Chỉ thấy một nam sinh đang vung đao chém thây mà, ở trước người hắn, đã chất đầy thi thể thây mà, mà thây thì đang xông lên hành lang cuồn cuộn không ngừng.
Lục Ngữ Nhu nhìn dáng vẻ dũng cảm của nam sinh này.
Bỗng nhiên cảm giác có chút kính nể khó hiểu.
Cảm giác này, khiến chính cô cũng có chút kinh ngạc.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng sùng bái bất cứ người đàn ông nào.
Bao gồm cả cha cô ấy.
Cho dù mấy ngày trước cha cô đã chết ngoài cửa để bảo vệ cô, cô cũng không cảm động lắm.
Có lẽ cô ấy sinh ra đã là một người phụ nữ rất lý trí và lạnh lùng.
"Bạn học, cậu mau vào tránh một chút! Đám thây ma này nghe được động tĩnh sẽ càng tụ tập lại nhiều hơn! Bên ngoài rất nguy hiểm! "Lục Ngữ Nhu lo lắng nói.
Tiêu Dật quay đầu nhìn thoáng qua Lục Ngữ Nhu bên trong cửa sổ chống trộm.
Vị mỹ nữ giáo sư này vẫn đẹp như vậy, hơn nữa còn rất là thiện lương.
Mặc dù lúc này tóc của cô ấy rất lộn xộn, trên khuôn mặt không tì vết của cô thậm chí vẫn còn một chút máu.
Nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp quý phái và sang trọng của cô.
Hơn nữa, khác với đám người Thang Tĩnh Viêm và Lý Uyển Ngưng, Lục Ngữ Nhu có phong vận thành thục hơn.
Giống như là quả đào chín, đẫy đà, thủy nhuận, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một miếng.
Cảm nhận được sự quan tâm của Lục Ngữ Nhu.
Tiêu Dật có chút dở khóc dở cười.
Bộ dáng của mình, thoạt nhìn giống như là người sợ tang thi sao?
Tiêu Dật liên tiếp chém mấy con zombie phía trước, trong nháy mắt Lục Ngữ Nhu mở cửa, liền lắc mình tiến vào phòng Lục Ngữ Nhu.
"Bạn học, bạn có biết rằng bạn làm như vậy rất nguy hiểm không? Những thây ma này giết không hết, càng giết càng nhiều, bọn họ nghe được tiếng vang sẽ điên cuồng công kích.
Tôi đã nhìn thấy vài người không sợ chết bị đám thây ma nuốt chửng rồi, tuy rằng cậu rất dũng cảm, nhưng cậu vẫn không nên chạy loạn khắp nơi.
”
Lục Ngữ Nhu giống như trưởng bối dạy dỗ con mình.
Lục Ngữ Nhu rất là cao hứng, bởi vì đã lâu không tiếp xúc với người sống.
Hơn nữa sinh tồn dưới tận thế gian nan, khiến Lục Ngữ Nhu rất có hảo cảm với Tiêu Dật đột nhiên xuất hiện.
Thậm chí có loại cảm giác tha hương ngộ cố tri.
Vốn là băng sơn mỹ nhân, cũng trở nên nhiệt tình.
Tiêu Dật nhìn nhìn bốn phía, ký túc xá giáo viên đều là phòng đơn, rất rộng rãi.
Hơn nữa Lục Ngữ Nhu bố trí cũng rất sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, trên bàn phòng khách có đặt mấy quyển sách, rất hiển nhiên, vị mỹ nữ giáo sư này hay đọc sách giết thời gian vào lúc tịch mịch.
"Bạn học, làm thế nào cậu đến được đây?" Lục Ngữ Nhu không khỏi tò mò hỏi khi thấy Tiêu Dật không để tâm đến lời cảnh báo của cô.
"Tôi nghe thấy tiếng kêu cứu của cô nên đến đây.
"
Lục Ngữ Nhu sửng sốt một lúc, chỉ vào ký túc xá nam ở đối diện và nói: "Cậu có đi cùng họ không?"
Tiêu Dật nhìn theo hướng được Lục Ngữ Nhu chỉ và thấy một số nam sinh đang nhìn chằm chằm vào đây.
Những nam sinh này chắc hẳn vừa nhìn thấy Tiểu Dịch trèo qua tường như Người Nhện và chém giết zombie một cách dễ dàng, nên trông có vẻ còn có chút choáng váng.
Tiểu Dịch cảm thấy có chút không nói nên lời.
Thì ra vị mỹ nữ giáo sư này cũng không phải đang kêu cứu với mình?
Mà là đang kêu cứu với nam sinh đối diện?
Cơ mà từ cửa sổ Lục Ngữ Nhu nhìn ra bên ngoài về hướng của Tội Thành thì vừa hay bị ký túc xá nữ chặn lại, đúng là không nhìn thấy gì cả.
Tiêu Dật có chút xấu hổ gãi gãi đầu, làm bộ quan tâm hỏi: "Giáo sư Lục, hiện tại cô có đồ ăn không?"
Lục Ngữ Nhu rất là nhiệt tình xoay người, lấy ở trong phòng bếp ra một cốc nước cùng một bát cơm nói: "Tôi còn có rất nhiều đồ ăn, cậu đói bụng thì ăn nhiều một chút!"
Phản ứng của Lục Ngữ Nhu lại khiến Tiêu Dật im lặng.
“Ta không đói! ! "Tiêu Dật khoát khoát tay nói:" Ta có đồ ăn.
”
“Vậy nước của cô còn đủ không? "Tiêu Dật lại hỏi.
“Vốn là không có đủ nước để uống, nhưng sau đó tôi phát hiện ra rằng mặc dù virus zombie lây lan qua nước, nhiệt độ cao 100 độ không thể tiêu diệt được virus zombie, nhưng nếu đun sôi lâu hơn, nước sẽ có thể uống được, nên bây giờ tôi không thiếu nước.
”
Đây cũng là kinh nghiệm mà Lục Ngữ Nhu có được khi mạo hiểm mạng sống của mình khi cô thực sự không còn lựa chọn nào khác.
“Về đồ ăn, vì tôi thường lười biếng nên bố tôi đã chuẩn bị rất nhiều gạo và bột mì trong bếp.
Thức ăn trong đó chắc có thể nuôi được hai chúng ta trong hơn một tháng”.
Lục Ngữ Nhu thuộc như lòng bàn tay nói.
Những thực phẩm này quả thực là do cha của Lục Vũ Nhu mua cho cô, ngoài những thực phẩm chủ yếu như gạo và bột mì, còn có rất nhiều thực phẩm thịt và rau, tuy nhiên, sau tận thế phần lớn thịt và rau đều đã bị cô ăn hết.
Cha của Lục Ngữ Nhu làm điều này vì ông luôn tin rằng các nhà hàng bên ngoài không tốt cho sức khỏe nên ông vẫn luôn thúc giục Lục Ngữ Nhu về nhà ăn cơm.
Nhưng vì vấn đề tình cảm, Lục Ngữ Nhu bắt đầu chiến tranh lạnh với bố mẹ và không muốn về nhà.
Cha của Lục Ngữ Nhu không còn cách nào khác ngoài việc thường xuyên đích thân mua đồ ăn và giao đến ký túc xá của Lục Ngữ Nhu, hy vọng rằng chuyện này sẽ giúp Lục Ngữ Nhu tự nấu ăn.
Nhưng Lục Ngữ Nhu vẫn làm theo ý mình, tiếp tục ăn cơm ở nhà hàng bên ngoài.
Dưới cơ duyên xảo hợp này, nên trong phòng bếp của Lục Ngữ Nhu vẫn còn lại rất nhiều đồ ăn.