Hôm nay căn cứ thay đổi rất lớn, không chỉ có tiến hành quy hoạch
trường học quân sự, còn có trường học văn hóa thiếu nhi cũng đã được
thành lập.
Có giáo dục không thụt lùi. Văn minh phát triển, khoa học kỹ thuật tiến bộ không thể rời khỏi tri thức.
Người đứng đầu căn cứ cho rằng: chỉ cần vẫn còn tồn tại xã hội, thì giáo dục không thể lùi lại.
Bởi vị bọn họ đã tận mắt nhìn thấy năm mươi năm phát triển khoa học kỹ thuật của thế giới này, chống đỡ năm nghìn năm trước.
Con trai của La Tự Cường cũng đã được đưa đến trường học số 4 trên đường cái của căn cứ.
Năm người cùng nhau đi đến đó, nhìn xung quanh, từng nơi.
Đường cái số 2 sau khi tiến hành quy hoạch hôm nay đã trở thành đường cái náo nhiệt nhất số 3. Không phân biệt là dị năng giả hay người
thường đều có thể ở đây bày bán trên vỉa hè, chủng loại cũng rất đa
dạng.
Theo lời Lưu Binh, ở đây còn có minh tinh trước tận thế biểu diễn.
Nhưng coi như cho dù là minh tinh trước tận thế, nếu không có thức
tỉnh dị năng thì ở tận thế ngây người tám tháng, cho dù ngoại hình như
hoa cũng biến thành một cây khô già.
Rất nhiều người đã không còn nhìn ra được trước kia là minh tinh nữa, nhưng hiện tại không có tiết mục gì giải trí ở chỗ này diễn kịch trực
tiếp cũng không tệ.
Đường cái số 3 cũng không chỉ có minh tinh thanh tú biểu diễn, còn có phòng khiêu vũ, tiệm cơm, quán cà phê, phòng chiếu phim,…
Căn cứ coi như giống như thành thị sau cải cách mới, tự động phát triển từ đơn sơ.
Nhóm người Bạch Thất chuyển đến tấm PC và nước sơn suốt đêm được phân phát xuống, có thể nhìn thấy rất nhiều người đang quét sơn. Xa hơn bên
ngoài tường thành bên kia nhóm dị năng giả hệ thổ, hệ kim đang bận rộn,
bọn họ muốn đặt những tấm Pc kia ở nơi cao để có thể bao trùm toàn bộ
căn cứ.
Những áp phích trước đó treo trên tường để chống Zombie triều đã được gỡ ra, hôm nay ở cửa ra vào đã được đặt một màn hình mọi người có thể
nhìn thấy dễ dàng, bên trên hiện lên thông tin đồng bộ cùng với thông
tin, tin tức, nhiệm vụ hiện trong đại sảnh.
Bên cạnh còn có một hành lang thông báo.
Trong đó có rất nhiều tin tức, thông báo tuyển dụng phần lớn đều là các đoàn đội tuyên truyền, quảng cáo tuyển dị năng giả.
“Chúng ta mới rời đi có hai tháng mà thay đổi thật lớn.” Phan Hiểu
Huyên nhìn thấy cảm giác thay đổi đến hoa cả mắt, “Bây giờ nhìn thấy
càng giống một thành phố rồi.”
Cho dù không được tính như thành phố thì cũng là một thị trấn lớn rồi.
“Uk, người cũng càng ngày càng nhiều rồi.” Đường Nhược nói.
Sau lần Zombie triều có rất nhiều căn cứ nhỏ xung quanh có người còn sống sót đều tới tìm nơi nương tựa.
Sau khi trải qua Zombie triều, rất nhiều người mới ý thức được căn cứ càng lớn, càng có nhiều người thì càng đảm bảo an toản.
“Haiz, xem người kia đi, người đó từng là hoa đán của một công ty
giải trí, hôm nay thế nào nhìn sa sút thành như vậy, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, thiếu nhút nữa tôi không nhận ra…”
“Haiz haiz haiz, người kia là Lý Thiên Vương nha, trước tận thế còn
muốn nổi hơn Quách Hùng Khải, hiện tại thế nào mới ngoài 20 tuổi mà nhìn rất thảm.”
Phan Hiểu Huyên một đường giải thích những minh tinh bên đường bên
kia cho Đường Nhược, nhưng Đường Nhược không nhận ra một ai, cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi.
“Hắc, người kia không phải là Quách Hùng Khải sao.”
Đối với Lý Thiên Vương và Quách Hùng Khải, Lưu Binh và Điền Hải đều
biết, nghe Phan Hiểu Huyên nói như vậy liền quay đầu lại để nhìn.
Quách Hùng Khải sau tận thế thức tỉnh dị năng, cộng thêm tài phú và
nhân mạch tích lũy trước tận thế, làm cho anh ta có cuộc sống ở tận thế thật sự không tệ. Hôm nay đại khái ở chỗ này thấy đối thủ mười năm đấu sống chết, thấy người ta sa sút đến đây tìm kiếm cảm giác tồn tại, đang đứng chính giữa một đám minh tinh trước tận thế, mặt mày hớn hở.
Người bên cạnh kẻ sùng bái có, người hâm mộ có, ghen ghét và sợ sệt cũng có không ít.
Hình ảnh như thế làm cho Dương Lê có chút thổn thức: “Đấu cả một đời
tận thế một cái lại làm cho vận mệnh của bao nhiêu người chuyển hướng,
quả nhiên ứng nghiệm với câu nói kia ‘thế sự vô thường’ không có sống
đến khi chết thì không thể kết luận mình là kẻ thành công hay thất bại.”
Bọn họ đứng ngừng chân ở đây, bên kia Quách Hùng Khải cũng nhìn thấy năm người.
Nhìn thấy Đường Nhược con mắt Quách Hùng Khải sáng ngời, cười một cái giống như một kẻ hán gian lập tức vứt bỏ dáng vẻ dương dương đắc ý trên mặt, đi tới: “Chị Đường, chị Phan trùng hợp như vậy, mọi người vũng đi
dạo phở ở đây sao?”
Từ khi anh ta nói một câu không nên nói với Đường Nhược ở Biên Hòa,
những chuyện tiếp sau đó đều vượt qua sự khống chế và tưởng tượng của
hắn.
Về sau trên đường làm nhiệm vụ, anh ta bị phái đi làm tiền phong nơi hung hiểm nhất, thiếu chút nữa anh bị hù chết.
Anh ta trước tận thế có thể bò lên đỉnh kim tự tháp trong ngành giải
trí, ngoại trừ vận khí tốt, tướng mạo tốt, tự nhiên cũng không phải là
người ngu xuẩn. Sau khi biết rõ Đường Nhược là vị hôn thê của trưởng
quan chấp hành Bạch Thất, thì đâu còn dám có ý đồ gì với cô nữa. Hôm nay tới đây hạ thấp tư thế để lại cho cô ấn tượng tốt, không chừng về sau
bạn trai của cô sẽ châm trước với mình.
Đương nhiên, anh cũng không biết Bạch Thất không có thực sự ghi nhớ
chuyện ngu xuẩn của mình ở trong lòng hay không. Nếu thật sự mang thù,
trong xã hội này người đó có thể tùy tiện tìm một lý do nào đó đem mình
trừ khử là được, đâu còn có thể để mình đứng ở đây được nữa?
Trong tận thế còn có người nào sống sót mà tâm tính vẫn còn đơn thuần hay sao?
Đường Nhược không mở miệng, lúc Phan Hiểu Huyên đã thể hiện vẻ mặt ghét bỏ: “Chúng tôi ở đây dạo phố cần báo cáo với anh sao?”
“Không không không, ý tôi không phải vậy…” Quách Hùng Khải vội vàng
lắc đầu khoát tay, sau đó gọi tên thủ hạ bên cạnh, hướng về phía Đường
Nhược và Phan Hiểu Huyên cúi đầu khom lưng nói: “Lần trước tôi nghe hai
vị tiểu thư đi mua quần áo, vì tôi muốn đền bù sai lầm lần trước, lần
này tôi cố ý để cho người tìm những thứ này tới để bồi thường. Vẫn muốn
đến nhà chào hỏi, nhưng vẫn không có dũng khí, hôm nay thấy hai vị tiểu
thư thật sự tốt quá…”
Thủ hạ anh ta đi tới, trong không gian lấy ra hai hộp quà để trên mặt đất.
Cái hộp thật sự rất lớn, để trên mặt đất tới cả mấy m², làm khó cho bọn họ tìm được cái hộp lớn như vậy.
Bên trong có rất nhiều thứ, có quần áo, giày hàng hiệu, còn có đồ ăn vặt chocolate và quả đông lạnh.
Có ngu sao mà không muốn, có tiện nghi mà không chiếm chính là vương
bát đản, vì vậy Phan Hiểu Huyên một chút khách khí cũng không có thu lại hộp quà trên mặt đất.
Rồi đi tiếp, người phía sau nhìn năm người đi ngày càng xa.
Mọi người thần sắc đột biến. Người ta đi đường cái cũng có người tặng lễ, nhóm người mình làm việc cực khổ mệt chết một ngày đều không có đủ
ăn đủ mặc.
Thân phận gì mà làm cho siêu sao trước tận thế và một đội Quách Hùng Khải phải trả ân tình?
Cư dân sống lâu ở thành phố A ngược lại đã từng gặp Đường Nhược ở
trên đường. Nhưng gặp chỉ là gặp, mình biết người ta, nhưng người ta
thật sự không biết mình.
Ngoại trừ trong lòng tự khích lệ bản thân một câu ‘Tuyệt đối muốn
sinh tồn hay có tiền mua sắm về sau thì căn cứ phải nghiên cứu ra kích
phát năng lượng dị năng, làm cho chính mình mạnh mẽ.’ Bên ngoài, thì
cũng chỉ có thể than ông trời bất công.