Mà cô, cũng sẽ trở thành bữa trưa của tang thi, giống như những người khác bị tang thi chia năm xẻ bảy.
Tuy nhiên, vào lúc này, tiếng gõ cửa sắt dồn dập bên ngoài đã dừng lại...
Thang Tĩnh Viêm lau nước mắt, kinh ngạc đứng dậy, tò mò tiến về phía trước vài bước, muốn nhìn xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì qua cái lỗ ở cửa sắt.
Qua lỗ hổng trên cổng sắt, cô phát hiện ra hai thây ma đang điên cuồng tấn công cổng sắt đã biến mất, ngay cả những thây ma bình thường khác cũng biến mất.
Ngoài cửa chỉ có một bóng người đang ôm mạch đao đứng đó.
“Mở cửa.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
Bóng dáng và giọng nói này rất quen, cô biết người này chính là nam sinh đã cứu Lâm Mạn Trà trước đó.
Thang Tĩnh Viêm vội vàng đẩy hết dụng cụ thể thao ra, sau đó mở cửa sắt đón Tiêu Dật vào.
Tiêu Dật vừa bước vào cửa liền nhìn quanh rồi nói: "Chỉ còn lại mình cô à?"
Thang Tĩnh Viêm gật đầu, nhìn những người xung quanh lần lượt chết thảm, trong lòng cô đã có chút tê dại: “Còn cô gái kia thì phát điên, rơi từ trên lầu xuống tử vong.”
Dừng một chút, Thang Tĩnh Viêm khẩn trương hỏi: "Cảm ơn anh đã cứu tôi! Anh cố ý tới đây cứu tôi đúng không? Mạn Trà chỗ anh hiện tại thế nào rồi?"
Tiêu Dật liếc nhìn Thang Tĩnh Viêm, nữ thần yoga giờ đã thở phào lấy lại tự tin, cô quả là rất xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng ngần và mái tóc đuôi ngựa đung đưa, mang đến cho cô một khí chất nữ thần khó tả.
Cùng với đó là dáng người hoàn hảo duyên dáng và khí chất cao quý khó tả.
Nhìn nữ thần trước mặt, Tiêu Dật không khỏi có chút tự ti mặc cảm.
"Xin lỗi, tôi không phải cố ý tới đây để cứu cô, tôi chỉ muốn xác chết của những tang thi đó thôi."
"Về phần có cứu hay không cứu, là do cô tự mình quyết định."
Tự ti mặc cảm thì tự ti mặc cảm, nhưng chuyện liếm chó, Tiêu Dật tuyệt đối sẽ không làm.
Thang Tĩnh Viêm hơi ngẩn ra, cắn chặt đôi môi phấn nộn: "Tôi biết anh là một người tốt, anh có thể cứu tôi đến nơi tránh nạn của anh không?"
Cho mình một cái thẻ người tốt?
Tiêu Dật nở nụ cười.
Bình thường nữ thần khi muốn lợi dụng mấy tên thấp kém, đều sẽ phát cho kẻ đó một tấm thẻ người tốt trước.
Sau đó cho thêm chút ngọt ngào, cho thêm chút hy vọng.
Mấy kẻ thấp kém nếm được vị ngọt giống như con chó ăn được đồ ngon, dần dần rơi vào ánh sáng của nữ thần, dần dần trở thành một con chó liếm.
Sau đó, kẻ thấp kém sẽ bị nữ thần lợi dụng hết lần này đến lần khác, bị nữ thần làm tổn thương hết lần này đến lần khác, khi kẻ thấp kém muốn bỏ cuộc, nữ thần sẽ lại cho kẻ thấp kém một tia hy vọng, để kẻ thấp kém có thể nếm thử hương vị ngọt ngào tiếp, tiếp tục liếm chó, dâng hết mọi thứ cho nữ thần.
Cuối cùng, chú chó liếm lốp dự phòng mà may mắn thì sẽ lên chức bố, còn chú chó liếm bất hạnh thì sẽ tổn thương đầy mình mất đi tất cả.
Quả nhiên, Thang Tĩnh Viêm tiếp tục nói: "Anh tên là Tiêu Dật phải không? Tôi biết anh.
Anh có một người bạn cùng phòng thường xuyên đến xem tôi biểu diễn.
Anh ấy và tôi cũng là bạn bè, anh ấy còn thường nói về anh với tôi."
Nói xong, sắc mặt Thang Tĩnh Viêm đỏ lên, có chút thẹn thùng nói: "Kỳ thật tôi đã sớm chú ý tới anh rồi, anh kỳ thật rất ưu tú..."
Tiêu Dật trong lòng cười lạnh một hồi rồi nói: "Ồ, là vậy sao, cô chú ý đến ta khi nào? Cô có nhớ tên bạn cùng phòng của ta không? Lúc đó cô cảm thấy ta ưu tú về cái gì?"
Nếu như cô ta nói hiện tại hắn rất giỏi, Tiêu Dật liền thừa nhận.
Nhưng nếu nói hắn xuất sắc trước tận thế, chính Tiêu Dật cũng sẽ không tin.
Tất nhiên, Tiêu Dật không tin rằng đường đường là một nữ thần yoga lại để ý đến một kẻ nhà quê như hắn.
Những tên đàn ông cao lớn giàu có đẹp trai theo đuổi Thang Tĩnh Viêm ít nhất có thể xếp hàng một vòng quanh sân chơi.
Thang Tĩnh Viêm hơi giật mình, trong lòng thầm lẩm bẩm, người đàn ông này làm sao có thể nói chuyện kiểu đưa mọi thứ vào ngõ cụt thế chứ?
Quả thực chính là một tên ngốc không có EQ.
Vừa rồi cô chẳng qua là thói quen nói lời khách sáo mà thôi.
Đứng nửa ngày, Thang Tĩnh Viêm thật sự không trả lời được câu hỏi của Tiêu Dật, ngập ngừng nói: “Vừa rồi tôi rất sợ, đột nhiên… tôi không nhớ nổi tên anh ấy.
Nhưng tôi thật sự để ý đến anh, anh là một chàng trai rất tốt bụng và trung thực.
Tôi biết anh chắc chắn sẽ giúp tôi.
Tôi biết anh cũng thích tôi.
Nếu anh có thể gây ấn tượng với tôi, chúng ta cũng có thể trở thành người yêu của nhau.
Dù sao thì đây cũng là tận thế, nên sống nương tựa vào nhau.”
"Xin lỗi, giữa chúng ta có thể có chút hiểu lầm rồi, ta không phải là người tốt, ta không muốn cô làm bạn gái của ta."
Tiêu Dật thờ ơ nói.
Hắn rất hiểu ý của Thang Tĩnh Viêm, cô muốn hắn lấy lòng cô, rồi dùng cảm xúc khống chế hắn, biến hắn thành con chó liếm.
Cô ta coi hắn là một con chó liếm giống như những chàng trai khác theo đuổi cô ta.
Cô nàng này rất thông minh, trong thế giới tận thế này, cách duy nhất mà phụ nữ có thể điều khiển được đàn ông chính là chơi lá bài tình cảm.
Nhưng rất tiếc, Tiêu Dật không phải kẻ liếm chó.
Hắn cũng không cần tình cảm của Thang Tĩnh Viêm.
Phụ nữ, đối với Tiêu Dật mà nói, không gì khác hơn là những công cụ dùng để thỏa mãn bản thân.
“Anh không muốn cưỡng ép tình cảm đúng không? Nếu như có thể làm cho đối phương yêu chính mình, như vậy mới có thể hạnh phúc, như vậy mới càng có cảm giác, đúng không? Anh biết đấy, trước kia nam sinhtheo đuổi tôi rất nhiều, nhưng thứ tôi cần chính là một bạn trai có thể đối tốt với tôi, yêu chiều tôi, hơn nữa có thể bảo vệ được tôi."Thang Tĩnh Viêm nghiêm túc nói.
"Đúng vậy, dưa ép sẽ không ngọt, nhưng tôi cũng không có bất kỳ ý nghĩ cưỡng ép nào.
Về phần nam sinh theo đuổi cô có nhiều hay không, thì liên quan gì đến tôi?" Tiêu Dật lại đưa cuộc trò chuyện vào ngõ cụt: "Cô không cần nói cho ta biết cô muốn loại bạn trai như thế nào, bởi vì đó không phải chuyện của ta, ta cũng không có hứng thú trở thành bạn trai của cô."
Cho đến giờ Thang Tĩnh Viêm cũng chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào thẳng thắn, thờ ơ với tình cảm đến như vậy.