” Lưu Binh nói: “Như vậy căn cứ không phải là trống rỗng rồi hả?”

Phan Đại Vĩ nói: “Cậu sợ cái gì chứ, căn cứ có đại pháo trông coi đây này.”

Vệ Lam giải thích: “Căn cứ sẽ yêu cầu dị năng giả chỉ hoạt động ở xung quang, trong một phạm vi nhất định bảo đảm an toàn, sẽ không nguy hiểm.”

Không phải là theo chân quân đội đi nội thành, đoàn đội Tùy Tiện mới hơi yên lòng.

“Ngoại trừ nhiệm vụ này, còn có một nhiệm vụ khác nữa.” Vệ Lam nói tiếp, “Quân đội có ý định đi tới thành phố L thu thập nước sơn phóng xạ, thời gian tạm thời còn chưa rõ, đến lúc đó tôi hi vọng các anh cũng có thể...”

Anh vẫn chưa nói hết, Hồ Hạo Thiên đã ngắt lời: “Vệ thiếu, thật ra tôi rất muốn hỏi anh một chút, căn cứ rốt cuộc cho anh bao nhiêu tiền lương một tháng, vì cái gì mà trong căn cứ có nhiệm vụ đều để cho anh đi làm, anh như vậy là không để cho người khác có cơ hội xuất đầu lộ diện, một mình độc chiếm cũng không tốt, sẽ chọc cho người ta chỉ trích đấy.”

Chủ yếu là...

Anh ta thấy bản thân mình hăng tiết gà  đi ra ngoài cũng không có sao.

Nhưng là, có nhiệm vụ cũng tìm tới chúng tôi, có nhiều nhiệm vụ cũng tìm tới chúng tôi, mỗi lần làm xong không những không có tiền lương mà trước đó còn phải chịu nguy hiểm đến tính mạng!!

Chúng tôi thật sự rất rất không muốn cùng anh đi ra ngoài làm nhiệm vụ!

Anh đúng là ‘tảo bả tinh"(điềm xấu), cùng chúng tôi bát tự tương khắc!

Tất cả mọi người trong đoàn đội Tùy Tiện bật cười trong lòng, nhưng trên mặt vẫn như trước tán thành ý kiến của Hồ Hạo Thiên.

Phan Đại Vĩ gật đầu: “Đúng vậy a, Vệ thiếu, cậu có được cơ hội làm công việc của mấy người trẻ tuổi, nhưng mèo khen mèo dài đuôi là không thể chấp nhận...”

Vệ Lam: “...”

Ông đây năm nay mới 27 tuổi, không phải người già!

Vệ Lam hấp tấp tới, lại hấp tấp rời đi.

Nhân cơ hội cái thông báo này còn chưa truyền ra ngoài, đoàn đội Tùy Tiện quyết định ra căn cứ đánh Zombie sớm một chút, nếu không đợi một lát nữa đám người trong mấy đoàn đội kia kéo ra, nhất định sẽ không nhanh đăng kí được.

Hồ Hạo Thiên nói: “Vậy thì đi gọi tiểu Phương và đoàn đội Thiên Nhai của anh ta cùng đi a.”

Trước khi đi ra ngoài lại bàn giao cho bọn người Trương Lực, đem mặt tiền cửa hàng trên đường số 2 cho bọn họ xử lý.

Mấy người trong đoàn đội Thiên Nhai trước kia đều là người trong xã hội cả đấy..

Nhưng bây giờ, xảy ra chuyện gì kia?

Hồ Hạo Thiên không nghĩ ra được, vì vậy hỏi Phương Cận Viễn: “Tiểu Phương, trước mặt một đám anh em mà các anh làm gì vậy?”

Phương Cận Viễn ở cửa ra vào đăng kí tên của đoàn đội mình, cùng mọi người đi ra cửa Nam, nói: “Cắt tóc đấy.”

Hồ Hạo Thiên đã hiểu: “Thì ra là thợ cắt tóc.”

Một em nhỏ bên cạnh Phương Cận Viễn, tiểu Vân cười nói: “Chúng tôi cắt tóc đấy, anh Phương không phải, anh ấy trước kia là ông chủ của chúng tôi.”

Nói một hồi như vậy, mọi người mới cảm thấy đã mấy tháng rồi mình không có đi cắt tóc.

Các cô gái tóc dài bồng bềnh không sao, nhưng trước đây đám con trai cho dù là tự mình thì cũng phải cắt tóc đấy.

“Thật sự là quá tốt, tôi đang muốn đổi lại kiểu tóc.” Phan Đại Vĩ sờ sờ lên đầu mình nói.

Lưu Binh ngó đầu ra, nói: “Chú Phan, tóc chú không phải muốn rơi sạch sao?”

Phan Đại Vĩ nói: “Tiểu Lưu, lúc nào cũng nhắm hai mắt nói chuyện sẽ không tốt, cậu về sau nhất định sẽ bị mù đấy!”

Lưu Binh: “...”

Một đường tám chuyện linh tinh rồi đến xe của đoàn đội mình.

“Các đồng chí, mục tiêu hôm nay là...”

“2000 Zombie!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui