Tận Thế Ta Chọn Làm Một Ác Nhân


"Cái gì?" Một nam sinh đeo kính vẫn im lặng mở to mắt, có chút kinh hãi nói: "Thầy Đỗ, việc này...!việc này quá tàn nhẫn rồi...!Trần thiếu sẽ liều mạng vì Tuyết Nhã đấy, mọi người đều biết Trần thiếu yêu Tuyết Nhã đến nhường nào mà! Nếu thầy để cho hắn nhìn thấy Tuyết Nhã làm loại chuyện đó cùng Tiêu Dật...!hắn sẽ phát điên mất!"

"Đúng vậy...!dù sao cũng là bạn học của chúng ta, chúng ta không cần phải quá phận như vậy chứ? hay là thôi đi..." Một nữ sinh mảnh mai rối rắm nói.

Đỗ Chí Minh đi lên hung hăng tát tên nam sinh kia một cái: "Muốn sống sót không? muốn sống sót cũng không cần nói nhảm! Trần Côn nếu đắc tội với Tiêu ân nhân, thì tất nhiên là phải chịu trừng phạt nghiêm khắc nhất! Trần Côn càng thống khổ, Tiêu ân nhân lại càng cao hứng, đến lúc đó, thức ăn cùng nước uống cho chúng ta lại càng nhiều!

Đỗ Chí Minh mặc dù không nói ra nhưng với tư cách là thành viên trung thành của câu lạc bộ đổi vợ, ông biết cảm giác bắt người đàn ông khác nhìn mình địt vợ họ sẽ thoả mãn đến mức nào!

Trần Côn rất nhanh liền bị mấy người trói lại.

Mà lúc Trần Côn bị trói lại, hai nữ sinh cũng kéo màn vải lên, vài nam sinh thay phiên nhau miễn cưỡng đái lên mặt Trần Côn, bởi vì đã liên tục hai ngày không có uống nước, mấy người này thật sự là đái không ra bao nhiêu.

Thẳng đến khi Đỗ Chí Minh hung hăng “xì” một cái, lúc này mới đánh thức được Trần Côn.

Trong khi mơ mơ màng màng, Trần Côn cảm thấy mình đang bị người ta nâng lên, sau đó lại bị nặng nề ném xuống mặt đất.

Cảm giác đau đớn mãnh liệt, làm cho gã rốt cục cũng tỉnh lại.

Trần Côn chậm rãi mở mắt, mất máu quá nhiều, khiến cho gã rất là suy yếu, trong hai mắt hết thảy đều là mơ hồ hồ...

Nhưng rất nhanh, ánh mắt của gã liền tập trung vào bóng người tuyết trắng lắc lư trước mắt!

Gã cố gắng mở to hai mắt, muốn thấy rõ cảnh tượng trước mắt......

Rốt cục, gã thấy được!

Nữ thần mà gã yêu quý nhất, nữ thần mà gã muốn bảo vệ đến hết cuộc đời!

Người phụ nữ mà gã mơ ước được cưới làm vợ!
Giờ phút này thế mà lại vùi đầu vào giữa hai chân Tiêu Dật!

Đang dùng cái miệng mềm mại gợi cảm của mình, ra sức mút cặc cho Tiêu Dật,

Làm việc rất chăm chỉ!

Rất là nhiệt tình!

Tiêu Dật dùng tay bạo lực xoa bóp bộ ngực trắng như tuyết của Lăng Tuyết Nhã, thỉnh thoảng còn dùng sức tát mấy cái vào vú cô.

"Không!!!!" Trần Khôn trong lòng điên cuồng gào thét, nhưng khi đến bên miệng lại biến thành một tiếng rên rỉ cực kỳ yếu ớt.

Trần Côn cảm giác từng đợt trời đất quay cuồng, hình ảnh trước mắt ầm ầm vỡ nát, gã dường như đã nhìn thấy khoảng thời gian ngọt ngào cùng Lăng Tuyết Nhã, khi nghĩ đến lời thề của mình và cô ta, gã đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Loại cảm giác sỉ nhục cực lớn này, làm cho cổ họng Trần Côn ngòn ngọt, máu tươi lập tức phun ra.

“Bốp! "Tiêu Dật vung tay hung hăng vỗ lên cái mông trắng như tuyết của Lăng Tuyết Nhã, trên mông lập tức xuất hiện một dấu bàn tay màu đỏ.

Tiêu Dật quay đầu, nhìn Trần Côn lệ rơi đầy mặt, khóe miệng nhếch lên một tia cong nhàn nhạt.

Không phải mày tự cao tự đại sao?

Không phải mày là kẻ không ai bì nổi sao?

Không phải mày khinh thường nhất là loại quỷ nghèo như ta sao?

Nhìn đi!

Hãy nhìn những gì nữ thần của mày đang làm đi!

Nữ thần của mày chỉ là con chó cái của ta thôi!

Lăng Tuyết Nhã cũng cảm nhận được ánh mắt xấu hổ phẫn nộ của Trần Côn, trong góc mắt của cô cũng rơi xuống một giọt nước mắt nhục nhã, nhưng động tác của cô cũng không có dừng lại…

Tiêu Dật thoả mãn khẽ hô một tiếng, tận tình bắn hết nước tiểu của mình vào trong miệng Lăng Tuyết Nhã.

Lăng Tuyết Nhã liều mạng nôn mửa, nhưng mà cũng không thể không nuốt nước tiểu của Tiêu Dật vào trong bụng.

Thậm chí, cô còn đang bắt đầu cởi áo của mình, lộ ra bộ ngực lớn trắng như tuyết...

Tiêu Dật đột nhiên cảm giác được một loại cảm giác thành tựu rất tô lớn, rồi hắn đột nhiên đứng dậy, hung hăng đè Lăng Tuyết Nhã xuống ghế, liều mạnh đẩy cặc chìm vào trong cặp mông trắng như tuyết mà lại rất vểnh của Lăng Tuyết Nhã…

Rất chặt! Rất mềm mại.

Lúc vừa mới nhét vào, còn có cả một loại lực cản từ màng trinh.

Tiêu Dật hung hăng đẩy mạnh một cái.

Lăng Ngạo Tuyết phát ra một tiếng rên rỉ thảm thiết.

Máu tươi lưu lại trên “hung khí” của Tiêu Dật.

Tiêu Dật cảm thấy hơi bẩn, lại kéo đầu Lăng Tuyết Nhã qua, để cho cô liếm sạch cặc cho mình.

Tất cả những thứ này, đều được Trần Côn thu hết vào trong mắt!

Nữ thần của gã, đang bị một cái tên khốn chà đạp, điên cuồng chà đạp!!!

Hơn cả một con chó cái!!

Trần Côn liều mạng muốn hò hét, gã muốn gào thét, gã muốn hung hăng mắng nữ nhân không biết xấu hổ này!

Nhưng khi đến miệng hắn, tất cả đều biến thành một tiếng rên yếu ớt và khàn khàn.

Cảnh tượng trước mắt chính là điều mà gã luôn mơ ước!

Nhưng bây giờ!

Gã chỉ có thể bất lực nhìn!

Yêu nhau hai năm, gã từ bỏ tất cả phụ nữ vì nữ thần của mình, hai năm qua gã thậm chí còn không nỡ chạm vào cô!

Bởi vì ở trong mắt hắn, Lăng Tuyết Nhã là thánh nữ thần thánh mà không thể xâm phạm!

Vô cùng băng thanh ngọc khiết!

Nhưng hôm nay!

Thánh nữ băng thanh ngọc khiết đang uốn éo dưới háng kẻ khác!

"Tại sao?! Tại sao?! Tôi yêu cô nhiều như vậy, đối xử với cô tốt như vậy, thế sao cô lại không cho tôi! Mà lại cho một kẻ thua cuộc tội nghiệp mà cô và tôi coi thường! "Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má Trần Côn, khuôn mặt gã vặn vẹo vì đau đớn, một âm thanh khàn khàn cũng đang phát ra từ miệng gã.

Nhưng là, Lăng Tuyết Nhã căn bản là không cách nào trả lời câu hỏi của gã, bởi vì lúc này, thanh âm của cô so với Trần Côn thì càng vang dội, càng nhiệt liệt hơn!

"Á, đau quá, em bị xé rách rồi..."

Trần Côn rốt cục chịu không nổi nỗi khuất nhục lớn đến vậy vậy, lại bị sốc ngất đi.

……

Tấm rèm từ từ được mở ra, Tiêu Dật hài lòng ngồi trên ghế, đặt đôi chân đã hơn hai tháng chưa rửa của mình lên vai Lăng Tuyết Nhã đang quỳ trên mặt đất, nhặt mấy mấy bình thức ăn cùng nước khoáng lên, tùy ý ném cho đám người Đỗ Chí Minh vẻ mặt nịnh nọt đang quỳ trên mặt đất.

Đây là phần thưởng cho các ngươi! "Tiêu Dật có chút lười biếng nói.

Đám người Đỗ Chí Minh cúi xuống dập đầu, liều mạng ca ngợi sự nhân từ và vĩ đại của Tiêu Dật.

Tiêu Dật hài lòng đứng lên, quay đầu nói với Đường Ninh Ninh: "Em muốn ở lại đây hay cùng ta đến nơi ẩn náu?"

Trong mắt Tiêu Dật, Đường Ninh Ninh là người duy nhất trong nhà kho xứng đáng theo hắn đến Tội Thành, còn những người khác thì căn bản là không xứng.

"Em muốn đi cùng anh! Cảm ơn Tiêu Dật!" Đường Ninh Ninh nghiêm túc gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Tiêu Dật.

Tiêu Dật vốn tưởng rằng Đường Ninh Ninh sẽ sợ mình, nhưng không ngờ, trong mắt Đường Ninh Ninh lại lộ ra vẻ tôn kính.

"Em không sợ ta sao?" Tiêu Dật tò mò hỏi.
Đường Ninh Ninh đẩy kính lên, nghiêm túc lắc đầu: “Em không sợ anh, trên đời này vốn không có người nào xấu, chỉ có người tốt trở nên xấu xa.

So với sự đạo đức giả và xấu xí của những người này thì em thích sự bá đạo và yêu ghét rõ ràng của anh hơn, trong thế giới tận thế như thế này, đi theo người như anh mới có thể sống tốt được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui