Tận Thế Ta Chọn Làm Một Ác Nhân



Tiêu Dật cười nhạt, lấy từ trong túi ra mấy bình nước khoáng cùng mấy cái giăm bông xúc xích: “Bên ngoài hành lang không có nhiều xác sống, tôi chạy ra ngoài may mắn tìm được rất nhiều nước và đồ ăn, nhanh mở cửa, tôi không bị thương.

"

Sau khi Đỗ Chí Minh xác nhận lại, ông mới từ từ mở cửa cho Tiêu Dật vào.


"Tốt! Tiêu Dật, cậu còn sống là tốt rồi!" Đường Ninh Ninh là người đầu tiên chạy tới đón Tiêu Dật, trong đôi mắt to ngấn nước có một tia nước mắt.


Tiêu Dật cảm thấy trong giọng nói có chút yếu đuối và đau đớn.


Tiêu Dật liếc nhìn Đường Ninh Ninh, phát hiện Đường Ninh Ninh đã sụt cân, môi cô ấy có vẻ hơi nứt nẻ do lâu ngày không được uống nước.


"Cảm ơn.

" Tiêu Dật bình tĩnh nói lời cảm ơn, sau đó đưa nước khoáng cùng hai cái xúc xích cho Đường Ninh Ninh.



Những người khác nhìn đồ ăn và nước uống trên tay Đường Ninh Ninh với vẻ mặt thèm muốn, như đang ước gì có thể lao tới giật lấy đồ ăn và nước uống của cô ngay bây giờ.


Đường Ninh Ninh sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu cảm ơn Tiêu Dật, sau đó khó nhọc mở chai nước khoáng bắt đầu uống.


"Không nghĩ tới ngươi còn có chút bản lĩnh, thế mà có thể còn sống trở về, lấy đồ ăn cùng nước uống của ngươi ra đi!" Trần Côn châm chọc ra lệnh.


Trên tay gã đang cầm một cây gậy gỗ, hắn lấy ra từ cây lau nhà.


Tư thế cầm gậy nhìn rất đẹp trai, nhưng trong mắt Tiêu Dật, cây gậy này chính là một trò cười.


Mà mấy người kia vẫn quỳ liếm Trần Côn, đều tự cầm vũ khí kỳ quái nhìn chằm chằm Tiêu Dật.


Có lao, có chổi, có băng ghế, còn có dây nhảy, thậm chí có một nữ sinh còn cầm súng hiệu lệnh.


Tiêu Dật không khỏi cười lạnh trong lòng, đối mặt với xác sống không biết đau, những thứ này quả thực chỉ là trò đùa mà thôi.


"Tiêu Dật, cậu rất khá! Lần này cậu lập công lớn rồi, cậu lấy thức ăn đưa cho tôi đi.

Vì tiết kiệm lương thực, đã hai ngày chúng ta đã không ăn rồi!" Đỗ Chí Minh vỗ vỗ vai Tiêu Dật rất uy nghiêm nói.

Hai ngày không ăn?

Hừ

Nói Đường Ninh Ninh và những người khác hai ngày không ăn thì hắn còn tin, còn nhìn bộ dáng Đỗ Chí Minh thì trông có vẻ sống vẫn rất tốt ha.



Tiêu Dật cũng không để ý tới Đỗ Chí Minh cùng Trần Côn, mà liếc mắt tìm nam sinh khôi ngô đã nói đỡ cho mình lúc hắn bị đuổi ra ngoài.


"Trương Hoa ở đâu?" Tiêu Dật lạnh lùng hỏi.


Tiêu Dật không tìm thấy cậu trong đám đông.


"Trương Hoa? À! Một tên phế vật tốn cơm, ăn nhiều còn không có bản lĩnh, sau khi ngươi đi thì ngày hôm sau đã bị mọi người phái ra ngoài tìm đồ ăn rồi, cơ mà hẳn là hắn không may mắn được như ngươi.

"Trần Côn cười lạnh, có chút khẩn cấp nói:"Mang đồ ăn cùng nước uống ngươi tìm được lấy ra đây, bây giờ đồ ăn cùng nước uống trong kho hàng, đều do ta cùng thầy Đỗ phân phối!"

Tiêu Dật quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Côn, cười lạnh nói: "Dựa vào cái gì?"

Trần Côn hơi giật mình, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, kinh ngạc hỏi: "Ngươi đang nói chuyện với ta? Dám hỏi ta ư?"

Trần Khôn đột nhiên cười lớn: “Chỉ vì chú của ta là tướng quân của quân khu Giang Thành mà thôi! Hiện tại khắp nơi đều có xác sống, và người duy nhất có thể cứu chúng ta chỉ có quân đội! Khi người của chú ta rảnh rỗi, bọn họ nhất định sẽ đến trường học để giải cứu ta! Đến lúc đó, sống chết của ngươi hoàn toàn phụ thuộc vào lời nói của ta! ngươi cảm thấy ta dựa vào cái gì? Muốn sống sót, thì ngoan ngoãn nghe ta an bài, nếu không, ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta!"

"Đúng, đúng! Bây giờ là ngày tận thế, chỉ có quân đội mới có năng lực thiết lập vùng an toàn.

Chỉ cần chờ quân đội và thành phố thành lập xong khu an toàn, chú của Trần thiếu nhất định sẽ tới cứu Trần thiếu, chỉ cần chúng ta chịu đựng đến khi quân đội tới cứu chúng ta, chúng ta sẽ an toàn!" Một con chó liếm của Trần Côn bắt đầu sủa.



"Ồ? Thật sao? Ngày tận thế bắt đầu đã hơn hai tháng rồi.

Tại sao chú của Trần Côn vẫn chưa đến? Ngươi có chắc chắn rằng chú của Trần Côn vẫn còn sống không?" Tiêu Dật mở một chai Red Bull uống một ngụm, cười lạnh nói: "Cho dù chú của Trần Côn còn sống, ngươi thật sự có thể chắc chắn rằng chú của hắn sẽ thực sự đến cứu hắn sao? Ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể sống sót đến lúc đó sao?"

Lời nói của Tiêu Dật khiến tất cả mọi người có mặt đều trầm ngâm.


Thức ăn trong kho nhiều nhất chỉ có thể dùng được hai ba ngày, nhưng điều đáng sợ hơn là trong kho không còn bao nhiêu nước nữa!

Mà những thứ này hiện tại đều nằm trong tay Trần Côn và Đỗ Chí Minh, xét theo ý đồ của bọn hắn, thì tựa hồ bọn hắn cũng không muốn chia sẻ với mọi người!

Đã hơn hai tháng trôi qua, quân đội vẫn chưa xuất hiện, ngay cả âm thanh chiến đấu cũng không nghe thấy.


Mọi người không khỏi bắt đầu thắc mắc, những lời Trần Côn nói có phải là sự thật không?

Trần Côn cũng cảm giác được xung quanh mình đang có những ánh mắt dò hỏi, không khỏi tức giận hét lên với Tiêu Dật: "Mày bớt sủa đi! Lấy thức ăn và nước uống trong ba lô ra ngay cho tao!"

Trần Côn lắc lắc cây gậy gỗ trong tay, nhìn Tiêu Dật uy hiếp nói: "Mọi người tin ta, chỉ cần cướp được thức ăn của Tiêu Dật, chúng ta sẽ có thể sống sót cho đến khi chú ta phái người tới cứu mọi người!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận