Tận Thế Tái Sinh Hi Vọng Cuối Cùng


Mẹ hắn ở phía sau lưng hắn bước đến gần hắn, bà nhìn Đàm Sương nhíu mày nói: "Ngươi làm thế này là ý của ngươi hay của gia đình người ?"
Đàm Sương quay sang nhìn mẹ hắn, lạnh lùng nói: "Cô không cần phải lo, ý của ta chính là ý của nhà họ Đàm."
Nhìn nàng nói như vậy với mẹ mình, Tô Vũ trong lòng hơi khó chịu nhưng hắn cố gắng không để cảm xúc ảnh hưởng đến phán đoán của mình.

Nếu bây giờ hai bên đánh nhau, tuy rằng hả giận đấy.

Nhưng đồng thời thiệt hại của bọn hắn chắc chắn sẽ không nhỏ.

Hơn nữa, là một đội trưởng, hắn hiểu mong muốn của những thành viên trong đội.
Thứ bọn họ muốn không phải tiền tài, danh vọng, vinh quang, mà họ chỉ mong có thể an toàn tiếp tục sống tiếp.

Nếu bây giờ quyết định của hắn khiến cho họ phải mất mạng, trước mắt có lẽ họ vẫn sẽ làm theo.

Nhưng về lâu về dài, đội của hắn rồi sẽ dần tản mạn, tan rã là cũng chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Tô Vũ đứng đó bắt đầu suy tính, không ai làm phiền hắn cả.

Đàm Sương và Đám Chính cũng không, bọn hắn vẫn còn rất kiên nhẫn, đứng phía xa đợi Tô Vũ đưa ra quyết đinh.

Bố hắn nhỏ giọng nói với hắn: "Nói ra đi con trai."
"Thôi, con cứ nói đi." Mẹ hắn cũng nói nhỏ, tuy bà không thích thái độ của Đàm Sương nhưng bà vẫn còn rất lý trí.

Bà hiểu rằng bây giờ không phải lúc hai bên đánh nhau.
Tô Vũ hơi thở dài, hắn cũng biết giờ chỉ còn cách như vậy thôi.

Hắn ngẩng đầu nhìn Đàm Sương trầm ngâm nói: "Chúng ta có thể nói cho ngươi nơi giấu lương thực.


Nhưng ta lấy gì để đảm bảo các ngươi không giết chúng ta ?"
Đàm Sương nghe được lời thừa nhận của hắn, biểu cảm của nàng không quá ngạc nhiên, nàng lạnh lùng cười nói: "Vậy ngươi muốn như thế nào ?"
"Ngươi thả những người còn lại, còn ta đi theo các ngươi rời đi.

Như thế nào ?" Tô Vũ căn răng nhìn hai người nói.
Hai người nhìn nhau trao đổi ánh mắt, Đàm Chính trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói: "Ta..."
Nhưng khi Đàm Chính có vẻ đã hơi xuôi xuôi, thì Đàm Sương bỗng giơ tay ngăn cản, nàng nhìn Tô Vũ cười lạnh nói: "Không được, cả gia đình các ngươi phải đi theo ta."
Nàng không ngốc, cũng chẳng hề tự đại.

Sao có thể để cho Tô Vũ được như ý.
Nhìn sâu vào đôi mắt của Đàm Sương, Tô Vũ bật cười, gật đầu nói: "Được thôi."
Hắn hiểu dụng ý của Đàm Sương, nhưng bây giờ quyền chủ động nằm trong tay nàng.

Hắn tạm thời chưa muốn hai bên phải trở mặt.

Nên chỉ còn cách, đồng ý với nàng.
Hắn quay đầu nhìn những người phía sau nói: "Các ngươi rời nơi này trước đi."
Mọi người nhìn Tô Vũ như có điều muốn nói, nhưng lại chẳng biết nói gì, cuối cùng chỉ còn lại những tiếng thở dài.
Lý Uyển Nhi có chút bất mãn lên tiếng: "Cùng lắm thì chúng ta đánh với bọn hắn một trận, ngươi sợ à ?"
Không phải nàng lỗ mãng mà nàng hiểu rằng.

Chưa chắc xong việc, Đàm Sương đã thả gia đình Tô Vũ ra.

Nói không chừng, đến lúc đó Đàm Sương còn dùng gia đình Tô Vũ làm con tin để uy hiếp ngược lại bọn hắn.
Tô Vũ sao không hiểu những thứ đó, nhưng hắn còn lựa chọn nào nữa đâu.


Uy hiếp dù sao vẫn là việc tương lai mà không phải hiện tại.

Muốn dùng gia đình để uy hiếp hắn sao ? Tô Vũ thầm nhủ trong lòng, ánh mắt hắn lấp lành nhìn Đàm Sương.

Hắn nhìn Uyển Nhi cười cười: "Đừng lo, ta tin bọn hắn sẽ thủ tín thôi."
Lý Uyển Nhi nghe vậy có chút bực bội nói: "Sao ngươi tin bọn hắn thế hả, bọn hắn là người xấu, ngươi có biết không ?"
"Sao không tin chứ, dù sao dì Hoài Diễm vẫn là bạn của bố mẹ ta mà.

Xong việc, bọn hắn sẽ thả chúng ta đi thôi." Tô Vũ quay đầu nhìn Đàm Sương hỏi: "Ta nói vậy có đúng không ?"
Đàm Sương vẫn bình tĩnh trả lời: "Tất nhiên rồi, xong việc các ngươi được phép rời đi."
Tô Vũ nghe được đáp áp, hắn quay lại nhìn Lý Uyển Nhi vui vẻ nói: "Nghe thấy chưa, đừng lo cho ta."
Lý Uyển Nhi nhíu mày muốn nói, Tô Vũ lại vỗ vai nàng: "Thôi được rồi, ta tự có tính toán.

Ngươi rời đi trước đi."
Hắn liếc nhìn những người phía sau nói tiếp: "Các ngươi nữa, đừng làm việc gì ngu xuẩn.

Cứ nghe lời ta, rời nơi này trước đi."
Tô Vũ đã nói vậy, không ai tiện nói thêm gì nữa.

Tô Vũ nhìn lại Đàm Sương hỏi: "Chắc ngươi sẽ không làm khó họ đúng không ?"
"Các ngươi có thể rời đi." Đàm Sương nhìn mấy người gật đầu đồng ý.
Tô Vũ quay lại nhìn mọi người, cười nói: "Các ngươi cũng đã mệt rồi, đi tìm chỗ nghỉ trước đi."
Hai từ "nghỉ" hắn cố ý nhấn mạnh một chút, ánh mắt hơi dừng lại ở Lý Uyển Nhi.

Hi vọng nàng có thể hiểu được hắn muốn nhắc đến nơi nào.

Ánh mắt Lý Uyển Nhi hơi ngưng lại một chút, nàng cười cười, gật đầu nói: "Được rồi, chúng ta ở đó chờ ngươi."
Nói xong, nàng lướt qua Tô Vũ, đi đến mở toang cánh cửa nhà.
Cánh cửa mở ra, hơn mấy trăm người ăn mặc chỉnh tề, đứng ngay ngắn ngăn chặn phía trước.
Lý Uyển Nhi hơi giật mình một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

Nàng đi đến đẩy những người phía trước ra nhưng họ như những tảng đá, trơ trơ đứng đó.

Sau vài lần cố gắng không được nàng giận dữ quát: "Tránh ra."
Nhưng họ không có ý phản ứng lại với nàng.

Lý Uyển Nhi hơi tức giận quay đầu nhìn Đàm Sương.
Đàm Sương lại giả như không thấy.
Tô Vũ ở phía xa nhìn thấy cảnh này, hắn nhíu mày, cũng im lặng nhìn chằm chằm Đàm Sương.
Hắn không biết nàng còn muốn cái gì nữa, là muốn trả thù Uyển Nhi vì khiến nàng khó chịu, hay muốn một cái "hạ mã uy" khiến cho bọn hắn lưu lại bóng ma tâm lý trong lòng, hay còn đang do dự không muốn bọn hắn rời đi.
Tô Vũ không nhịn được nữa lên tiếng, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ chúng ta không dám đánh đúng không ?"
Đàm Sương lúc này mới nhìn Tô Vũ vẻ mặt hơi khinh thường, sau đó nhìn về phía những người ở ngoài gật đầu ra hiệu.
Sau cái gật đầu của nàng, những người phía ngoài mới tách ra một lối đi cho Lý Uyển Nhi rời đi.
Lý Uyển Nhi hơi tức giận nhìn thoáng qua Đàm Sương, rồi mang theo những người khác quay người rời đi.
Khi tất cả đã bước ra ngoài, Đàm Sương nhìn Tô Vũ, lạnh lùng nói: "Được rồi.

giờ dẫn chúng ta đến nơi cất giữ lương thực được rồi chứ ?"
"Đi theo ta." Tô Vũ gật đầu.
Dù sao ý nghĩa của hầm trú ẩn không phải ở chỗ lương thực mà ở vị trí.

Nếu nàng đã muốn, hắn cho nàng cũng không phải không được.

Khi Tô Vũ đang chuẩn bị dẫn người đi thì một người đã đứng ngăn hắn lại, nói: "Đưa kiếm của ngươi cho ta."
Tô Vũ hơi ngước lên, trước mắt hắn là một người có vẻ ngoài cao tầm hai mét, vóc người vạm vỡ.

Trên khuôn mặt có xăm hình một con rết chạy dọc từ trán xuống cổ.


Hắn đang nhìn chằm chằm vào thanh kiếm Tô Vũ đang còn đeo bên hông, tiếp tục ra lệnh: "Đưa cho ta."
"Các ngươi đừng có quá đáng ?" Mẹ hắn từ nãy tới giờ đã rất khó chịu.
"Các ngươi còn muốn ức hiếp người nhà ba người chúng ta đến mức nào nữa hả ?" Bố hắn cũng lên tiếng.
Tô Vũ trong lòng cũng đã rất khó chịu, hắn từ nãy tới giờ vẫn luôn nhượng bộ.

Nhưng những người này càng lúc càng quá đáng, được một tấc lại muốn lấn thêm một thước, cắn mãi không thả.
"Không có gì đâu bố mẹ." Nhưng giờ hắn đã vào thế yếu, cũng chỉ còn cách tiếp tục nhượng bộ.

Hắn đưa thanh kiếm cho người trước mặt, cười nói "Ngươi cầm lấy đi."
Đàm Sương nhìn Tô Vũ càng lúc càng khinh thường, có lẽ trong mắt nàng, Tô Vũ chẳng qua là một người có chút thông mình, nhưng lại không có dũng khí đối mặt với kẻ mạnh.
Người đàn ông cao lớn khi cầm được thanh kiếm, bỗng đập mạnh về bụng Tô Vũ một cái khiến hắn ngã lùi lại phía sau.

Hắn nhìn Tô Vũ, dùng giọng điệu hơi khinh khỉnh: "Ngươi không biết đưa đồ cho người lớn phải đưa bằng hai tay à ?"
Thấy con mình bị đối xử như thế, bố mẹ Tô Vũ như gà xù lông bảo vệ con.

Họ đi đến chắn trước mặt Tô Vũ giận dữ: "Ngươi muốn gì ?"
Tô Vũ nhìn bố mẹ mình rồi lại cúi đầu sờ sờ phần bụng mới bị đánh trúng, ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lùng.
Ánh mắt này có lẽ chỉ có người quen kiếp trước mới biết được ánh mắt này của hắn có nghĩa là gì.

Tô Vũ chuyển biến sắc mặt, trấn an bố mẹ: "Con không có việc gì đâu."
"Ta vô lễ quá, ta thành thật xin lỗi" Hắn nhìn người đàn ông vạm vỡ nói, rồi cho mình vài cái bạt tai tạo ra những âm thanh bôm bốp.
Tô Vũ tại sao lại hiểu biết được nhiều chuyện trong Tổ chức sát thủ đến vậy ?
Bởi hắn, vì lần theo manh mối của Lý Uyển Nhi mà cũng đã tham gia vào Tổ chức sát thủ.

Biệt hiệu của hắn: Lục Xà.
Loài rắn độc nhất trên thế giới, nhưng độc ở đây không phải độc dược mà là độc ác.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận