Tận Thế Song Sủng

Hồ Hạo Thiên cũng đưa Dương Lê đến, thấy nguyên một đám lông chồn bay bay trong gió đen đen, trắng trắng…

Nhất thời không nhịn được văng luôn một cục gạch: “Bên kia là yêu quái phương nào?”

Đường Nhược đầu đầy vạch đen giải thích: “Đội trưởng Hồ à, cái đám yêu quái đó là đồng đội của chúng ta á.”

Dương Lê nhìn thấy, cũng hào hứng: “Nhiều quần áo như vậy, mua được ở đâu thế, cái này hay nè, tất cả chúng ta đều mặc vào rồi ở đây chụp
hình nha.”

Đường Nhược nuối tiếc nói: “Quần áo này đã hết rồi, hôm qua lúc mua
được, anh chị không có mặt nên đều đã bị cướp hết rồi, em còn mỗi một
cái…”

Cô biết rõ Dương Lê chắc chắn sẽ không đòi mình nhường quần áo này
nọ, cho nên cũng không có gì phải nói dối, nên cứ thoải mái bảo để em
đưa chị một lời nói là được.

Thực ra áo choàng này có hay không cũng chẳng sao, vốn nó cũng không hề thực dụng, chỉ được mỗi cái đẹp mắt mà thôi.

Mà Dương Lê đã từng là thiên kim tiểu thư nên chắc chắn sẽ không vì vài cái quần áo mà cáu với Đường Nhược.

Quả nhiên, Dương Lê cũng chỉ nói một câu đáng tiếc rồi thôi. Cũng không quá hứng thú lôi kéo Đường Nhược qua cầu chụp ảnh nữa.

Hồ Hạo Thiên cầm lấy hai cuốn tạp chí mới bị vứt ở đại sảnh, khoát
tay về phía Phan Đại Vĩ: “Chú Phan chú Phan, hà hà, chú quên cầm thứ
thích nhất nè.” Tay anh ta vừa cầm, vẻ mặt như nói “khen tôi đi” với cả
“rất cảm động đúng không!”

Phan Đại Vĩ ngay lập tức cuốn áo choàng lông chồn quanh người mà vẫn
thấy lạnh: “Ông già này đã sớm thoát khỏi hồng trần rồi, giờ đã sáng
trong như gương rồi, đội trưởng Hồ, cậu thu lại mấy cuốn tạp chí này mà
tặng cho người nào cần đi nha.”


Những lời này dọa Hồ Hạo Thiên: “Không phải chứ, chú Phan, hôm qua
tôi mới đi họp hội nghị có một ngày, chưa kịp khai đạo mà chú đã trực
tiếp xuất gia làm hòa thượng rồi… Chú như vậy thì cô Phan phải làm sao
bây giờ, chú làm sao mà không phụ lòng ông Tần với Hiểu Huyên đây!” Nói
xong, còn đi lên hai bước, dùng tạp chí vỗ vỗ đầu ông ta, “Đúng rồi, đã
quy y ở đâu Ngũ Đài Sơn hay núi Nga Mi hả? Có phải đã lì xì cho chú cái
gì phải không?”

“Tâm thần à!” Phan Đại Vĩ phun nước miếng phèo phèo: “Lão già này đã
bỏ thói quen xấu, từ bỏ bóng tối hướng về ánh sáng, dùng tất cả thời
gian để cống hiến cho xã hội, như vậy không tốt hả!”

Rồi sau đó, cả đám người chụp ảnh, đùa giỡn rất phấn khích.

Chỉ một lúc sau, thời gian tập hợp cũng đến.

Bạch Thất đứng trong sân lớn giảng giải kế hoạch nhiệm vụ, thật ra
những thông tin này đã được ghi rõ trên giấy A4 phát cho mọi người, ai
cũng đã được truyền xem một lần.

Chỉ là Bạch Thất nhấn vào trọng điểm của vấn đề, sau đó đề cử các dị năng giả mạnh nhất của từng đoàn đội cho tổ chức.

Vì Zombie cấp ba nên các nhân viên trung tâm có 160 người chia thành bốn tiểu đội.

Có một nhóm chủ yếu là quân đội, phụ trách khiêng ống phóng hỏa tiễn.

Mục tiêu của bọn họ là Zombie cấp ba, chỉ cần nó xuất hiện, bọn họ sẽ kiềm chế và diệt trừ ngay.

Sau khi thống nhất xong, thành phố L phái người tới tham gia nhiệm vụ lần này.

Chuyện bức xạ hạt nhân không còn là bí mật, kể từ khi nhiệm vụ ở nhà
máy điện hạt nhân hoàn thành, các căn cứ đã không thể dấu diếm được nữa
nên đành phải thuận theo ý dân, cứ một khoảng thời gian ngắn lại phải
thông báo độ Curie đang là bao nhiêu.

Những người dân cẩn thận cũng phát hiện ra, mỗi lần thông báo, chỉ số ngày càng tăng lên.

Dựa theo mức độ này về sau, bức xạ hạt nhân có thể trực tiếp giết
người, căn bản không cần đến Zombie vây hãm mà tự bản thân nhân loại
cũng bị diệt vong hết!

Chính bởi vậy nên quân đội thành phố A lần này tới để xâm nhập vào
nội thành, thành phố L cũng không hề do dự phái ngay quân đội của mình
cùng đi tới.

Mà những dị năng giả của mấy trụ sở khác còn ở phía sau, dĩ nhiên
không đi cùng lúc cũng là do cố ý kéo dài thời gian, dị năng giả thành
phố A và thành phố L đi trước, bọn họ đi sau dĩ nhiên sẽ giảm thiểu được tổn thất.

Dị năng giả thành phố A và thành phố L cùng tập trung một chỗ đột nhiên phát hiện.

Tất cả mọi người đều đã cùng đánh nhau ngày hôm qua!

Đúng là không đánh không quen.

Kẻ thù gặp nhau, vậy mà không hề đỏ mắt.


Hai bên đều cực kỳ thân thiết bắt tay nhau.

“Không đánh không quen nha, giờ cùng làm nhiệm vụ nhớ chú ý chiếu cố nhé.”

“Hê hê, tôi nhận ra cậu, hôm qua cậu đốt mất một nhúm tóc của tôi đấy.”

“Đúng là được quan tâm, đặc biệt chăm sóc rồi!”

“Xin chỉ giáo, chỉ giáo.”



Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất đều lơ mơ, những người khác trong đội Tùy
Tiện cũng không biết gì cả, thấy tình hình này tự nhiên buồn bực.

Hồ Hạo Thiên bảo: “Dị năng giả hai căn cứ quan hệ tốt vậy sao?”

Bạch Thất còn nhớ trong hội nghị có người đến tìm thị trưởng Ôn,
trong lòng suy nghĩ, dựa vào lời nói của những người kia đã đoán được
bảy tám phần: “Bọn họ vừa bảo không đánh nhau không quen biết.”

“Đánh nhau? Đánh lúc nào, hôm qua hả? Tình hình ra sao?”

“Ai mà biết được, đại khái là vậy thôi.”

Đến giờ, không cần lảm nhảm, trực tiếp xuất phát mới đúng.

Rất nhanh đã lên đường, mọi người trở lại như trước, nghiêm chỉnh đi
về gara tầng hầm, lên xe, theo quân đội thành phố L đi vào tuyến giao
thông rồi lên đường!

Hàng dài những cỗ xem đi ra khỏi căn cứ thành phố L, hướng về phía nội thành.

Căn cứ thành phố L ở giữa, riêng cái trụ sở này đã có rất nhiều dân
cư các thành phố khác, khi đến tận thế, hiện tại thành phố L đã là nhà
của bọn họ, không phân biệt cùng tỉnh thành hay không, chỉ cần là nhân
loại, tất cả đều là người nhà.

Trên đường đi, Đường Nhược cũng kể cho Bạch Thất nghe chuyện xảy ra ngày hôm của của nhóm mình.


Nhưng mà Bạch Thất không hề chú ý trọng điểm là trận chiến lớn nhỏ.

Anh nhíu mày hỏi: “Hôm qua bọn Quách Hùng Khải khiêu khích mấy em như thế nào, đã nói cái gì?”

Đường Nhược nghĩ thầm: đây không phải trọng tâm, không phải trọng tâm mà.

Có điều, vẫn thành thật kể lại hết.

Trước mặt Bạch Thất, cô không hề giữ bí mật gì cả.

“Muồn từ chối lại ra vẻ mời gọi?” Bạch Thất ha ha cười khẽ.

Đường Nhược nhìn biểu hiện của anh rõ ràng muốn bắt nạt người ta, ngay lập tức rõ ràng kể lại lần nữa.

Ý là: người ta đã bị cô đánh cho thê thảm như vậy rồi, anh không cần phải quan tâm, không cần ra tay nữa đâu.

Hôm qua sau khi cô đánh người ta xong, cũng thấy không cần thiết phải vì một câu nói mà lại đi sửa lưng tiếp.

Trên đường tới chỗ Zombie, dị năng giả thành phố A đã có rất nhiều
kinh nghiệm, trong hành trình ngày hôm nay, một ít Zombie ở đằng trước
còn chưa kịp đợi dị năng giả thành phố L ra tay thì bọn họ đã giải quyết xong.

Dưới tình huống này dị năng giả thành phố L cực kỳ ngạc nhiên, xém chút nữa quên phóng dị năng trong tay mình.

“Quả nhiên dị năng giả thành phố A rất mạnh.”

“Xem ra chúng ta thua ngày hôm qua cũng chẳng oan tí nào.”

“Cứ vậy thì chúng ta phải tăng sức mạnh lên mới được.”

Mỗi lúc như thế, sĩ khí của dị năng giả thành phố L tăng lên rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận