Tận Thế Song Sủng

Edit: Nếp 

Beta: Sakura

Ngày hôm qua zombie bị quét sạch trên đường, hôm nay lại tăng lên, giờ mọi người cảm thấy đám zombie này còn đáng yêu hơn kẹt xe. Đánh zombie đào tinh hạch đã thành thói quen.

Chỉ cần không phải là zombie triều thì mọi cái khác đều không có vấn đề.

Lần này chỉ dùng bốn tiếng đồng hồ, là đến biệt thự Hoàng Đình.

Hiện tại đã là ban đêm, không thể lại đi lắp đặt tấm năng lượng mặt trời lên nóc nhà, nhưng mà, trong xe có rất nhiều cells chưa được lắp ráp, có thể lắp đặt trong biệt thự.

Biệt thự của Hồ Hạo Thiên đã trở thành cứ điểm tạm thời. Mọi người dựa theo sơ đồ kết cấu của Lưu Binh, nối các cells trên bảng điện.

Đó là một việc cần kỹ thuật, tuy mọi người đều là nhân tài các giới, nhưng đối mặt với mấy việc cần kỹ thuật này vẫn không đụng đến, sắp xếp hồi lâu, cũng chỉ làm ba mươi mấy tấm cells, trong đó có hơn một nửa đều là Lưu Binh và Đường Nhược lắp ráp.

Bạch Thất chỉ muốn chửi thề với mấy cells này. Nhưng học vấn và tu dưỡng của anh vô cùng tốt, tận thế sống ba năm cũng không lấy đi tu dưỡng của anh, mặc dù sắc mặc không tốt, nhưng vẫn cẩn thận lắp ráp đồ.

Hồ Hạo Thiên không có đủ kiên nhẫn nữa, đá văng tấm cells, đứng lên: “Bà mẹ nó, đây không cho người ta sống mà, hơn một giờ mà vẫn chưa ra được một khối thành phẩm nào. Nhớ năm đó, vài phút đồng hồ của tôi đều không dưới mấy vạn, như vậy một giờ có thể đáng bao nhiêu tiền rồi.”

Mọi người cười rộ lên.

Mọi người mấy nay vì phiền muộn vùi đầu trong gian khổ, trái lại trên mặt giảm đi chút mệt mỏi.

Lưu Binh nói: “Không có cách nào, cái này vốn dĩ đều là do dây chuyền máy móc cỡ lớn làm, hiện tại lắp ráp thủ công nhất định rất phiền phức. Lắp tầm năm mươi mấy khối chắc là đủ rồi.” Nói xong, nhìn về phía Đường Nhược, “Chị Đường, tay nghề của chị không tồi nha.”

Mặt Đường Nhược đen lại.

Có thể bỏ chữ chị kia đi được không vậy!

Rõ ràng tôi nhỏ hơn anh mà, cho dù là kiếp trước cũng nhỏ hơn anh đấy!

Chỉ vì liên quan đến sức mạnh tinh thần, Đường Nhược có thể điều khiển một vài bộ phận linh kiện nhỏ, cho nên thực ra cái này đối với cô không phải là rất khó.

“Ừ, tôi thấy mình vẫn làm được cái này.”

Lưu Binh nói: “Bình ắc-quy bên kia qua ngày mai sẽ hết điện, chúng ta nên làm suốt đêm cho xong!”

Một đám đàn ông đần mặt ra, làm cách nào cũng không gắn nổi một khối: “…”

Hồ Hạo Thiên nhìn dáng vẻ như bị nuốt phải ruồi của đồng đội, đành phải kiên trì đửng ra nói: “Cả đám đàn ông vụng về chúng ta làm cả đêm có lẽ cũng chỉ ráp được một khối, chúng ta hay là thôi đi, sáng sớm ngày mai chúng ta lên nóc nhà lắp tấm pin năng lượng mặt trời, công việc này chúng ta nhất định không chối từ!”

Lưu Binh nhìn những thành phẩm thảm không nỡ nhìn trước mặt bọn họ, cũng cảm thấy Hồ Hạo Thiên nói có lý: “Ừ, vậy mấy người về nghỉ đi, ai muốn ở lại cùng lắp ráp, có thể ở lại cùng chúng ta nhé.”

Trong mười sáu người, có bảy người đều là người bình thường, trong đó kể cả ông Tần, còn có đám nhóc La Tự Cường, bọn họ cũng không có khả năng lắp ráp tấm điện suốt đêm.

Còn lại có em dâu La vợ La Tự Cường, chị dâu Phan vợ Phan Đại Vĩ, còn có chị Dư vợ Dư Vạn Lý đã từng quản lý chi nhánh của Hồ Hạo Thiên,.

Những việc này thích hợp với con gái, nhưng vợ nhà mình đều ở đây suốt đêm, mấy người đàn ông cũng không thể gạt bỏ lương tâm mình đi nằm ngáy o..o…, tất cả đành phải cùng với Hồ Hạo Thiên ngả ra đất nằm nghỉ.

Tận thế rồi, chính mình còn khó sống, vợ cũng còn sống, dĩ nhiên muốn cẩn thận quý trọng.

Nhìn nhìn lại đôi tình nhân nhỏ trong đội kia, mỗi ngày người ta cực kì ngọt ngào trước mặt mọi người, cực kì cực kì ấy, quan hệ vợ chồng trong đội xe đều tăng lên.

Chính mình là người từng trải, càng thêm không thể tụt lại!

Chúng ta muốn nói cho đôi tình nhân nhỏ kia, hai người hôm nay cực kì ngọt ngào ấy mà, đều là những thứ trước kia chúng ta đã làm xong hết rồi đấy!

Bạch Thất cũng định ngủ qua đêm trên mặt đất, hắn để Đường Nhược ngồi bên cạnh anh lắp ráp cells.

Đương nhiên, vị hôn thê của mình làm suốt đêm rồi, bản thân chắc chắn phải vì cô chuẩn bị mấy thứ gì đó.

Anh đi về nhà mình, bưng chén tổ yến tới, để Đường Nhược ăn khuya.

Đường Nhược đương nhiên rất vui vẻ: “Lúc nào nấu vậy, không phải cái này cần ngâm sao?”

Bạch Thất nói: “Vừa trở về thì ngâm, vừa rồi đi nấu đấy.”

Đường Nhược cầm chén ăn hết hai phần, tâm tình chợt cảm thấy sung sướng, múc một muôi, đưa tới trước miệng Bạch Thất: “Anh có muốn không?”

Bạch Thất giữ tay của cô ăn hết một miếng, đường phèn ngòn ngọt lập tức ngấm vào tận tim.

Đôi mắt anh sáng lên nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mắt, càng muốn ăn cô hơn, nhưng thật ra là, muốn coi cô như thức ăn ngon trong miệng mà thôi.

Mọi người trong đoàn xe: “….”

Kỳ thật hình ảnh trước mắt không hề có chỗ nào không ổn, nhưng mọi người lại thấy được Bạch Thất đang tràn đầy một loại cảm giác… Cấm dục ngàn năm.

Hình ảnh đen tối như vậy thật sự không thể nhìn được rồi!

Xem ra, nhóm người mình còn phải luyện thêm kỹ năng ‘Nhìn như không thấy’ này nữa.

Tận đến lúc rạng sáng, tất cả mọi người thật sự mệt mỏi không chịu nổi, mới từng người trở về phòng của mình đi ngủ. Toàn bộ đoàn xe hiện tại chỉ có mười sáu người, phân phòng cũng chỉ được bảy cái, thật sự không được thì mọi người chen chúc một chút.

Nhưng bọn Lưu Binh và Đường Nhược vẫn chiến đấu ở tuyến đầu lắp ráp.

Trời vừa sáng, bọn người Hồ Hạo Thiên cũng không dám thờ ơ, trực tiếp rời giường lên trên nóc nhà xây dựng.

Loại việc tốn thể lực này, mới đầu mọi người cũng không muốn làm, nhưng vừa nghĩ tới có điện có thịt chính là cuộc sống tươi đẹp sau này, còn nghĩ tới không điện không thịt chính là cuộc sống thời nguyên thủy rồi, ý chí chiến đấu của mọi người lại bừng bừng.

Trong phòng, mấy người phụ nữ cẩn thận làm việc, ngoài phòng, trên nóc nhà, mấy người đàn ông làm việc nặng.

Ngược lại càng giống thời cổ nam cày nữ dệt thêm mấy phần.

Mệt nhọc một ngày, cuối cùng cũng lắp đặt xong thứ này, còn lại lần phần việc của Lưu Binh.

Mọi người thương lượng một chút, chuẩn bị hừng đông lần nữa sẽ chuyển máy phát điện trong siêu thị ra, sau đó tập hợp tất cả các loại tủ lạnh, thịt đông lại một chỗ…

Hai ngày này thật sự quá mệt mỏi, Đường Nhược vừa về tới phòng, lập tức bất động trên giường luôn.

“Tắm rửa rồi ngủ sẽ thoải mái hơn.” Bạch Thất đi qua nhẹ nhàng lay cô.

Chờ trong chốc lát, người nào đó vẫn bất động.

Một tay ôm lấy cô thả vào bồn tắm trong nhà tắm: “Còn không chịu tỉnh nữa…, anh không ngại tắm rửa giúp em đâu đấy.”

Nói xong, giơ tay ra cởi quần áo giúp cô.

Đối với kỹ năng cởi quần áo cho Đường Nhược này, Bạch Thất đã sớm luyện xong hơn nữa tùy thời có thể thăng cấp, bởi vậy, không tốn sức chút nào cởi sạch quần áo của cô.

Đường Nhược mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thoáng qua anh.

Cái nhìn này, chỉ càng khiến cho người ta cảm thấy nét quyến rũ vô biên giữa hai hàng lông mày, đầu óc trong vô thức đã có chút rung động.

“Đường Nhược…”

Đường Nhược hé miệng: “Dạ?”

Bạch Thất không nói thêm gì nữa, trực tiếp cúi đầu ngậm lấy môi cô, sau đó dịu dàng quấn lấy đầu lưỡi của cô.

Mọi thứ cứ tự nhiên như vậy.

Vốn dĩ chính là, vị hôn thê của mình.

Đường Nhược không nhúc nhích, tùy ý để cho bờ môi trơn bóng nóng bỏng của Bạch Thất chậm rãi dán lên, đầu lưỡi chậm rãi lướt qua cạy mở hàm răng, đụng chạm liếm láp môi lưỡi của mình.

Hôn rồi hôn, anh đè ép cô vào thành bồn tắm gốm sứ lớn.

“Ầm!” Đầu đụng vào thành bồn tắm cứng rắn.

“AAA ——” Cuối cùng Đường Nhược cũng bừng tỉnh, đương nhiên, là do đau mà tỉnh đấy, “Anh muốn mưu sát à…?”

Bạch Thất: “...”

Cái nơi như bồn tắm lớn này quả nhiên vẫn quá cứng, không thích hợp để ‘làm việc’. Anh tự tay xoa xoa cái gáy của Đường Nhược, đến cùng cũng có chút ít đau lòng: “Vừa rồi nếu em sớm tự mình tắm rửa thì đã không xảy ra loại chuyện này rồi.”

Được tiện nghi còn khoe mẽ!

Nhìn thấy nửa người trên của mình đã bị cởi hết chỉ còn nội y, mặt Đường Nhược bắt đầu đen lại, đuổi người ra khỏi phòng tắm.

Tắm rửa xong cũng thật sự quá mệt mỏi, dính lấy giường nằm ngủ.

Bạch Thất tuy thầm nghĩ chiếm tiện nghi, đến cùng vẫn không đành lòng quấy rầy cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui